Kế hoạch của Tiết Lam rất đơn giản, tương kế tựu kế.
Chiếu theo tình huống trước mắt, họ có thể dùng đoạn clip này để báo án, nhưng âm mưu bắt cóc, nếu như không thực hiện thì chỉ được xem là sắp phạm tội.
Xét về mặt luật pháp, sắp phạm tội có thể chiếu theo mức đã phạm tội để đối chiếu, thì chỉ bị phạt nhẹ hoặc là miễn xử phạt.
Nhưng nếu như âm mưu băst cóc đã thực hiện, vậy thì là một khái niệm hoàn toàn khác. Kẻ âm mưu nếu là chủ mưu, có thể dựa vào hành vi phạm tội trên thực tiễn để xét xử.
Trần tỷ phản đối: “Không được, em như vậy sẽ đẩy bản thân vào nguy hiểm, vạn nhất giữa chừng có xảy ra bất cứ sai sót gì thì em sẽ gặp bất trắc, tới lúc đó nói gì cũng đã muộn.”
Cao Thông cũng nói: “Đúng đó Lam Lam, Trần tỷ lo lắng rất đúng, muốn đối phó với họ, chúng ta cần phải nghĩ một biện pháp khác, không thể đùa giỡn với an nguy của chính mình.”
Tiết Lam đương nhiên biết băn khoăn của hai người là điều đúng đắn, nhưng tình hình hiện tại đã như vậy, Tần Văn và Lâm Uy cả hai kẻ này đều điên rồi. Loại người giống như họ, hoặc là không ra tay, hoặc là đã ra tay thì phải đảm bảo khiến họ không cách nào trở mình, bằng không chuyện phiền phức hơn hãy còn tiếp diễn.
Tiết Lam đáp: “Trần tỷ, không có đạo lý phòng trộm vạn dặm. Nếu như dễ dàng để họ bước ra khỏi cục cảnh sát, chị cảm thấy sau này bọn họ sẽ không báo thù ư, tới lúc đó mới thật sự nguy hiểm, dù sao chúng ta ngay cả kế hoạch của bọn họ cũng không biết.”
Lần này Trần tỷ và Cao Thông không ai phản bác được gì, bởi vì cả hai cũng rất rõ ràng, biện pháp của Tiết Lam mới là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Tiết Lam, Trần tỷ và Cao Thông không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý với phương pháp của cô.
Sau khi mấy người bàn bạc một hồi, vạch ra kế hoạch chi tiết, nhưng đồng thời Trần tỷ vẫn mời mấy bảo vệ âm thầm trông chừng Tiết Lam, đảm bảo cô không có gì bất trắc mới được.
Hai ngày tiếp theo, Tiết Lam vẫn như thường lệ, tới đoàn quay phim, quay xong thì về, không hề có bất cứ biểu hiện gì bất thường, đặc biệt là trước mặt Tần Văn.
Cuối cùng tới ngày quay cảnh ở ngoại ô. Sáng hôm ấy, Tiết Lam giống như thường ngày xuất phát từ khách sạn, lúc chờ thang máy thì đụng phải Chu Hạo.
Tiết Lam gật đầu với anh, Chu Hạo khe khẽ gật đầu đáp lại.
Sau khi thang máy lên, hai người đi vào.
Cửa thang máy khép lại, Chu Hạo liếc Tiết Lam một cái, sau khi do dự trong giây lát thì nói: “Ra ngoại ô quay sao?”
Tiết Lam sửng sốt, dường như không ngờ Chu Hạo lại đột nhiên hỏi cô, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Đúng vậy, tôi xem kế hoạch quay rồi, hôm nay anh cũng có một cảnh ở đó nhỉ.” Tiết Lam nói.
Chu Hạo gật đầu, muốn nói lại thôi một lúc lâu, dường như định nói gì đó, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Thang máy rất nhanh đã tới tầng một, Tiết Lam mỉm cười với anh, nói: “Hôm nay không tiện cho anh đi nhờ xe, lần tới nhé.”
Dứt lời, Tiết Lam và Trương Giai ra khỏi thang máy trước, sau khi ra khỏi khách sạn thì liền lên xe rời đi.
Chu Hạo cũng vội vàng theo sau, nhìn hướng xe Tiết Lam biến mất thì rơi vào trầm tư.
Anh đại khái đã đoán được Tiết Lam định làm gì. Có điều việc nên làm đã làm rồi, không phụ lương tâm của chính mình là được, về phần những việc khác anh cũng không quản nhiều.
Sau khi Tiết Lam tới ngoại ô thì phối hợp với bên tổ đạo diễn hoàn thành cảnh quay của cả ngày, sau đó liền cùng Trương Giai lên xe chuẩn bị quay về.
Vừa lên xe thì tài xế gật đầu với Tiết Lam. Tiết Lam hiểu, nhìn dáng vẻ thì đối phương đã động tay động chân lên xe của họ.
Trương Giai vô cùng căng thẳng siết tay Tiết Lam, hiển nhiên hết sức lo sợ sự việc tiếp đó sắp sửa xảy ra.
Tiết Lam an ủi vỗ vỗ tay cô ấy, ý bảo cô ấy không cần khẩn trương.
Để cẩn thận, suốt cả toàn bộ quá trình họ không hề trò chuyện. Xe bắt đầu chầm chậm lái đi, cuối cùng khi cách chỗ vừa xuất phát không xa thì xe khựng lại.
Chiếu theo kế hoạch, tài xế xuống xe kiểm tra tình hình, sau đó quay lại nói với hai người xe hỏng rồi, tạm thời không biết vấn đề ở đâu, không có cách sửa, chỉ có thể gọi xe cứu hộ tới kéo.
Sau đó Trương Giai chỉ còn cách lên mạng đặt xe. Vị trí này ở ngoại ô hẻo lánh, bình thường rất khó gọi.
Nhưng may mắn làm sao, thế nhưng gần đó có một chiếc xe, đối phương gần như nhận đơn trong nháy mắt.
Trên mặt Tiết Lam và Trương Giai không có gì khác thường, đứng bên đường đợi xe. Sau khi tài xế và hai người đưa mắt ra hiệu thì tài xế đi tới chỗ khác gọi xe cứu hộ.
Xe của đối phương cách chỗ nhóm Tiết Lam rất gần, chưa tới một phút, một chiếc SUV màu đen đã xuất hiện trước mặt họ.
Xe dừng lại, một tài xế nói tiếng địa phương cách cửa sổ xe nói với họ: “Người đẹp, là tụi em gọi xe à, mau lên đi.”
Trương Giai sau khi chiếu theo trình tự xác nhận biển số thì mới kéo cửa xe để Tiết Lam vào trước.
Tiết Lam vừa đặt một chân vào, tức thì nhanh chóng lui ra.
Quả nhiên như họ dự liệu, trong xe ngoại trừ tài xế còn có người khác. Mặc dù đối phương đeo khẩu trang đội nón, nhưng đoán chừng hết tám chín mươi phần trăm chính là Lâm Uy.
“Đây không phải xe đặt riêng à, sao còn có người khác thế?” Tiết Lam chất vấn bằng giọng không vui.
Tài xế vội cười hề hề giải thích: “Đây là bà con nhà anh, cũng vào thành phố một chuyến, đúng lúc tiện đường tiễn nó. Anh nhiều hơn một đơn, người đẹp thông cảm nheng, đều là vì cuộc sống mà.”
Nhưng Tiết Lam không đồng ý, kiên quyết nói: “Tôi book xe riêng, cũng trả phí đi xe riêng chính là vì không muốn share xe với người khác. Tôi không chấp nhận, phiền anh bảo người đó xuống xe, bằng không tôi khiếu nại anh.”
Tài xế thấy Tiết Lam quá khó chơi thì theo phản xạ liếc nhìn người ngồi sau, đáy mắt xẹt qua một tia mất kiên nhẫn.
“Nè, tôi nói cô sao lại thế chứ, trong xe có chỗ, lại không chen chúc, tụi tôi lái xe cũng có dễ dàng gì, cô thông cảm một chút thì sao chứ. Còn nữa chỗ này hẻo lánh như vậy, cô tưởng dễ gọi xe lắm hả, thích ngồi thì ngồi không thì biến!”
Tiết Lam cũng bướng bỉnh đáp lại: “Được, thế thì không đi.”
Người trong xe dường như không ngờ thái độ Tiết Lam lại cứng rắn như vậy, ngây ra một lúc, đôi bên nhất thời rơi vào cục diện giằng co.
Không sai, kế hoạch của nhóm Tiết Lam chính là viện đủ loại lý do để không lên xe, bức đối phương đến sốt ruột mà bắt cóc ngay tại chỗ. Tới lúc đó người Trần tỷ sắp xếp sẵn ở gần đây liền có thể kịp thời giải cứu.
Mà xe của Tiết Lam đậu ở đằng sau, drive-recorder trên xe lúc này cũng đúng lúc phát huy tác dụng.
Tới lúc đó nhân chứng vật chứng đầy đủ, ai cũng đừng hòng thoát.
Đương nhiên, cũng tồn tại khả năng đối phương từ bỏ không thực hiện nữa, nhưng với tâm lý đánh bạc của Lâm Uy, Tiết Lam cảm thấy khả năng này không cao.
Chẳng qua bất kể kết quả cuối cùng thế nào, Tiết Lam khẳng định không thể lên chiếc xe này. Dùng bản thân làm mồi nhử cũng phải có mức độ, nguy hiểm cũng phải trong phạm vi có thể kiểm soát mới được.
Một khi cô lên xe, tương đương với việc cô bị nắm trong tay đối phương, hoàn toàn nằm ngoài tầm khống chế.
Thấy đối phương chậm chạp không có hành động, Trương Giai nhìn Tiết Lam, đi lên trước nói—
“Nếu đã là lý do của mấy người thì ông mau hủy đơn đi, tụi tôi lại gọi một xe khác là được. Mặc dù chỗ này khá hẻo lánh nhưng chỉ cần tăng giá tiền thì sẽ có xe đồng ý chạy tới đón.”
Tài xế dường như tìm được lý do hợp lý hợp tình, bắt đầu xuống xe giằng co với họ.
“Dựa vào cái gì muốn tôi hủy đơn hả, xe tôi đã tới rồi, là tự mấy người không muốn đi, muốn hủy cũng là mấy người đi mà hủy, trừ tiền cũng là trừ của mấy người.”
Tiết Lam không để ý tài xế đã xuống xe đó mà cô cố ý khom lưng, nhìn người ngồi ghế phía sau nói: “Nè, không phải tôi nói chứ người trong xe, anh rốt cuộc nói một câu…”
Cô còn chưa nói xong thì trực tiếp bốn mắt nhìn nhau với người bên trong, chính là Lâm Uy!
Trong lòng vui mừng nhưng ngoài mặt lại vờ ngạc nhiên: “Lâm Uy, sao lại là anh?”
Lâm Uy bị nhận ra, trước tiên có hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Lâm Uy: “Tiết lão sư, trùng hợp thật, không ngờ chúng ta lại đặt cùng một chuyến xe. Người ta kiếm sống cũng không dễ gì, hay là chúng ta chịu chật một chút?”
Thấy con sói đuôi to Lâm Uy còn đang giả vờ giả vịt, Tiết Lam chế nhạo: “Xe này tôi càng không thể lên, vừa rồi tài xế nói anh là thân thích nhà anh ta, giờ anh lại nói là xe đặt, ai biết mấy người có ý đồ gì.”
Nghe vậy, đáy mắt Lâm Uy xoẹt qua tia u ám. Anh ta hướng gần đó đảo mắt, quan sát tình hình chung quanh một vòng.
Hiện tài xế của Tiết Lam đi sang chỗ khác gọi điện vẫn chưa quay lại, nơi này cũng chỉ có Tiết Lam và trợ lý của cô.
Vì vậy, Lâm Uy quyết định hoặc là không làm, đã làm thì làm tới cùng, đánh mắt ra hiệu cho đồng bọn, hai người định xông lên kéo Tiết Lam.
Tiết Lam thấy vậy thì liền lách mình kéo Trương Giai lùi lại hai bước.
Tiết Lam kinh ngạc kêu lên: “Mấy người định làm gì, tính bắt cóc à, coi chừng tôi báo cảnh sát!”
Hai người vừa nghe hai chữ “cảnh sát” thì liền hoảng, Lâm Uy cũng trực tiếp từ trên xe đi xuống, hằm hằm đi về phía Tiết Lam.
“Nếu cô đã nhận ra thì hôm nay càng không thể để cô đi.”
Dứt lời, anh ta cũng không che giấu nữa, đi lên định kéo Tiết Lam. Đương nhiên Tiết Lam sẽ không bó tay chịu trói, cùng Trương Giai lách người vòng qua một bên khác của xe.
Nhưng đồng bọn của Lâm Uy đã từ phía đó đánh bọc sườn, mắt thấy sắp tóm được hai người Tiết Lam thì vào lúc này, mấy chiếc xe từ giao lộ bên cạnh lái thẳng tới.
Sau khi thắng xe cái kít, từ trên xe nhảy xuống mấy anh cao to lực lưỡng, túm lấy Lâm Uy và đồng bọn.
Trần tỷ và Cao Thông cũng từ một chiếc xe khác đi xuống, nhanh chóng chạy lên kiểm tra tình hình của Tiết Lam.
Tiết Lam mỉm cười, đáp: “Em không sao, không cần lo lắng, báo cảnh sát rồi chứ?”
Trần tỷ gật đầu, “Báo rồi, cảnh sát đang trên đường tới.”
Lúc này Lâm Uy coi như có ngốc cũng biết mình đã rơi vào bẫy.
“Tiết Lam, cô nhất định phải tuyệt tình như vậy sao, chúng ta chẳng qua chỉ xảy ra chút tranh cãi, cô báo cảnh sát thì cảnh sát cũng không quản được gì, hơn nữa tôi còn muốn kiện cô ỷ đông hiếp yếu, khi dễ người khác.”
Chuyện tới nước này, Lâm Uy hãy còn hấp hối giãy giụa, cảm thấy chỉ cần mình liều chết không nhận thì sẽ không sao.
Tiết Lam cười nhạo một tiếng, lạnh giọng nói: “Lâm Uy, anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chuyện vừa rồi tôi đã ghi âm lại rồi, anh chạy không thoát đâu.”
Lúc này Trương Giai cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, hướng về phía Lâm Uy huơ huơ điện thoại, nói: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn ghi âm, anh chạy không thoát đâu. Hơn nữa trên xe của chúng tôi còn có camera, chuyện anh mới rồi bắt cóc chúng tôi đã bị quay lại toàn bộ, anh có chạy đằng trời!
“Còn nữa, nếu như tôi đoán không nhầm, trong xe của anh hẳn là còn có công cụ gây án ấy nhỉ.” Tiết Lam lại thong thả nói.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Uy càng trở nên khó coi. Quả thực như Tiết Lam nói, trên ghế sau xe đích thực có thuốc mê và dây thừng.
Tiết Lam cũng lười nói nhiều lời vô nghĩa với anh ta, có gì thì để anh ta đi mà tâm sự với cảnh sát đi.
Xe cảnh sát rất nhanh đã tới. Cảnh sát xuống xe, sau khi nắm được tình hình thì trực tiếp áp giải Lâm Uy và đồng bọn tài xế kia đi.
Trước khi rời đi, Lâm Uy khi đi ngang qua Tiết Lam còn hằm hè nói: “Tiết Lam, cô dám chơi tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
Tiết Lam vẫn chưa nói gì thì vị cảnh sát nhân dân bên cạnh đã ngứa mắt, trực tiếp đẩy Lâm Uy một cái, dạy dỗ “Anh còn dám uy hiếp người bị hại, tôi thấy anh liệu có phải không muốn ra ngoài nữa rồi đúng không.”
Để phối hợp với cảnh sát xử lý vụ án, nhóm Tiết Lam cũng phải theo họ tới cục cảnh sát lấy lời khai.
—
Trên xe, Thời Chí vừa quay xong một , đang trên đường về nhà.
Sau khi Hải ca nhận một cuộc điện thoại thì đột nhiên sắc mặt nghiêm trọng nhìn về phía Thời Chí.
Thời Chí nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hải ca đáp: “Không phải chúng ta, là Tiết Lam.”
“Có một người bạn báo với anh, nói phía đoàn phim