Showbiz Là Của Tôi

Edit + Beta: meomeoemlameo.

《Scream》 lên sân khấu thứ ba. Trước khi trainee chính thức công diễn, còn có màn biểu diễn sân khấu của ban cố vấn. Hiện trường có không ít fans của ban cố vấn tới, lightboard đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt.

Lúc ban cố vấn biểu diễn, fan của các trainee đều rất hiểu chuyện không bật lightboard. Chờ toàn bộ cố vấn biểu diễn xong, lúc tuyên bố nhóm đầu
tiên lên đài trình diễn, hiện trường mới nhất tề bật lightboard hết lên.

Có quan hệ cạnh tranh, đương nhiên cũng phải so độ tiếp ứng.

Một vùng màu cam trở thành màu sắc sáng nhất.

Cũng không thể gọi là biển cam được, bởi vì fan nhà khác cũng không ít,
nhưng đây đã là sự hỗ trợ lớn nhất các cô có thể cho idol trong điều
kiện hạn chế này.

Đám trainee còn chưa
lên đài đều ngồi ở phòng nghỉ xem phát sóng. Khi máy quay quét xuống
dưới khán phòng, nhìn thấy những ánh đèn lập lòe màu cam mang chữ “Sầm
Phong”, trong phòng tức khắc đều kêu lên.

“Woa anh Phong, fan anh tới đông ghê!”

“Màu cam đẹp quá! Anh Phong ơi màu tiếp ứng của anh đẹp ghê.”

“Màu đỏ với màu tím cũng rất nhiều, bao nhiêu là lightboard của trùm Ban A, ngưỡng mộ zờ lờ.”

Đến bản thân Sầm Phong cũng có chút ngỡ ngàng.

Bởi vì di động máy tính và các thiết bị điện tử đều bị tịch thu, toàn bộ
đám trainee cho tới bây giờ vẫn chưa biết tình trạng vote của mình.

Có thể dự kiến số vote của các trùm Ban A hẳn đều không thấp, nhưng đó là
thần tiên đánh nhau, người thường phía dưới chẳng liên quan gì.

Dựa theo ý định của Sầm Phong, anh vẫn luôn ở Ban F, bao giờ công diễn xong bị loại thì thôi. Có lẽ cũng sẽ có fans, nhưng không đủ để chống đỡ
vote vào vòng sau.

Những bức thư lần
trước Hứa Trích Tinh đưa tới anh đều xem cả. Nội dung thư đều là cổ vũ
anh, support anh, kêu anh cố lên, nhưng cũng đều nói ‘đây chỉ là bước
khởi đầu của anh, kết quả không quan trọng, sau này còn có vô hạn khả
năng, anh vui vẻ mới là quan trọng nhất’.

Những điều này đều có nghĩa là số vote của anh không khả quan, an ủi anh không cần để trong lòng.

Anh cũng không biết tổ tiết mục đã lén cắt cảnh anh dạy Ban F nhảy vào
chương trình. Lúc ấy đã sắp nửa đêm, nhân viên quay phim đều đã tan tầm, những chiếc camera tự động trên giá đều đã ngắt điện.

Đám trainee cũng không biết kỳ thật ở bốn góc mỗi phòng đều có camera ẩn.

Dựa theo suy tính của anh, chờ đến tập anh dạy nhảy 《Scream》 được phát sóng, anh hẳn đã bị loại, cho nên có lên hình hay không đều không quan trọng.

Nhưng tình hình ở hiện trường có chút ngoài dự kiến của anh.

Mãi đến khi lên đài, anh mới phát hiện chỗ máy quay quét đến chỉ là một góc của tảng băng chìm. Lúc tận mắt nhìn thấy, còn đồ sộ hơn nhiều lúc xem
trên phát sóng.

Khi anh xuất hiện, toàn
hội trường đều bắt đầu hô to tên anh. Ban đầu cũng không chỉnh tề, lác
đác ít ỏi, sau đó theo bước chân anh đi lên phía trước, mãi đến anh khi
đứng giữa sân khấu, tiếng tiếp ứng đã đều nhịp, rầm rộ không thôi.


Anh thật ra rất quen thuộc với màu cam này.

Mỗi một lần hoạt động, mỗi một cái sân khấu, đều sẽ có sắc cam kiên cường
lập lòe giữa biển xanh lam. Màu xanh lam là màu tiếp ứng của Doãn Sướng, nơi có biển lam, những màu sắc khác đều ảm đạm thất sắc.

Nhưng màu cam chưa bao giờ tắt.

Chẳng sợ mình ít người, cũng vẫn nỗ lực, phải cho anh thấy.

Anh chưa bao giờ gặp qua nhiều màu cam như vậy.

Giống mặt trời khuất dần nơi trời tây, trải dài nhiễm tầng mây tía, xinh đẹp lại diễm lệ, ánh lên từng khuôn mặt nhiệt tình.

Tất cả nỗ lực trước đây không được đền đáp, đột nhiên cứ như vậy hiện ra
trước mắt anh, làm người ta có cảm giác mọi thứ đến quá dễ dàng không
chân thật.

Rồi anh nhìn thấy Hứa Trích Tinh.

Cô cũng giơ một cái lightboard nhỏ màu cam, mặt trên chỉ viết một chữ
“Phong”. Cô không có chỗ ngồi, liền nửa ngồi xổm dưới sân khấu cạnh
thiết bị âm thanh, giơ lightboard hưng phấn phe phẩy. Thấy anh nhìn qua, đôi tay càng vẫy mạnh.

Sầm Phong nhịn không được cười một chút.

Anh cười, tiếng thét chói tai dưới đài càng lớn hơn nữa.

Triệu Tân Tân đảm đương MC, giơ tay yêu cầu người xem yên tĩnh lại, cười nói: “Xem ra nhóm này của chúng ta có người rất nổi tiếng nha, mau, giới
thiệu một chút với mọi người đi nào.”

Thành viên đều nhiệt tình giới thiệu tên của mình, chức vụ trong nhóm, ý đồ
lưu lại nhiều ấn tượng hơn cho khán giả. Đến phiên Sầm Phong, anh vẫn
tích chữ như vàng như trước: “Tôi là Sầm Phong, là đội trưởng trong
nhóm, cảm ơn.”

Phía dưới có Phong Tranh hô to: “Nói thêm chút đi!!!”

Triệu Tân Tân tiếp ngay: “Khán giả muốn bạn nói thêm một chút kìa.”

Sầm Phong trầm mặc một chút, lại nói một câu: “Hy vọng mọi người có thể ủng hộ đồng đội của tôi.”

Phong Tranh dưới khán đài gào khàn cả giọng: “Ủng hộ anh!!!”

Sầm Phong cầm microphone như thể phải bỏng, nửa giây cũng không trì hoãn
đưa cho Chu Minh Dục bên cạnh. Microphone vừa đến tay Chu Minh Dục,
không hề là tự giới thiệu, mà là cả một bài thuyết trình.

“Chào mọi người, tui là Chu Minh Dục, tui đảm nhiệm visual, không khí, khôi
hài, nỗ lực của nhóm, xin mọi người ủng hộ tui nhiều hơn nữa!”

Khoai Môn dưới sân khấu: “Không biết xấu hổ!”

Chu Minh Dục chỉ tay qua: “Ai mắng tui không biết xấu hổ! Bạn giơ
lightboard của tui, bạn không phải fan của tui sao?! Bạn lại còn dám
mắng tui? Tui nhớ kỹ bạn rồi đó!”

Toàn bộ Khoai Môn: “A a a a a a a không biết xấu hổ!!!”

Chu Minh Dục: “???”

Triệu Tân Tân cười đến ngã trước ngã sau: “Các cổ muốn cậu nhớ kỹ các cổ đó.”


Chu Minh Dục vô cùng đau đớn: “Fan bây giờ, vì muốn thần tượng nhớ kỹ chính mình, thật là không từ thủ đoạn nào!”

Dưới đài ồn ào cười to, cậu chàng hừ một tiếng nói: “Ai cho phép các bạn làm lightboard màu hường phấn cho tui?! Tui không thèm hường, không phù hợp với khí phách của tui! Tui thích màu sắc rực rỡ, lần sau làm màu sắc
rực rỡ cho tui ha, cái loại màu gì cũng có ý!”

Không hổ là đảm đương không khí khôi hài, cậu chàng vừa mở miệng, cả hội
trường cười ầm lên, không khí sinh động hơn nhiều so với lúc Nhóm A lên
sân khấu. Tự giới thiệu xong, liền chính thức bắt đầu biểu diễn.

Ánh đèn tối đi, âm nhạc tấu lên trước, có hai mươi giây chuẩn bị.

Mọi người đều điều chỉnh hô hấp và tâm thái, vào vị trí đứng ở tư thế chờ
đợi, căn phòng lặng thinh đột nhiên có người hô to một tiếng: “Bảo bối
đừng làm bình hoa nữa!!!”

Nhóm B: “…………”

Sầm Phong: “…………”

Gọi ai là bảo bối thế?

Thành viên Nhóm B đã đeo micro, nếu cười thì cả trường quay đều có thể nghe
được, nghẹn cười suýt chết luôn. Lúc này, từ dàn âm thanh có tiếng thì
thầm: “Anh Phong ei, fans anh kêu anh đừng làm bình hoa nữa kìa.”

Một giọng nghiến răng nghiến lợi khác thì thầm: “Câm miệng!”

Cả trường quay cười ầm lên.

Tiếng nhạc vang lên, một chùm sáng trắng dừng trên sân khấu.

Biểu diễn chính thức bắt đầu.

Có thể là do trước đó đã có một đoạn nhạc dạo này nên mọi người không quá
lo lắng, biểu diễn còn tốt hơn lúc diễn tập nhiều, bất kể là vũ đạo hay
vocal đều không có sai lầm gì.

Club Phong Tranh lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy idol biểu diễn trên sân khấu.

Tuy rằng anh vẫn luôn đứng ở đằng sau, hầu như không có phần hát riêng,
nhưng khí thế của anh thật sự rất tốt. Mặc kệ là fans ai, chỉ cần ánh
mắt của bạn dừng trên người anh một giây, liền không có cách nào dời đi.

Không chỉ có động tác vũ đạo, sự quản lý biểu cảm của anh như thể trời sinh
là vì sân khấu vây. Mỗi một ánh mắt, mỗi một cái nhướng mày, mỗi một lần nhếch môi cười nhạt đều gãi đúng chỗ ngứa, làm người ta điên cuồng rung động, hãm sâu trong đó.

Trong lòng toàn bộ fans đều không hẹn mà cùng bật ra một ý nghĩ: Người này, anh trời sinh nên tỏa sáng hâm nóng trên sân khấu.

Biểu diễn đến đoạn cuối, Sầm Phong mới rốt cuộc có phần hát riêng đầu tiên, cũng là duy nhất trong bài.

Một nốt cao kia làm cả trường quay kinh diễm.

Bọn họ đã nghe qua nhóm Biên Kỳ hát câu này mới nãy, lúc ấy đã rất kinh
ngạc rồi, cảm thấy dù là ai trong Nhóm B cũng không thể biểu hiện tốt
như thế.

Đến Phong Tranh cũng chưa nghĩ
đến sẽ là Sầm Phong phụ trách câu nốt cao này, mà anh chẳng cố sức chút
nào nhẹ nhàng hoàn thành, chẳng kém cạnh gì ca sĩ chuyên nghiệp.


Cả trường quay thét chói tai.

Club Phong Tranh vẫn luôn cầm di động chụp tanh tách mừng quá phát khóc về
mách chị em: Có tin đại hỷ! Có tin đại hỷ! Bảo bối lần này không làm
bình hoa!!! Anh rốt cuộc đã thể hiện năng lực thật sự rồi!!!

Nhóm B biểu diễn xong, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay và hoan hô. Thành
viên nhóm A cũng đi lên sân khấu, hai nhóm bắt đầu kéo phiếu. Đầu tiên
là đội trưởng và Center Nhóm A nói chuyện kéo phiếu. Biên Kỳ khá có
tiếng tăm, vừa mở miệng phía dưới liền hoan hô rầm rầm.

Đến phiên Nhóm B, Thi Nhiên chỉ nói một câu “Cảm ơn mọi người, xin mọi
người support chúng tôi”, sau đó trực tiếp hướng microphone về phía Sầm
Phong. Mình có nói mấy cũng vô nghĩa, chi bằng để anh Phong nói một câu
còn hữu dụng hơn.

Kết quả Sầm Phong không muốn cầm mic, nhíu mày liếc cậu một cái.

Thi Nhiên dùng khẩu hình khoa trương nói: “Mấy cổ nghe anh đó!”

Các thành viên đều mong đợi nhìn anh, Sầm Phong im lặng một chút, chầm chậm tiếp nhận microphone.

Còn chưa mở miệng, dưới đài đột nhiên có một giọng hô to: “Ba hai một!”

Sầm Phong sửng sốt một chút, anh nghe được đó là giọng của Hứa Trích Tinh,
nhìn theo hướng đó, còn chưa tìm thấy cô ở đâu, đã nghe thấy cả hội
trường cùng hô to: “Sầm Phong! Chúng em yêu anh! Sầm Phong! Chúng em yêu anh! Sầm Phong! Chúng em yêu anh!”

Chúng em yêu anh.

Có rất nhiều người rất nhiều người yêu anh.

Chúng em sẽ nỗ lực khiến màu cam tỏa sáng mọi nơi ánh mắt anh chạm tới.

Cho nên đừng sợ, đừng khổ sở, đừng nhốt chính mình trong bóng tối.

Chúng em vẫn luôn ở đây.

Màn hình lớn xuất hiện vẻ mặt choáng váng của anh, ánh mắt anh ngập ngừng
đến làm người ta đau lòng. Giống lần đầu tiên được người khác yêu
thương, không biết cách chấp nhận tình yêu này thế nào, có chút bất lực, thậm chí còn hơi sợ hãi.

Nhưng anh lại
rất nhanh giấu đi sự bối rối, giống như thể nơi yếu hại không muốn bị
phát hiện, lại khôi phục vẻ lãnh đạm đao thương bất nhập trước đây.

Anh cầm lấy microphone, thấp giọng nói: “Cảm ơn, xin mọi người ủng hộ đồng đội của tôi.”

Hai nhóm A B xuống đài, hiện trường bắt đầu vote.

Trở lại phòng nghỉ, Ứng Hủ Trạch đã biểu diễn xong xông tới cho bọn họ một
cái ôm chặt, đương nhiên chủ yếu vẫn muốn ôm Sầm Phong, bị Sầm Phong vô
tình né tránh.

Anh chàng còn kích động
hơn người khác: “Anh Phong ơi, fan anh tiếp ứng xịn vờ cờ lờ! Em cảm
thấy số phiếu của anh nhất định rất cao!”

Phục Hưng Ngôn ngồi trên ghế lạnh lùng cao ngạo nói: “Mình ổng cao thì có
ích gì, đây là thi đấu theo nhóm mà, số phiếu của Biên Kỳ chẳng lẽ ít
chắc?”

Mọi người đều nhìn về phía Nhóm A, Biên Kỳ lộ ra một nụ cười xấu hổ lại không thiếu lễ phép.

Bọn Thi Nhiên ủ rũ cụp đuôi: “Chỉ trách bọn tao kéo chân thôi.”

Sầm Phong không nói gì, chỉ vỗ vai bọn họ, ngồi vào vị trí.

Kết quả vote không bao lâu đã thống kê xong, lúc nhân viên công tác tiến
vào, tất cả mọi người ngồi thẳng thân mình, nhón chân mong chờ. Đầu tiên là tuyên bố số phiếu của Nhóm A, bởi vì thực lực của mỗi người trong
Nhóm A đều mạnh, cho nên số phiếu phân bố cũng rất đồng đều, nhưng số

vote của Biên Kỳ vẫn vượt qua đồng đội một khoảng lớn.

Thấy tổng số phiếu của Nhóm A, lòng Nhóm B đã lạnh một nửa, nhưng dù gì vẫn
gửi gắm hy vọng vào Sầm Phong. Lỡ như ông trùm lại sáng tạo kỳ tích thì
sao?

Để cho hồi hộp, nhân viên công tác
đặt số vote của Sầm Phong ở cuối để công bố, lúc công bố số phiếu của
chín thành viên trước, mấy cái đầu càng nghe càng rũ.

Center vs Center, vocal vs vocal, mỗi người đều kém Nhóm A mấy chục phiếu.

Cứ vậy tích dần lên, chẳng phải sẽ phải để Sầm Phong lấy sức của một người kéo mấy trăm phiếu chênh lệch à?

Điều này là không thể.

Mọi người đều yên lặng thở dài, vỗ vai an ủi lẫn nhau. Rốt cuộc công bố đến Sầm Phong, nhân viên công tác dừng một chút, còn thừa nước đục thả câu: “Các cậu cảm thấy đội trưởng có thể nhận được bao nhiêu vote?”

Thi Nhiên cảm thấy thua cái gì cũng không thể thua sĩ khí, hô to một tiếng: “Cao nhất cả trường quay!”

Nhân viên công tác cười một chút, chậm rãi lấy ra tấm card, hồi lâu mới cười nói: “Chúc mừng cậu, đoán đúng rồi, cao nhất cả trường quay, cũng là số vote cho tới nay, trong toàn bộ những trainee đã biểu diễn, cao nhất.”

Thật bất ngờ, nhưng không tình cờ.

Anh lại một lần sáng tạo kỳ tích, dùng thực lực bản thân kéo lại mấy trăm phiếu chênh lệch với Nhóm A.

Nhóm B ủ rũ cụp đuôi nháy mắt đầy máu sống lại, gào ầm lên xông tới vây
quanh Sầm Phong, lần này anh muốn trốn cũng trốn không xong, toàn thân
trên dưới đều bị ôm chặt.

Mỗi thành viên
nhóm thắng cuộc sẽ đạt được năm vạn phiếu khen thưởng, năm vạn phiếu này đối với rất nhiều người mà nói, đều là phiếu cứu mạng.

Từ lúc bắt đầu công diễn, cửa vote đã đóng lại, chỉ tới khi công diễn kết
thúc, thống kê số phiếu hiện trường, mới công bố tình hình xếp hạng cho
đám trainee.

Mãi đến buổi tối, lần đầu công diễn của tất cả các nhóm mới kết thúc toàn bộ.

Các fan đã trật tự rời đi từ lối an toàn, mà đám trainee còn chưa ghi hình
xong, đi tới đại sảnh ghi hình, chờ đợi người chấp hành của Thần tượng
thiếu niên tuyên bố số phiếu của từng người.

30 người xếp chót bị đào thải, chín vị trí đứng đầu lần này cũng được đề tên bảng vàng.

Trong lúc đám trainee thấp thỏm bất an chờ đợi tuyên bố, các fan rời khỏi hội trường rốt cuộc cũng khôi phục tín hiệu di động liền mau chóng chia sẻ
tình hình công diễn với các chị em

Super Topic của Sầm Phong:

【 Các chị em! Em mừng phát khóc luôn! Anh nhà rốt cuộc show off rồi!!! 】

【 Mị xin bắn pháo hoa ba ngày ba đêm!!! Rốt cuộc nhìn thấy màn biểu diễn
thật sự của anh mị! Quá đẹp trai, thật sự quá đẹp trai, mị làm fan thần
tiên thật rồi! 】

【 nhảy hố cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, tui nằm yên dưới đáy hố luôn, đời này cũng không lên nữa 】

【 Đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng part đơn thật sự quá ít / khóc lớn, cả bữa em chỉ soi qua khe tìm anh nhà 】

【 Á? Sao lại ít như vậy? Ai phân part? 】

【 bảo bối chính là đội trưởng, hẳn là tự ảnh phân đó 】

【…… Cho nên anh vẫn không muốn show off, phân cho mình phần ít nhất 】

【 hài lòng đi chị ei! Có thể có sân khấu là không tồi rồi!!! Dù sao em thấy oke, còn hơn khoa tay múa chân làm bình hoa 】

【 quỳ xin anh tôi show off nhiều chút/ khóc lớn 】

【 quý trọng thời gian show off của anh mình đi, nói không chừng bữa nào đột nhiên không còn luôn đó…… Mỏi mệt mỉm cười 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận