Shortfic | Ảnh Đế Nhà Tôi Không Thích Choco Mint

Còn khoảng chục ngày nữa là đến ngày dự sinh tiểu bảo bối nhà ảnh đế Kim. Bây giờ vấn đề cấp bách là đặt tên gì cho bé cưng. Chuyện này làm anh hết sức phiền não, stress lên stress xuống suốt mấy tháng qua. Anh tung hoành trong giới giải trí bao nhiêu năm như thế không hề nao núng, vậy mà chỉ vì một cái tên mà đã làm anh toát hết mồ hôi hột rồi. Hana nằm trên sofa ăn trái cây, nhìn anh đi qua đi lại mãi cũng thấy chóng mặt nên đành nói ra vài câu an ủi anh :

"Một cái tên thôi, làm gì mà trầm trọng thế ?"

Cô thật sự không hiểu tại sao anh cứ phải đau đầu như vậy. Tên chứ đâu có phải là nhà mà suy xét nhiều thế.

Ba mẹ Jeon ngồi uống trà bên cạnh vội nhảy dựng lên :

"Cái tên sẽ theo bé con cả đời. Đương nhiên phải chọn một cái tên đẹp nhất cho cháu gái cưng của ba mẹ rồi."

Hana  cũng không ngờ, hai con bạn thân đang hóng gió ngoài ban công nghe lời ba mẹ Jeon xong liền quay người bước vào phòng khách gật gù :

"Tụi cháu đồng ý với suy nghĩ của hai bác. Con nuôi của tụi cháu không thể có một cái tên tầm thường được. Con dở hơi kia, mày biết gì mà ý kiến ?" Dứt lời còn ném cho cô một cái nhìn đầy khinh bỉ.

"..." Rốt cuộc không biết là con do cô sinh hay do mấy người kia sinh.

Ảnh đế Kim... được những câu chữ kia tiếp sức, tâm trạng đã không hề tốt nay còn tệ hơn. Cô khẽ thở dài, hóa ra áp lực làm cha là thế này đây. Ngày ấy, họ thực sự không ngờ là chủ đề gây tranh cãi này đã được giải quyết nhanh gọn nhẹ chỉ sau một đêm, mà người đứng ra kết thúc tranh luận... lại chính là Jeon Hana.

Chuyện là, đến tận ngày bé con chào đời, gia đình bạn bè hai bên vẫn không ngừng cãi nhau, thậm chí còn không có dấu hiệu hạ nhiệt. Seokjin vào phòng hạ sinh nắm tay Hana, trong đáy mắt là hạnh phúc xen lẫn cả đau lòng khi đối diện với những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt cô. Hana vừa vui vừa cảm động trước dáng vẻ luống cuống của ảnh đế nhà mình, vài giây sau chợt nghĩ ra một việc vô cùng quan trọng :


"Phải đi đăng kí khai sinh cho con. Em thấy tên con... hay cứ đặt là Sooah đi. Kim Sooah."

Anh cố ghé vào tai cô để nghe rõ lời cô nói, nghe được rồi thì bật cười :

"Sao em lại muốn đặt là Sooah ?"

"Chả vì lí do gì cả. Đêm qua em nằm ngủ có mơ thấy cảnh em dắt tay con đi công viên giải trí, lúc con bé chơi xong em có gọi con là Sooah. Nghe cũng thuận miệng mà, không cần nghĩ nữa, em nghĩ hộ anh rồi đó."

"..." Ba mẹ anh mà biết được câu chuyện trên chắc chắn sẽ ngất xỉu mất.

Bánh bao nhỏ Sooah nhà ảnh đế Kim từ giây phút sinh ra đã không biết thế nào gọi là xấu, làn da trắng trẻo, đôi mắt hai mí với lông mi dài mà cong vút, đặc biệt còn sở hữu một mái tóc màu nâu hạt dẻ tự nhiên. Những đứa trẻ được gọi là siêu xinh xắn siêu dễ thương, chắc cũng chỉ đến thế là cùng.

Ngày kỉ niệm 100 ngày sinh của bánh bao nhỏ, ảnh đế Kim đã đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo, vô cùng đường đột. Tài khoản Instagram giao cho công ty quản lí vốn chỉ để tuyên truyền phim mới và nhãn hàng, nay lại có thêm một bài đăng mới. Trong bức ảnh là bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé cưng với caption : "Chào mừng con đến với thế giới tươi đẹp này, bánh bao nhỏ #100days #백일"

Mặc dù đã được anh thông báo trước về việc làm ấy, nhân viên phòng quan hệ công chúng của công ty vẫn khóc ròng trong lòng trước phản ứng nhiệt liệt của truyền thông và dư luận. Ngoài kia, khi báo chí tha hồ có một bữa tiệc thịnh soạn và công ty ảnh đế Kim tiếp điện thoại với khuôn mặt méo xệch thì ở trong một hội trường nhỏ, ảnh đế Kim đang si mê dán mắt vào bánh bao nhỏ trong bộ hanbok anh mất bao công chọn, chờ Hana hoàn tất mặc đồ cho con liền phấn khích bế con đi chào họ hàng bạn bè thân thiết. Dõi theo bóng hai cha con, Gaeul và Chorong đều liếc sang Hana mà cảm thán với nỗi hoang mang :

"Này, sao tao có cảm giác, nếu được thì chồng mày sẽ chiếu cáo cả thiên hạ 7 tỉ người về bánh bao nhỏ nhà chúng mày thế ?"

"Biết làm sao được, Sooah nhà tao quá đáng yêu mà." Hana khoanh tay lại tặc lưỡi tỏ vẻ rất phiền não.


"..." Đúng là đã quên mất, mày là vợ của ảnh đế Kim đằng kia.

Lại bẵng đi một thời gian, cộng đồng mạng thì vẫn không ngớt bàn tán về mối tình thanh xuân vườn trường đẹp hơn cả chuyện cổ tích của ảnh đế Kim và đạo diễn Jeon, rồi lại chuyển sang đặt nghi vấn về ngoại hình bánh bao nhỏ Kim Sooah. Thế giới ồn ào là thế, mà trong căn nhà nhỏ của hai người nay đã thành ba, Hana thì lại đang bĩu môi vô cùng khổ sở nghĩ về một vấn đề nan giải không kém :

"Em thèm naengmyeon quá, nhưng em muốn đi ăn ở quán mì mình hay đi ăn cơ. Mà giờ này không thể mặt dày gọi ba mẹ hay bạn đến trông bánh bao nhỏ được."

Không thể không nói, cuộc sống luôn tồn tại những kinh hỉ không ai ngờ tới. Vừa nói dứt câu, tiếng chuông cửa đã vang lên. Mở cửa ra, hai vợ chồng ảnh đế Kim thêm một phen hoảng hồn.

"Ba, mẹ, sao giờ này rồi ba mẹ vẫn chưa đi nghỉ vậy ? Còn cả hai đứa mày nữa, không ở nhà với chồng vác xác qua đây làm gì ?"

"Ba mẹ nhớ bánh bao nhỏ rồi. Ui Sooah của bà hôm nay có ăn ngoan ngủ ngoan không nào ?"

Mẹ Kim ngay lập tức chạy vào nhà đi tìm cháu cưng, để lại ba Kim khệ nệ xách túi cho.

"Bọn tao cũng nhớ con nuôi quá à."

Nhìn nụ cười nịnh nọt kia kìa, chắc lại cãi nhau hay giận dỗi gì chồng rồi.


Đưa mắt nhìn nhau một hồi, coi như đã xử lí ổn thỏa nỗi lo, Hana rất thức thời nắm tay Seokjin đi ăn. Quán mì lâu đời đã trở thành quán quen của hai người từ ngày mới hẹn hò, hương vị vẫn thế không hề thay đổi. Cùng nở nụ cười mãn nguyện, hình như, họ cũng thế.

"Ăn xong mình mua mấy suất về cho mọi người nhé ?" Hana húp thêm vài ngụm nước mì rồi ngẩng mặt lên hỏi Seokjin.

Anh cũng vừa vặn ăn xong sợi mì cuối cùng, nghe lời cô liền đứng dậy đi thanh toán. Lúc quay về với một túi to, anh thấy cô trầm tư nghĩ ngợi thì hơi buồn cười :

"Nghĩ gì thế ?"

"Ba mẹ buổi tối có lẽ hơi cô đơn nên mới qua nhà mình chơi. Em đang nghĩ, về sau mình nên chăm đi thăm ba mẹ hơn, người già dễ nảy sinh cảm giác tủi thân mà."

Trong mắt Seokjin có ý cười lan tới tận đuôi mắt, anh lặng đi trong giây lát rồi dịu dàng đáp :

"Ừ." Ba mẹ chúng mình, bận rộn bao năm qua, anh cũng rất nhớ họ.

Mua được mì về, phản ứng của ba mẹ Kim và hai cô bạn thân là hào hứng tột độ. Mặc dù, thái độ này chỉ kéo dài được đến khi túi mì được mở ra :

"Này, nhưng ba muốn ăn bibim-guksu (mì trộn) cơ!"

"Jeon Hana, chơi với nhau lâu như thế mà mày vẫn không nhớ ra là tao thích ăn kalguksu (mì làm thủ công cắt bằng dao) à ?"

"..." Mấy người thích thì tự đi mà mua.


Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng đồ ăn miễn phí dâng tận mồm không thể để rơi khỏi miệng được. Nhồm nhoàm tận hưởng trải nghiệm ăn đồ ăn đêm, Gaeul đưa mắt về bánh bao nhỏ đang gặm đồ chơi lăn vài vòng trên thảm, thi thoảng lại "oa oa" đòi được chú ý, không kiềm được mà nói ra câu hỏi ấp ủ bao lâu :

"Ảnh đế Kim, anh muốn Sooah sau này trở thành người như thế nào ?"

"Con anh xinh đẹp dễ thương như vậy, tất nhiên là làm người nổi tiếng rồi."

Hana ngồi xuống sàn ôm bé con vào lòng, liếc thấy đã tới giờ đi ngủ thì ngâm nga hát ru, chờ bánh bao nhỏ thiếp đi mới trả lời :

"Tao muốn con bé được làm những gì nó thích. Nếu được, không nên hiến thân cho showbiz."

"Đúng, cứ theo như vợ anh nói."

"..." Lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng, thế giới có biết anh còn có bộ mặt này không ảnh đế Kim ?

Bánh bao nhỏ, mong rằng con sẽ lớn lên mạnh khỏe, hi vọng rằng trái tim con sẽ mãi đong đầy tình yêu thương.

Thời gian là hữu hạn, ta mãi không thể biết được lần gặp nào sẽ là lần cuối. Cách duy nhất để không hối hận chính là trân trọng những khoảnh khắc đáng quý của hiện tại và quá khứ. Chỉ có như vậy, tình yêu mới có thể nở rộ và sống mãi trong tim tất cả chúng ta. Thế gian vốn dĩ luôn rất đẹp, không phải vì nó có những cảnh đẹp rung động lòng người, mà bởi nó được nhuộm màu rực rỡ lung linh bằng biết bao sắc thái của tình yêu. Hạnh phúc, là một khái niệm vừa rộng lớn vừa mơ hồ, thế nhưng khi ta nhìn nụ cười rạng ngời trên gương mặt những người thân yêu, có lẽ ta sẽ nhận ra, thì ra hạnh phúc đã ở đây rồi.




--- Hoàn chính văn ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận