Editor: Danh
Con gái của quản gia vườn trái cây là Ngải Mã bằng tuổi tôi, mỗi lần đến vườn trái cây tôi cực kỳ thích chơi cùng cô ấy.
Tu Nội sẽ không chơi cùng chúng tôi, chính xác là cậu ấy sẽ không ra khỏi biệt thự.
Tôi thực sự không hiểu mỗi năm cậu ấy thích đến vườn trái cây để làm cái gì, không đi hái quả, không đi bắt dế, ban ngày ở trong phòng đọc sách, buổi tối chờ tôi quay về thoa thuốc cho cậu.
Ăn cơm xong tôi liền kéo Ngải Mã đến vườn trái cây, chúng tôi chơi rất vui vẻ, nhiệt độ buổi tối ngày hè nóng đến nỗi người đổ đầy mồ hôi.
“Tân Thụy, váy cậu thật đẹp.” Ngải Mã đưa tay chạm vào váy tôi.
“Mình còn rất nhiều đồ mới, nếu cậu thích mình sẽ tặng cậu.”
“Có thật không?”
“Thật, đi, mình cho cậu xem.”
Tôi cùng Ngải Mã nắm tay nhau đi về.
Sau khi vào phòng, tôi phát hiện hành lý của tôi đã không còn nữa.
Tôi vội vã chạy đến cửa phòng Tu Nội, vừa định gõ thì cánh cửa đã mở ra.
“Tu Nội, tôi không thấy hành lý.”
“Chị không phải đã nói buổi tối phải bôi thuốc cho tôi sao? Tu Nội nghiêng người, nhường cửa, tôi đi vào đã thấy, hóa ra tất cả quần áo đều ở trong tủ của cậu ấy.
“Làm tôi sợ chết khiếp.
Có vài bộ quần áo tôi không thích, tôi muốn tặng cho Ngải Mã.” Tôi vừa nói vừa đi đến tủ quần áo,chọn vài bộ đồ phù hợp với Ngải Mã.
.
Ngôn Tình Hài
“Cinderella thật hào phóng.” Tu Nội hừ lạnh một tiếng, đi chân trần bước đến phía trước cửa sổ, cầm lấy một quyển sách nằm ở trên ghế nằm.
Tôi mang quần áo ra cho Ngải Mã, Ngải Mã mời tôi ăn đá bào do chính tay cô ấy làm.
Mùa nắng chói chang, không có gì ngon bằng ăn đá bào.
Trước khi đi, Ngải Mã để lại cho tôi một bát đá bào vị hoa quả, nhờ tôi mang cho Tu Nội.
Tôi giả vờ lơ đãng nhìn về phía Ngải Mã, nhìn dáng vẻ cô ấy giống như quan tâm đến em trai của bạn bè, không phải cô gái mến mộ mới vui vẻ nhận lấy đá bào.
Trở về phòng, Tu Nội đã tắm xong, mặc chiếc áo sơ mi dài ngồi trên giường.
Thấy tôi về phòng, không biết có phải cố ý hay không, cậu lật người, vén một góc áo sơ mi lên.
“Tu Nội, cậu nóng à?”
Vừa dứt lời, Tu Nội lập tức kéo chăn để đắp.
“Người chị đầy mùi mồ hôi.” Tu Nội kéo chăn lên tận mũi, dùng ánh mắt bất mãn nhìn tôi.
Tôi đến gần cậu, kéo chăn đến cổ sau đó nhéo mũi cậu.
“Ăn đá bào không? Ngải Mã làm đá bào trái cây.”
“Không ăn.
Nhìn cái mặt mèo của chị, dơ muốn chết.”
Tôi thừa nhận tôi có hơi ác ý, nhìn Tu Nội cau mày nhăn nhó, tôi nhéo cằm cậu, chồm tới cắn một miếng.
Tu Nội giãy giụa không cho tôi chạm vào cậu ấy, tôi hơi bất mãn, hung hăng mà cắn môi của cậu.
“Tôi đi tắm đây.” Tôi vươn đầu lưỡi cạy khớp hàm của cậu, liếm lưỡi câu.
Tôi cảm thấy Tu Nội bây giờ càng ngày càng câu dẫn tôi, mỗi lần hôn, tôi đều không thể khống chế bản thân mà muốn nhiều hơn nữa.
Vừa tắm rửa xong bước ra, Tu Nội trợn tròn mắt nhìn tôi.
Tôi leo lên giường, kéo chăn của cậu chui vào.
“Đây là chăn của tôi.
Cậu đắp cái kia mà ngủ.”
“Không muốn.”
“Tu Nội, cậu thiếu đòn.” Vừa nói, tôi đè lên trên người cậu, đưa tay nắm lấy phía dưới.
Tu Nội gạt tay tôi ra, tôi khó hiểu nhìn cậu ấy.
“Cinderella, tôi còn nhỏ.” Tu Nội đặt tay của tôi lên eo của cậu.
“Vậy sao cậu còn câu dẫn tôi?” Tôi bất mãn cởi cúc áo cậu, cắn lên xương quai xanh của cậu.
“Tôi thích ánh mắt chị nhìn tôi.” Tu Nội xoa tóc tôi.
“Chị đừng dùng ánh mắt này nhìn người khác có được không?” Cậu quay người đè tôi xuống, đôi mắt bình tĩnh nhìn tôi, như thể tôi không trả lời cậu sẽ không bỏ qua.
“Tu Nội đẹp như vậy, tôi làm sao có thể nhìn người khác được.” Tôi nhìn thấy đôi mắt cậu sáng rực, giống như những vì sao trên bầu trời đêm mà tôi nhìn thấy, đầy ma lực quyến rũ.
Lời nói của tôi hiển nhiên trấn an cậu, cậu híp mắt nở nụ cười, sau đó hôn nhẹ lên môi tôi.
“Cinderella, Cinderella của tôi.”.