Editor: Danh
Sinh nhật lần thứ 18 của Tu Nội được tổ chức rất hoành tráng,có rất nhiều bạn bè người thân đến tham dự.
Bởi vì tuổi dậy thì trổ mã, chân tay Tu Nội không còn nhỏ nữa, cậu ấy đã cao hơn tôi cả cái đầu, nhìn từ xa thôi lòng tôi đã ngứa ngáy khó khó chịu.
Tôi khoác lên món quà sinh nhật 20 tuổi mà Tu Nội tặng tôi mấy tháng trước, một đôi giày thủy tinh, một bộ lễ phục váy dài, đứng ở trong khu ẩm thực ăn điểm tâm.
Tôi còn nhớ rõ cậu khi ấy hôn ngón chân tôi, sau đó giúp tôi đi đôi giày thủy tinh và nói:
“Cinderella của tôi, đây là đôi giày thủy tinh của em.”
“Cô có phải Cinderella của Tu Nội không?” Một nam sinh bước đến gần, có vẻ lớn hơn tôi vài tuổi.
Tôi vốn dĩ không muốn nói chuyện nhưng nhìn thấy vô số cô gái đang vây quanh Tu Nội, cách đó không xa cũng có một đám nữ sinh như hổ rình mồi, sau khi chắc chắn Tu Nội đang nhìn tôi, tôi mới không nhanh không chậm quay về phía người con trai kia mỉm cười.
“Nụ cười của cô là thật giả tạo.” Nam sinh nhấp một ngụm champagne.
“Dựa vào cái này câu dẫn Tu Nội sao?”
Tôi cảm thấy cách nói này đặc biệt có đạo lý, chẳng hạn như, lời không hợp ý hơn nửa câu.
Tôi giả bộ nghe không hiểu, một bên nhấc chân lên sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.
“Ồ, quên mất không giới thiệu bản thân, tôi là Tu Nạp Đích.”
“Anh trai.” Tu Nội ở cách đó chục mét đã bước đến đây từ lúc nào.
Nghe thấy Tu Nội gọi hắn là anh trai, tôi mới bắt đầu đánh giá hắn, thực sự có hơi giống Tu Nội.
“Tu Nội, đã lâu không gặp.” Chàng trai ôm Tu Nội một lúc, “Anh vừa chào hỏi Cinderella của em, cô ấy thật quyến rũ như lời em nói.” Hắn nâng ly mỉm cười với tôi.
Tôi nghĩ hắn chính là một con cáo già, nói không chừng đã nhìn thấu tôi, nhưng sau khi nghĩ lại có lẽ hắn chỉ thử tôi.
Tôi giả bộ ngượng ngùng và nấp sau lưng Tu Nội.
Tu Nội rất hạnh phúc trong bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi.
Cậu thường bị một đám người vây quanh nhưng ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm tôi, chờ tôi mỉm cười hiểu ngầm ý của cậu ấy.
Tiếng chuông 12 giờ đã qua, khách khứa vẫn còn nhộn nhịp, Tu Nội tuy rằng vẫn giữ nguyên lễ nghi nhưng ta biết nội tâm của cậu hẳn rất đau khổ.
Ánh mặt cậu nhìn tôi khiến cả người tôi nóng ran, Tu Nội ngày càng bất tri bất giác trở nên hung hãn hơn, tôi mơ hồ cảm giác có một số chuyện có thể xảy ra ngoài tầm kiểm soát của mình.
“Bảo bối, chị muốn đi ngủ.” Tôi di chuyển đến bên Tu Nội, nhỏ giọng nói.
“Không được.”
“Chị không khóa cửa.” Tôi cắn bờ môi đỏ thẫm, chớp mắt quyến rũ, Tu Nội mới buông tay tôi ra.
“Hôm nay không phải em luôn hỏi quà sinh nhật sao? Chờ lát nữa tới mở, nhé?” Tôi nắm lấy ngón trỏ của cậu, vặn vẹo ám chỉ, thấy mắt cậu ngày càng tối đi..