Một người không trong giới giải trí như Dương Khải đã kinh hô như vậy, Vương Tuyết không cần nói cũng biết chấn động như thế nào.
Lâm Du hắn nói dối?
Nói dối để làm gì chứ? Mà chiếc xe đậu trước nhà hàng cả triệu kim tệ không biết nói dối.
- Nói giám đốc cũng không sai, nhưng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, thực tế ra nói tao là quản lý nghệ sĩ thì đúng hơn.
Đường Dung chỉ mới thành lập hơn 7 năm, so với hai công ty kia thì vẫn còn quá non trẻ a.
Kinh tế thời gian qua biến động, hẳn vợ chồng mày cũng biết rõ đúng không.
Đường Dung cũng trải qua khủng hoảng tương tự, phải vất vả lắm mới cầm cự được đến bây giờ, hiện tại cũng xem như tạm ổn qua cơn sóng gió rồi a.
Dương Khải lau rượu vương vãi trên miệng, khẽ gật.
- Thời gian qua kinh tế quả thật vô cùng khó khăn, thất nghiệp đầy rẫy, kiếm được một công việc cũng đã rất khó rồi.
Chợt nghĩ gì đó, Dương Khải gãi gãi đầu chau mày.
- Nếu biết trước mày là giám đốc của Đường Dung, tao đã không nói đến việc phá sản, không mày lại nghĩ…
Lâm Du bật cười.
- Mày mấy năm qua sao biết tao làm gì chứ, hơn nữa tao là người chủ động mời mày ra đây mà a.
Hiện tại mày đang nợ bao nhiêu rồi?
Dương Khải rót rượu ra chén, uống sạch, không lâu sau mới thở dài.
- Trừ hết tài sản thế chấp.
Hiện tại còn khoảng 180 ngàn mỹ kim.
Nếu tính cả khoản nợ của gia đình vợ tao, hiện tại cũng xem như xấp xỉ 300 ngàn.
Lâm Du nhíu lại.
- Mày cũng thật khá, người bình thường muốn nợ như vậy cũng không đơn giản đâu.
- Thằng khốn mày là đang khen hay đang chê tao vậy?
Dương Khải khịt mũi, rót rượu đều ra chén, đến chén vợ mình mới ý thức được từ nãy đến giờ Vương Tuyết không hề mở lời, từ đầu đến cuối chỉ cúi gằm, thấy hai tay nàng nắm chặt, Dương Khải như nghĩ đến gì đó, nhưng đắn đo một hồi vẫn không mở lời, chỉ cầm chén quay sang bạn mình.
- Lâm Du, uống !
Chỉ thấy Lâm Du đưa tay.
- Gượm đã.
Quay sang nhìn đôi vợ chồng trước mặt mình, Lâm Du hơi ngẫm nghĩ, không lâu sau mới nói.
- Là chỗ bạn bè thân thiết như gia đình, hiện tại công ty đã ổn, tao mới quay lại kiếm mày hàn thuyên.
Hiện tại thấy vợ chồng mày nợ nần như vậy, tao thật không yên lòng.
Hắn chau mày, chợt nói.
- Vậy đi, tao có thể cho mày vay 300 ngàn mỹ kim… không tính lãi.
Như vậy có được không?
Dương Khải liền trợn lên, vội xua tay.
- Không được.
Làm vậy không được.
Lâm Du lắc đầu.
- Chẳng có gì không được.
Ít ra hàng tháng mày không phải trả lãi cho ngân hàng a.
Kinh tế suy thoái khiến lãi suất đang thấp, thế nhưng hàng tháng vẫn phải đắn đo suy nghĩ đấy.
Hắn liền vươn người đến, vỗ vỗ vai Dương Khải.
- Chỗ bạn bè tao nói thẳng.
Tình hình kinh tế hiện tại vô cùng khó khăn, tao biết mày đường cùng mới phải xa nhà mà làm thăm dò khí đốt.
Thế nhưng con số 300 ngàn không nhỏ, nếu có rủi ro bất trắc…
Lâm Du lắc đầu.
- Tao thật sự không muốn thấy cảnh mày thế chấp cả căn nhà năm xưa, còn cả Dương thẩm.
Tao từ nhỏ mồ côi, luôn xem Dương thẫm mẹ mày giống như mẹ tao.
Tao không muốn thấy cảnh Dương thẩm không chốn nương thân đâu.
Thấy Dương Khải cùng Vương Tuyết đều cúi gằm im bặt, Lâm Du liền bật cười.
- Mày không trả lời thì tao xem như đồng ý đi.
- Mày…
Dương Khải vừa quay lên, chưa kịp mở lời Lâm Du đã cắt ngang.
- Không cần quá lo lắng chuyện vay mượn.
Hai vợ chồng mày cứ an tâm làm ăn, trả dần cho tao cũng được.
Còn nữa…
Hắn quay sang Vương Tuyết.
- Nếu em đã nhụt chí thì không nói, nếu vẫn còn đam mê ánh đèn sân khấu, hãy đến Đường Dung đi, có thể trở thành sao như Phùng Tiểu Bảo thì anh không biết, nhưng với hệ thống truyền thông báo chí hiện có của Đường Dung, Vương Tuyết em có thể theo đuổi ước mơ của mình.
Vương Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, người hơi run lên.
"Trở…trở thành ngôi sao như Phùng Tiểu Bảo?"
"Theo đuổi ước mơ?"
"Ánh đèn sân khấu?"
Nghe đến đây, Dương Khải mở lớn mắt.
- Mày nói thật? Vợ tao thật có thể theo đuổi nghề này sao?
Lâm Du hít vào một hơi.
- Vương Tuyết có ngoại hình sáng, giọng hát thì năm xưa trước lúc mày cưới, chúng ta đi KTV tao cũng đã nghe qua.
Quả thật Vương Tuyết có chất giọng nội lực, lại thánh thót đặc biệt.
Nếu theo nghiệp ca sĩ chỉ cần cất tiếng, tao nghĩ khán giả hẳn sẽ nhận ra ngay, đây là chất giọng trời phú đấy.
Từ đầu đến cuối, Vương Tuyết đầu vẫn cúi gằm, hai tay siết chặt.
Thế nhưng lần này đã không thể kiềm chế mà quay lên, hai mắt sáng rỡ không dấu được vui sướng.
- Anh Lâm, anh nói thật chứ?
Lâm Du bật cười.
- Tất nhiên là thật, Đường Dung đã qua thời điểm khó khăn nhất, hiện tại chi nhánh Lưu Đô của anh cũng đang tìm kiếm những tài năng mới a.
Cũng có rất nhiều thực tập sinh tốt ở chỗ anh, thế nhưng phù sa không chảy ruộng ngoài mà đúng không?
- Nhưng mà…
Vương Tuyết chẳng biết nghĩ gì, liền trầm xuống.
- Em hiện tại đã 26 tuổi, thời gian qua cũng không còn tập luyện thanh nhạc nhiều.
- Tuổi tác không thành vấn đề.
Người mẫu Tiểu Mị, Liêu Diễm của Đường Dung anh 25 tuổi mới vào nghề đấy.
Lâm Du ngừng lại rồi nói tiếp.
- Về thanh nhạc, em có thể tập luyện trở lại.
Muốn trở thành ca sĩ nổi tiếng, chất giọng tuy quan trọng, nhưng cũng không phải nhân tố quyết định mà còn cần nhiều yếu tố khác, điều này em cũng biết mà đúng không?
Vương Tuyết cau mày, mím môi gật đầu.
- Em cũng xem như người trong ngành, em cũng biết chút ít.
Muốn nổi tiếng quan trọng nhất….
Lâm Du gật đầu.
- Quan trọng nhất là cần người chống lưng, vấn đề này em không phải lo.
Vương Tuyết nghe đến đây, dù vô cùng kiềm chế nhưng hai mắt không dấu được vui sướng, vô thức chảy lệ.
- Anh Lâm à, trở thành ca sĩ là ước mơ cả đời của em, anh không biết em vui vẻ hạnh phúc đến nhường nào khi nghe được điều này đâu.
Dương Khải thấy vợ mình vui mừng phát khóc, cũng không khỏi xúc động.
- Cám ơn mày.
Lâm Du vội xua tay.
- Đừng vội mừng, tao cho mày mượn tiền, nên một công đôi việc giúp đỡ Vương Tuyết có công việc tốt hơn, đồng thời thực hiện ước mơ cô ấy mà thôi.
Hơn nữa…
Khuôn mặt Lâm Du cau lại trở nên nghiêm túc.
- Vương Tuyết cũng sẽ ký kết hợp đồng cam kết gắn bó, hợp đồng độc quyền như bao người khác, vẫn có điều khoản đền bù rõ ràng minh bạch, sau này nếu cô ấy nổi tiếng mà tham gia các chương trình truyền hình, quảng cáo, biểu diễn… doanh thu cũng phải chia 7 phần cho Đường Dung như những nghệ sĩ khác đấy.
- Việc này…
Dương Khải quay sang vợ mình, chưa nói hết câu đã nghe Vương Tuyết đáp.
- Anh Lâm, chỉ cần cho em cơ hội này em đã rất trân quý rồi, còn những vấn đề kia, người khác thế nào, em sẽ như thế nấy.
- Được.
Không cần vội, hai người cứ từ từ suy nghĩ.
Cả ba nói đến đây liền chuyển sang hàn huyên chuyện xưa, đến gần ba giờ sáng mới chia tay ra về.
Lúc Dương Khải cùng Vương Tuyết đến nhà đã ngót ba giờ rưỡi sáng.