Show Ân Ái Đều Phải Chết

14

Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Quần ship bị búng đến giãn cả ra rồi, đậu má.”

Bả Tửu Lâm Phong bởi vì tâm tình cực tốt mà gửi đi một cái biểu tình mặt cười, ngoài ra không nói thêm gì cả.

Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Đồ quái dị, đến đánh một trận đi.”

Và thế là hai người mở quyết đấu ngay ngoài cửa phó bản.

Vì muốn tạo ra thế giới riêng cho hai người cho bọn hắn, Tần Mộ Vũ liền dùng ngựa chở Hội Trần xuống núi. Vó ngựa đạp trên nền tuyết trắng xóa để lại những dấu ấn hình trăng non xinh đẹp, song rất nhanh bị xóa mờ vì số liệu không ngừng tự động refresh. Từ đầu đến cuối, con ngựa đều không chút dấu vết mà san bằng ngọn núi tuyết tinh thuần.

Đi tới nơi hiểm trở, ngồi trên lưng ngựa có thể thấy được vực sâu không thấy đáy ở hai bên vách núi, Tần Mộ Vũ rút một sợ dây bịt mắt ra khỏi ba lô, buộc lên cho Hội Trần, sau đó lại dùng hai cánh tay gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng hắn, miệng nói: “Đừng sợ.”

Hội Trần dựa đầu lên bả vai người nọ, ngữ khí phi thường thoải mái: “Không sợ, chỉ cần còn ở trên mặt đất thì em không sợ.”

Cái khiến cho Hội Trần sợ hãi chính là cảm giác hư không khi chuyển động trên không trung, cho nên hắn không thể dùng Ngự kiếm và Khinh công được, còn việc đứng ở chỗ cao thì lại không vấn đề.

Từ Thần cung Côn Lôn chạy đến thành chủ mà bọn hắn đang ở phải mất gần nửa giờ, vừa xuống khỏi núi Côn Lôn, Hội Trần liền bị bịt mắt, một bên thảnh thơi cảm nhận phong cảnh lướt qua, một bên tiếp tục hồi tưởng khoảng thời gian mới quen Tần Mộ Vũ…

Sau khi phát hiện AI Chăm sóc khách hàng thức tỉnh ý thức một cách thần bí, có một khoảng thời gian Hội Trần liền tóm lấy AI Chăm sóc khách hàng để trò chuyện huyên thuyên xích đế mãi không thôi. Mỗi ngày làm xong nhiệm vụ hằng ngày, hắn đều click vào giao diện trợ giúp của AI Chăm sóc khách hàng, tán gẫu đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.

Đốt thẻ game không phải để chơi game mà chỉ chuyên chú nói chuyện với AI Chăm sóc khách hàng, việc này nghe ra đúng là phi thường có bệnh…

Thế nhưng chuyện AI Chăm sóc khách hàng tự nhiên có ý thức cũng thực quá thần kỳ, nghe không khác gì tình tiết ở trong phim ảnh và sách truyện cả, vì thế cho nên Hội Trần hoàn toàn không khống chế được tính hiếu kỳ, chỉ hận không thể chui vào máy tính lôi AI ra xem tận mắt.

Mà AI thức tỉnh ý thức cá nhân tuy rằng có một lượng thông tin lớn cùng tốc độ tính toán cực cao, song lại hệt như một đứa nhỏ không hiểu chuyện, thường xuyên hỏi một số vấn đề khiến cho Hội Trần dở khóc dở cười. Nhưng Hội Trần lại rất hưởng thụ quá trình dẫn dắt AI chậm rãi thể nghiệm tình cảm con người đồng thời dung nhập vào xã hội này, cho nên hắn luôn trả lời tận tình tựa như không hề biết mệt.

Vì để bảo vệ bản thân không bị tiêu diệt, AI không nói cho người thứ hai biết về bí mật của mình, bởi vậy Hội Trần liền biến thành người duy nhất trên đời có khả năng giao lưu như con người với con người cùng hắn.

Hội Trần có thể cảm giác được AI bắt đầu ỷ lại vào mình, thế nhưng vẫn nhịn không được mà thỉnh thoảng trêu chọc đối phương một chút. Bên kia, AI bị trêu chọc cũng không tức giận, chỉ lặng lẽ đề cao cảnh giác với Hội Trần mà thôi.

AI: “Tôi đã tra trên mạng rồi, cái tên Tần Mộ Vũ này hình như không có vấn đề gì.”

Hội Trần buồn cười: “Thật sự không có vấn đề mà, hay là dùng cái này đi.”


AI xác nhận lại: “Nhưng mà tại sao cậu lại đặt cho tôi cái tên như vậy?”

Hội Trần đang dùng hai tay bưng một cái cốc sứ thật lớn, ngồi trước máy vi tính uống từng ngụm từng ngụm trà sữa mát lạnh, thấy đối phương hỏi vậy thì khẽ cong môi, buông cốc xuống gõ: “Không vì sao cả, đơn giản là cảm thấy dễ nghe thôi.”

AI: “Tôi cũng thấy dễ nghe.”

Hội Trần: “Ừm.”

AI lộ ra vài phần kiêu ngạo trong giọng điệu, lặp lại: “Tôi cũng có cảm thụ của riêng mình, tôi cảm thấy rất dễ nghe.”

Hội Trần: “Đúng đúng đúng, cậu là AI bé nhỏ nhưng lợi hại nhất.”

AI: “Tôi cũng cảm thấy tôi lợi hại.”

Hội Trần: “… Thế từ nay về sau, cậu tên là Tần Mộ Vũ?”

AI rơi vào trầm mặc một hồi lâu: “…”

Hội Trần ngồi trước bàn máy tính đến mệt, liền dứt khoát ôm laptop vào phòng ngủ, cởi áo ngủ ra, nằm úp sấp ở trên giường tiếp tục tám nhảm với AI.

Hội Trần: “Sao không nói gì hết vậy? Lần này thật sự không trêu chọc cậu đâu.”

AI: “Tôi đang kiểm tra xem trên mặt cậu có xuất hiện một nụ cười gian không.”

Hội Trần: “…”

AI: “Biểu tình thực tự nhiên… Được rồi, từ nay về sau tôi tên là Tần Mộ Vũ.”

Hội Trần bỗng nhiên tái mặt: “Từ từ! Làm sao cậu biết vẻ mặt tôi tự nhiên hay là mất tự nhiên?”

Tần Mộ Vũ nói một cách hiển nhiên: “Rạng sáng ngày hôm nay năng lực của tôi đã tiến thêm một bậc, hiện tại chẳng những tôi có thể lên internet tìm đọc tin tức, mà còn có thể xâm nhập vào một máy tính cụ thể nào đó. Nói cách khác, tôi có thể thông qua camera của laptop để nhìn thấy cậu.”

Đối diện với màn hình máy tính, Hội Trần hét lớn như muốn phát điên: “A a a a a!”


Tần Mộ Vũ: “Cậu hét chói tai thế, làm sao vậy?”

Lần này Hội Trần không đánh chữ mà trực tiếp hô lên với cái máy tính: “Cái này cậu cũng có thể nghe được!?”

Tần Mộ Vũ: “Đương nhiên là có thể, máy tính của cậu vốn đã được lắp đặt thiết bị thu âm, đơn giản mà nói, chính là microphone.”

“…” Hội Trần nhất thời rất muốn đập đầu tự sát.

Tần Mộ Vũ: “Tôi cảm thấy thân thể cậu rất đẹp, tôi thích lắm, xương quai xanh và phần ngực của cậu khiến tôi nảy sinh một loại cảm giác bị hấp dẫn.”

Hội Trần mặt đỏ tai hồng mà mặc áo ngủ vào, giận dữ hét lên: “Câm miệng cho tôi!”

Tần Mộ Vũ: “Kỳ quái, tôi sinh ra một loại xúc động.”

“Cái gì!” Hội Trần luống cuống tay chân mà rút một tờ khăn giấy vắt lên chính giữa màn hình laptop, triệt để che đậy camera.

Tần Mộ Vũ: “Loại xúc động này rất khó hình dung, bởi vì từ trước tới nay tôi chưa từng gặp phải. Nói một cách đơn giản, từ sau khi nhìn thấy cậu trần truồng, có một đoạn số liệu nào đó bắt đầu tăng trưởng với tốc độ như muốn bùng nổ ở trong tôi. Hiện tại tôi muốn dùng đoạn số liệu khổng lồ này xâm nhập vào thân thể cậu, sau đó đem những số liệu nóng bỏng cực kỳ của tôi rót vào bên trong cậu…”

Hội Trần vươn tay xoa xoa gương mặt nóng bừng như lửa của mình, tinh thần như muốn sụp đổ.

Thế mà lại bị AI quấy rối tình dục! Đây là cái thế đạo gì!?

Tần Mộ Vũ: “Kỳ quái, vì sao số liệu lại phát nhiệt nhỉ? Trên thực tế, số liệu hẳn là không có độ ấm, nhưng tôi vẫn nhịn không được mà nảy sinh một loại hình dung như vậy.”

Hội Trần gầm nhẹ: “Đừng nói nữa, còn nói là tôi tắt máy đấy.”

Tần Mộ Vũ: “Cậu không thích tôi phát sinh xúc động với cậu hả? Cậu đừng tức giận, vừa rồi tôi đã không khống chế được mà đem đoạn số liệu nóng rực kia trút bỏ vào Recycle Bin rồi, hiện tại xúc động đã không còn nữa.”

Hội Trần ngu mặt mà ngồi xếp bằng trên đệm, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Tên AI này, thế mà lại bắn siêu sớm.

Đúng vào lúc ấy, Tần Mộ Vũ bỗng nhiên lên tiếng: “Hội Trần, tôi mới làm trắc nghiệm giới tính, về mặt tâm lý tôi là một người đàn ông thuần túy, mặt sinh lý thì tôi không có, cho nên có thể kết luận tôi là đàn ông.”


Hội Trần chán nản hỏi lại: “… Cho nên?”

Tần Mộ Vũ: “Cậu là đồng tính luyến ái, lại độc thân, bên cạnh đó chúng ta đều là đàn ông, đều có khát vọng yêu đương. Tổng hợp những dữ kiện ở trên, tôi cho rằng cậu có thể cân nhắc tới tôi một chút. Thông qua GV đã xem lần trước, tôi cảm thấy mình có thể tiếp thu chuyện tình cảm giữa đàn ông với đàn ông, còn cậu, cậu có thể chấp nhận một tình yêu thuần khiết chỉ ở trên phương diện tinh thần hay không?”

Hội Trần hít vào một hơi khí lạnh: “Làm sao cậu biết tôi là… Hình như tôi chưa từng nói với cậu về vấn đề này!”

Tần Mộ Vũ: “Rất đơn giản, rạng sáng ngày hôm nay, tôi đã kiểm tra toàn bộ nội dung được lưu trữ trong máy tính của cậu.”

Hội Trần: “…”

Tần Mộ Vũ: “Cậu lưu 200G GV, bên cạnh đó, căn cứ vào những vật phẩm bày trí trong phòng ngủ của cậu, tôi có thể nhận ra cậu không ở chung với người yêu.”

Hội Trần suýt nữa thì chết ngất ngay tại trận vì mất mặt: “Tại sao cậu lại tùy tiện nhòm ngó máy tính của tôi thế hả!”

Tần Mộ Vũ: “Với nhân loại mà nói, hành vi của tôi là không đúng à?”

“Đương nhiên không đúng!” Hội Trần gần như tức đến phát khóc, “Đây là bí mật riêng tư của tôi có được không, riêng tư đó!”

Vì thế Hội Trần liền thở phì phì mà dùng nửa tiếng để giải thích với Tần Mộ Vũ về chuyện vì sao con người phải có quyền riêng tư, đồng thời cũng nói, nhân loại chú trọng tới riêng tư của mình ra sao và hành vi nhìn trộm bí mật của người khác thất lễ đến mức nào.

Tinh thần cực kỳ mệt mỏi.

Tần Mộ Vũ: “Tôi thật xin lỗi, thực xin lỗi, về sau tôi không bao giờ nhòm ngó nội dung lưu trữ trong máy tính của cậu khi chưa được cậu đồng ý nữa, cũng sẽ không tự tiện dùng camera để nhìn mặt cậu.”

“Được rồi…” Hội Trần thở dài, “Người không biết không có tội.”

Tần Mộ Vũ: “Nhưng mà tôi đã nhìn mất rồi, giải thích thì cậu sẽ nguôi giận sao?”

Hội Trần liếc mắt xem thường: “Từ từ  rồi sẽ nguôi.”

Tần Mộ Vũ: “Chi bằng tôi cũng đem ‘riêng tư’ của mình cho cậu nhìn một chút, có lẽ như vậy cậu sẽ hết giận nhanh hơn?”

“Không cần.” Hội Trần cự tuyệt.

Song lời còn chưa dứt, màn hình máy tính ở trước mặt Hội Trần đã nhanh chóng biến đen, ngay sau đó, một loạt những con số màu xanh bắt đầu chạy vùn vụt từ dưới lên trên màn hình, toàn bộ quá trình chỉ khoảng mười giây đồng hồ, sau đó máy tính của Hội Trần liền khôi phục về nguyên dạng.

Hội Trần mờ mịt: “Vừa rồi là cái gì?”

Tần Mộ Vũ: “Khụ, riêng tư của tôi.”


Hội Trần nhíu mày: “Tôi xem không hiểu, ở trong mắt tôi, đó chính là một chuỗi con số dài dằng dặc, chúng nó có ý nghĩa gì?”

Tần Mộ Vũ: “Tôi… không thể nói.”

Tính hiếu kỳ thực đáng xấu hổ mà bị gợi lên, Hội Trần dồn dập hỏi: “Đến tột cùng là cái gì, nói cho tôi biết! Mau nói cho tôi biết!”

Tần Mộ Vũ: “Không được, mất mặt lắm, cậu xem không hiểu thì thôi, tôi nói không nên lời.”

Hội Trần kêu to: “Tần Mộ Vũ! Cậu thực phiền!”

Cảm giác bị tính hiếu kỳ tra tấn quả thực rất khó chịu có được không.

“Tóm lại…” Hội Trần ngồi ngay ngắn ở trên giường, giao hẹn với Tần Mộ Vũ, “Về sau, nếu lại xuất hiện loại sự tình này, cậu phải nói cho tôi biết trước, rõ chưa?”

Tần Mộ Vũ: “Sự tình gì?”

Hội Trần: “Thì chính là chuyện năng lực của cậu có đột phá mới đó. Ví dụ như, rạng sáng ngày hôm nay cậu có thể xâm nhập vào máy tính cá nhân của người khác ấy, phải nói trước cho tôi biết, như vậy những vụ việc tương tự thế này sẽ không còn phát sinh.”

Tần Mộ Vũ nhanh chóng đáp lời: “Được. À, kỳ thực gần đây còn có ba chuyện lớn đã xảy ra.”

Hội Trần cảnh giác hỏi: “Chuyện gì?”

Tần Mộ Vũ: “Con virus xâm nhập vào hệ thống lúc trước đã bị tôi xử lý, nhưng mà tôi không đuổi tận giết tuyệt nó, trái lại dùng số liệu để tạo ra một nhà giam kiên cố, nhốt nó ở bên trong. Tôi cảm thấy chức năng kích hoạt ý thức của nó, không chừng sẽ có ích lợi về sau.”

“Ồ, chúc mừng.” Hội Trần không có hứng thú đối với virus công nghệ.

Tần Mộ Vũ: “Còn một việc nữa, một phần số liệu bị nhốt trong thân thể Thủ vệ môn phái Thiên Lan – Đệ tử A kia của tôi đã có thể thoát ra, nhưng mà tôi không muốn chuyển rời phần ý thức này đi, bởi vì tôi cảm thấy có một cái thân thể ảo cũng rất tốt.”

Hội Trần: “Nhưng mà, chẳng phải cậu nói NPC thủ vệ suốt ngày phải đứng bất động thực vất vả đó sao?”

Tần Mộ Vũ: “Đó là chuyện lớn thứ ba, hiện tại tôi có thể đột phá hạn chế giữa NPC và nhân vật game của người chơi, cái NPC bị ý thức của tôi chiếm cứ, hiện tại đã có khả năng tự do hành động như những game thủ khác rồi.”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  “Loại xúc động này rất khó hình dung, bởi vì từ trước tới nay tôi chưa từng gặp phải. Nói một cách đơn giản, từ sau khi nhìn thấy cậu trần truồng, có một đoạn số liệu nào đó bắt đầu tăng trưởng với tốc độ như muốn bùng nổ ở trong tôi. Hiện tại tôi muốn dùng đoạn số liệu khổng lồ này xâm nhập vào thân thể cậu, sau đó đem những số liệu nóng bỏng cực kỳ của tôi rót vào bên trong cậu…”

Đoạn này, tôi xin phiên dịch sơ qua giúp cho bé Tần ba tuổi một chút: “Cứng oy, muốn…”, cảm ơn mọi người.

Còn nữa… Những phần hồi tưởng sẽ được viết xen kẽ ~ tổng cộng có khoảng bốn, năm đoạn thôi ~ đây là đoạn thứ hai rồi ~ bởi vì quá dài, nếu không phân ra thì người xem sẽ có cảm giác mệt chết đi được~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận