Editor: Danh
Sở dĩ chiến tranh lạnh hai năm không về thăm ông ngoại là có nguyên nhân, ông sống ở căn biệt thự có vườn trái cây lớn mà trong vườn có rất nhiều muỗi, da Tu Nội rất nhạy cảm, thường xuyên bị muỗi đốt, cậu ấy lại không cho người khác chạm vào mình cho nên việc bôi thuốc đều phải là tôi làm.
Tôi và cậu đang chiến tranh lạnh, không muốn cùng cậu tiếp xúc nên tôi vẫn luôn từ chối đến vườn trái cây, kỳ thật trong lòng tôi rất thích nơi này.
Tiếng côn trùng mùa hè vang lên còn có những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời cực kỳ hấp dẫn tôi.
Đi vào nơi này không chưa bao lâu, trên người Tu Nội lại bắt đầu hồng một mảng.
Tuy rằng tôi vẫn còn giận cậu ấy nhưng cũng không thể mặc kệ cậu.
“Cởi quần áo ra.” Sau khi vào phòng, tôi cố ý nói thầm, Tu Nội liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó lẳng lặng cởi áo ra.
“Nằm đó.” Tôi chống cằm ra hiệu cho cậu nằm xuống giường, tôi vén váy ngồi trên eo cậu.
Phía sau lưng cậu dày đặc những nốt nhỏ, trông hơi đáng sợ, tôi bóp một ít thuốc mỡ vào đầu ngón tay nhẹ nhàng thoa lên.
Từng chút từng chút một, từ cổ đến xương cụt, thời điểm càng ngày càng đi xuống, thân thể Tu Nội bắt đầu căng thẳng, tôi nổi lên ý xấu với vào quần Tu Nội.
“Cinderella, chị đừng như vậy, tôi không chịu nổi.” Cậu chôn đầu dưới gối, ấp úng nói.
“Tại sao?” Tôi đương nhiên không chấp nhận lời xin tha của cậu.
“Tôi còn nhỏ, chị đừng như vậy.” Cậu vừa thống khổ vừa rên rỉ khiến tôi hưng phấn, tôi làm theo ý muốn của mình, đung đưa cái mông để bản thân thoải mái hơn.
“Cậu cũng không nhỏ.” Vừa nói tay tôi tìm được phía trước của cậu, nắm lấy nó.
Tuy rằng đã xem qua miêu tả trong sách, bất quá đây là lần đầu tiên chạm đến, cảm thấy cái đó của cậu hơi sưng lên, tôi thấy cả người khô nóng.
“Cinderella.” Dưới sự vuốt ve của tôi, Tu Nội đột nhiên khàn giọng khẽ rên lên tiếng, sau đó chôn đầu dưới gối không chịu ngẩng lên.
Tôi đưa tay ra, có chút bực, cầm lấy áo Tu Nội mà lau.
Mãi đến bữa tối, Tu Nội mới bước ra khỏi phòng.
Ban ngày ông ngoại nghĩ cậu say máy bay lại bị muỗi đốt không thoải mái nên ngủ trong phòng.
Tu Nội ngồi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng ứa nước mắt nhìn tôi, như thể muốn nói chuyện với tôi.
Tôi bị ánh mắt này của cậu dọa sợ, cắn một miếng bánh mì, hỏi: “Ổn hơn chưa?”
Nhìn cậu đỏ mặt, rụt rè, tôi mới nhận ra câu hỏi của mình còn mang ý nghĩa khác.
“Tôi mới mười sáu tuổi.”
Tôi không hiểu câu nói nửa đầu nửa cuối của cậu, cậu đối với biểu tình ngây ngốc của tôi rất bất mãn.
Đôi mắt vốn ngấn nước, e thẹn ngượng ngùng nay lại có chút tức giận.
“Tu Nội, khá hơn chưa?” Ông ngoại bước đến, quan tâm hỏi.
“Phía sau lưng vẫn ngứa, buổi tối không ngủ được.”
“Không phải Tiểu Thụy có thuốc bôi sao?”
“Thuốc bôi của chị dùng được một thời gian thì lại ngứa.”
Đột nhiên nghe được Tu Nội gọi tôi là chị, thật là thụ sủng nhược kinh*.
Ma xui quỷ khiến, tôi quay về phía ông ngoại nói, “Ông ngoại, nếu không con dọn ở chung phòng với Tu Nội, buổi tối có thể giúp em ấy bôi thuốc.”
*Thụ sủng nhược kinh: vừa mừng vừa lo.
Ông ngoại chưa nói được cũng chưa nói không được, nhưng tôi thấy ánh mắt ông trông kỳ quái khi nhìn tôi..