Editor: Danh
Tôi ngồi quỳ bên cạnh cậu, nhẹ nhàng lau tóc.
Mùi hương trên người cậu rất dễ chịu, lúc này, tôi cực kỳ hối hận, tại sao mình không đi tắm trong mấy tiếng lo âu chờ đợi.
Tu Nội cảm thấy tôi không để ý, cậu bất mãn kéo khăn lông ném xuống mặt đất:
“Cinderella, chị đang nghĩ gì vậy?
“Tôi còn chưa tắm, tôi…” Tôi chưa kịp nói xong, Tu Nội đã hiểu rõ, cậu nhìn tôi cười tủm tỉm.
Giây tiếp theo, tôi đột ngột mất thăng bằng, ngã xuống chiếc thảm mềm mại mà thủ phạm gây tội đang đè lên người tôi.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi, cơ thể tôi cứng đờ, trong trạng thái ngừng hoạt động.
“Cinderella của tôi, hãy để tôi ngửi chị.”
Tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng mềm mại như đang bay trên mây, giữa hai chân còn có một luồng nhiệt truyền đến, cảm giác quá sắc tình lại cực thoải mái.
Lúc này, tôi thấy cậu kêu tôi là Cinderella không chán ghét chút nào, cứ như có một móng vuốt dịu dàng làm nhột vậy.
“Tu Nội, đến lượt tôi.” Tôi xoay người đè cậu dưới thân, da cậu rất trắng, vừa mới tắm xong toàn thân hồng hào, đôi môi mọng nước, nhìn thôi cũng cảm thấy cực kỳ khát.
Trong đầu đột nhiên hiện ra đoạn miêu tả của cuốn ngôn tình tiểu thuyết lãng mạn từng xem qua, không biết miệng Tu Nội có ngon không.
Tôi dựa sát vào cậu ấy từng chút một, khi chóp mũi chúng tôi chạm vào nhau, hô hấp hòa quyện lại làm một, tôi thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Không do dự, tôi ngậm lấy môi cậu, vươn đầu lưỡi liếm.
Tôi cảm giác Tu Nội dưới thân cứng đờ, cậu nhìn tôi bằng ánh mắt như mong đợi cũng như xin tha.
“Tu Nội, cậu quyến rũ tôi.” Nói xong, tôi giật cúc áo duy nhất trên áo cậu ra, vuốt ve thân thể cậu.
Đôi mắt cậu sáng rực, cơ thể run rẩy, tôi say mê cắn cổ, vai, ngực của cậu, muốn đem cậu ăn vào trong bụng.
“Không nên, Cinderella.
Tôi thật sự khó chịu.’’
“Thế này thì sao?” Tôi một lần nữa phủ lên môi cậu, nhẹ nhàng liếm cắn.
Ánh mắt cậu có chút mê ly, tay siết chặt chiếc váy ngủ của tôi.
Qua một lúc lâu, tôi rời khỏi cơ thể cậu, cậu đứng dậy, rụt rè hỏi tôi: “Cinderella, chúng ta làm hòa chưa?”
“Không, Tu Nội, chúng ta không có.”
Sau khi hô hấp ổn định, tôi mở mắt nhìn cậu ấy.
“Nhưng chị, nhưng chị vừa mới hôn tôi.” Tu Nội trừng mắt, bất mãn trả lời tôi.
“Là cậu câu dẫn tôi, không phải sao?”
Tu Nội nhất thời nghẹn lời, không nói gì.
“Được rồi, Cinderella, chị tới tìm tôi có chuyện gì?” Giọng cậu không còn ngọt ngào nữa.
“Ngày mai tiết thể dục muốn cậu xin nghỉ.”
“À kỳ nghỉ hè này muốn cậu cùng tôi đi thăm ông ngoại, cậu đã rất lâu chưa đi.”
Tu Nội không hỏi tôi nguyên nhân, đương nhiên, nếu cậu hỏi tôi cũng sẽ không thật sự trả lời cậu.
Tôi sẽ không nói cho cậu biết rằng một trong số nữ sinh ngày mai rất xinh đẹp.
“Thành giao.”
Tiết thể dục ngày hôm sau, Tu Nội không thấy xuất hiện.
Nhìn mặt bọn họ đầy mất mát, tôi rất cao hứng.
Tất nhiên, các cô ấy cũng không hết hy vọng.
Thời điểm tan học về nhà, nghe thấy tiếng dì trong bếp nói cậu chủ Tu Nội bị cảm, hình như là tối hôm qua tắm xong bị lạnh, cả một ngày hôm nay không đi học.
Đêm qua tóc cậu không lau khô, thân thể thì trần trụi, điều hòa thổi vù vù, không trách sẽ cảm mạo.
Bằng cách nào đó, cơ thể của Tu Nội hôm qua lại hiện lên trong tâm trí tôi, có hơi thay lòng đổi dạ..