Editor: Danh
“ Chị, em sắp hỏng rồi, a.” Tôi hung hăng bóp hai đàu vú hồng nhạt của Tu Nội, không ngừng chà đạp chúng, Tu Nội cực kỳ hưng phấn, đâm chọc tôi đến mỏi nhừ.
“Tu Nội, từ bỏ, mau dừng lại.”
“Em là ngựa của Cinderella, a, chị, nhìn xem, cái miệng phía dưới đang ăn em, Cinderella quá dâm, a, em muốn bị chị kẹp chặt.”
“Tu Nội, em thấy thật kỳ lạ, a.” Cơ thể ngay ngày càng nứt ra, tôi vừa sợ hãi vừa mong chờ cái vui sướng ngập chìm này.
Ngón tay Tu Nội mò xuống dưới, dừng sức ấn nhụy hoa vốn đã vô cùng cứng, toàn bộ pháo hoa nở rộ trong tâm trí tôi.Ba lần cao trào đã đẩy tôi đến cực hạn, tôi hứng phấn run rẩy khóc thút thít.
“Như vậy có thoải mái không? Bảo bối, Cinderella của anh.” Tu Nội chọc vào rút ra mạnh mẽ mấy cái, vách hoa của tôi tràn đầy chất lỏng.”
“Tu Nội, có phải em thật sự dâm đãng không, bị em trai nhỏ hơn mình hai tuổi làm đến khóc thút thít.” Tôi che mắt, quay sang bên kia cuộn người lại, co thành một quả bóng.
“Anh yêu chết dáng vẻ này của em.” Tu Nội từ phía sau ôm tôi, không ngừng hôn lên lưng tôi.
“Chỉ muốn đem em cất vào túi mang đi.”
***
“Cinderella, lúc anh không có ở đây, em đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt.” Tại sân bay chia tay, trước khi đăng ký, Tu Nội kéo tôi đến bên cạnh dặn dò nói.
“Ừ, được.” Tôi bất đắc dĩ trả lời.
“Mỗi buổi tối đều phải gọi điện cho anh.”
“Tu Nội, em sắp thi rồi.
Chờ em thi xong, mỗi ngày em sẽ gọi điện cho anh, có được không?” Tôi rất mong sau khi gặp lại Tu Nội, cậu ấy sẽ không ấu trĩ bá đạo như trước.”
“Em có thể không cần học tập hay làm việc.”
“Hả?” Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.
“Cinderella của anh.” Tu Nội cúi đầu, ngậm lấy môi tôi, tôi giãy giụa đẩy cậu ra, sợ người khác nhìn thấy.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, một ngày nọ, tôi nhàm chán kiếm một chương trình kịch giết thời gian, nghe thấy nam chính nói với nữ chính: “Em chỉ cần làm những gì mình thích, còn lại cứ để anh gánh vác.” Ấy vậy mà tôi lại rơi lệ.
Kỳ thật, Tu Nội luôn biết tôi muốn gì, dùng mọi khả năng của cậu để mang đến cho tôi.
Cậu gọi tôi là Cinderella, tặng tôi đôi giày thủy tinh mà tôi từng ước mơ, cậu nói Cinderella có phép thuật.
Tôi 24 tuổi đã tốt nghiệp được hai năm, hai năm trước, Tu Nội cao lớn trở về nước, nhìn thấy tôi tim đập thình thịch, sau đó nâng cằm tôi không ngó ngàng tới gì đặt một nụ hôn nồng thắm.
Tôi còn chưa kịp định thần thì ngón tay đã đeo một chiếc nhẫn, chú dì bên cạnh thoạt nhìn một chút cũng không kinh ngạc.
Rồi một ngày nọ, khi tôi cầm cuốn truyện cổ tích thời thơ ấu của mình để kể chuyện cho bảo bối trong lòng không chịu ngoan ngoãn đi ngủ, tôi nhìn thấy cuối truyện có một dòng ghi chú non nớt, “My Cinderella.”
“Cinderella của anh.” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
---------------------
Hoàn chính văn.