Tiếng cười của hai nam tử phát ra càng lúc càng nhỏ dần.
Vương Tuyết cũng chẳng hay có người đang sau lưng nói xấu mình, từng bước càng nhanh tiến về phòng nhân sự.
"Bịch!"
Nghe tiếng động, một nữ phụ trung niên đang cặm cụi bấm máy tính liền ngây ra quay phắt sang.
Thấy Vương Tuyết biểu hiện khác hẳn lúc bình thường, lại đặt trên bàn là một tờ giấy hơi liếc mắt liền đọc ra.
Đơn xin nghỉ việc.
- Ơ, Vương Tuyết, em…
Vương Tuyết gật đầu.
- Chị Tằng, em đã quyết định rồi.
Hôm nay em sẽ nghỉ việc.
Trung niên nữ phụ trạc 42 tuổi này hai măt mở lớn, như không tin vào tai mình.
Vốn dĩ bình thường Vương Tuyết rất hiền lành, ăn nói rụt rè, thế nhưng hôm nay lại cư xử vô cùng bất thường.
- Vương Tuyết à, em đã suy nghĩ kỹ chưa thế? Có ai ở bên hậu cần gây khó dễ cho em hay sao?
- Không có.
Nghe Vương Tuyết trả lời ngắn gọn, nữ phụ không khỏi khó hiểu mà rời bàn tiến đến bên cạnh.
- Chị biết em luôn khao khát được lọt vào mắt sếp Phùng, trở thành nghệ sĩ được đứng trên sân khấu, được đứng trước ống kính.
Thế nhưng cái gì cũng cần thời gian cả, em chỉ mới làm hơn 2 năm thôi mà.
Hơn nữa bây giờ đang là thời điểm kinh tế khó khăn, rất khó để kiếm một công việc ổn định như em hiện tại.
Thấy Vương Tuyết nhìn chăm chăm lá đơn trên bàn không đáp, bà ta liền hít vào một hơi thở dài.
- Chớ trách chị nhiều chuyện, chị cũng nghe mấy chị em bên hậu cần nói chồng em mấy tháng trước làm ăn thua lỗ.
Dù nói em là thân phụ nữ đi chăng nữa, em thời điểm này cũng nên cố gắng làm việc để làm chỗ dựa cho chồng và gia đình chứ.
Sao lại chán nản mà nghỉ việc chứ ? Mức lương ở Tam Ba này không quá cao, thế nhưng tuyệt vẫn hơn hẳn mấy công ty khác ở thành phố Lưu Đô này a.
Vương Tuyết bất giác mỉm cười, quay sang gật đầu.
- Vâng.
Thời gian qua chị Tằng giúp đỡ em rất nhiều, em sẽ không bao giờ quên được ơn nghĩa của chị.
Thế nhưng không phải em nghỉ việc vì chán nản đâu.
Thấy đối phương mở lớn mắt kinh ngạc, Vương Tuyết liền nhoẻn miệng cười.
- Em đã được bên công ty Đường Dung gởi lời mời.
Chiều nay em sẽ đến Đường Dung kí hợp đồng làm nghệ sĩ độc quyền.
- Cái gì? Đường…Đường Dung sao?
Thấy nữ phụ há hốc mồm, thế nhưng rất nhanh sau đó không dấu được niềm vui mà cười ồ lên.
Vương Tuyết cũng không khỏi cảm động.
- Chị Tằng, Đường Dung cách xa Tam Ba hơn 30 cây số, em cũng chưa biết việc tập luyện bên Đường Dung thế nào.
Nếu có dịp, chắc chắn em sẽ trở về Tam Ba thăm chị và mọi người.
Nữ phụ chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã ươn ướt, nói không thành lời, gật đầu liên hồi.
- Được, được.
Chị nghe em nói như vậy chị mừng lắm, cuối cùng em đã đạt được mơ ước của mình.
Em cố lên nhé.
Vương Tuyết gật đầu mấy cái, chẳng biết lúc nào mắt mình đã ướt.
…..
Lưu Đô là một thành phố cảng sầm uất, tàu thuyền giao thương tấp nập.
Trời gần về chiều, hoàng hôn phủ lên đỏ rực một góc trời, đường xá tuy rộng lớn nhưng lại kẹt xe ở khắp các ngã tư lớn nhỏ.
Lưu Đô trời đang vào đông nên cứ vào mỗi chiều lại có những cơn mưa phùn kéo dài đến tận đêm muộn.
Ở một góc ngã tư đường lớn, một chiếc taxi lao vút đến vỉa hè phanh gấp lại.
Vừa mở cửa xe đã thấy một nhân ảnh hai tay che đầu vội vã chạy đi.
- Ân, may quá.
Vừa đúng 4 giờ.
Lần đầu tiên gặp anh Lâm mà muộn giờ thì cũng quá là thất lễ đi.
Vương Tuyết vừa che mưa vừa ngoái lên, thấy trước mặt là một cao ốc hơn 20 tầng, bên trên có mấy chữ lớn vô cùng nổi bật.
Công ty dịch vụ giải trí Đường Dung.
Cô bấy giờ mới thở phào mà che đầu chạy đến trước sảnh lễ tân.
Vương Tuyết cũng không tiến vào mà vội vã lấy trong túi xách của mình ra một chiếc gương nhỏ, vội vàng chỉnh trang lại tóc tai, dậm lại son môi.
Liếc nhìn trong gương khuôn mặt đã ở trạng thái tốt nhất, Vương Tuyết mới hít một hơi mà tiến vào.
- Xin lỗi, cô là….
Cửa gương tự động vừa mở ra đã thấy một nam tử mang vest tiến đến mở lời.
Vương Tuyết thoáng giật mình, vội nở nụ cười hòa ái nói.
- Xin lỗi, tôi có hẹn kí hợp đồng với anh Lâm vào 4 giờ chiều.
Không biết anh có thể…
Nam tử nghe vậy hơi ngây ra, vội thay đổi thái độ hòa ái tiếp lời.
- Vâng, vâng.
Nếu có hẹn với quản lý Lâm, mời cô đi theo tôi.
Vương Tuyết cứ như vậy mà theo chân nam tử mang âu phục kia vào thang máy.
Cô hơi nghiêng người, thầm lưu tâm nam tử kia nhấn tầng mấy.
Mắt thấy số tầng 20 sáng lên, cũng là tầng cao nhất.
Vương Tuyết mới thu hồi mà đứng thẳng trở lại.
- Chẳng hay cô đến để tiếp khách hay kí kết hợp đồng vậy a?
Nghe đối phương đột nhiên hỏi, Vương Tuyết liền ngây ra.
- Tiếp khách?
Nam tử gật đầu.
- Vâng, nếu là tiếp khách của anh Lâm, cô hãy rẽ trái đi đến phòng cuối cùng nhé.
Vương Tuyết vội xua tay.
- Ân, không.
Tôi là bạn của anh Lâm, tôi đến để kí kết hợp đồng trở thành nghệ sĩ của Đường Dung.
Nam tử vội quay lại, khuôn mặt đầy xấu hổ.
- Xin lỗi, tôi thật thất thố quá.
Chị tên gì vậy ?
- Tôi là Vương Tuyết.
Cô vừa trả lời, nam tử liền gãi gãi đầu.
- Bình thường ai gặp anh Lâm cũng đều là nói kí kết hợp đồng cả.
Nếu cô kí kết hợp đồng nghệ sĩ thì vừa ra khỏi thang máy cứ tiến vào căn phòng gương ở trước mặt nhé.
Vương Tuyết khẽ gật đầu, không khỏi khó hiểu nghĩ bụng.
"Ai gặp mặt anh Lâm cũng đều nói kí kết hợp đồng là sao?"
Ting Ting.
Tiếng kêu vừa phát ra, thang máy liền mở.
Nam tử mang âu phục vội đi ra nép sang một bên, lịch sự đưa tay mời.
- Mời cô vào bên trong phòng đợi một chút, tôi sẽ gọi anh Lâm ạ.
Vương Tuyết gật đầu, hít một hơi tiến ra khỏi thang máy.
- Ân.
Chị Liễu ??
Nghe tiếng nam tử mang âu phục kia có chút thất thố, Vương Tuyết quay sang đã thấy một nữ tử váy đen chỉnh ngang gối vóc dáng cao gầy nhướng mày nhìn đến.
Dù mang giày cao gót nhưng nữ tử kia cũng đã cao hơn Vương Tuyết nửa cái đầu.
Người này mái tóc cột cao, đeo một đôi kính đen mắt mèo xếch lên rất phong cách.
Thoáng nhìn không biết bao nhiêu tuổi, Vương Tuyết dựa theo cách ăn mặc miễn cưỡng đoán đối phương trạc 35,36.
- Đây là…
Nữ phụ hơi ngập ngừng, người kia liền nói.
- Chị Liễu, đây là cô Vương, cô Vương chính là có cuộc hẹn đến kí kết hợp đồng với anh Lâm a.
Nữ phụ gật đầu, phất phất tay.
- Vâng, em đi trước ạ.
Nam tử kia vừa khuất dạng trong thang máy.
Cô gái họ Liễu liền tiến đến, đảo mắt một vòng khiến Vương Tuyết không khỏi dâng lên hồi hộp.
- Chị là…
Ấp úng nói chưa hết câu, đối phương đã cắt ngang.
- Cô là gì của Lâm Du?
Nghe trong ngữ điệu đối phương có 7 phần lạnh nhạt, Vương Tuyết thầm hô không ổn.
Dĩ nhiên cô cũng chẳng muốn vừa đặt chân đến Đường Dung đã làm phật lòng người.
Nếu là một nhân viên bình thường thì không sao, nếu là đại nhân vật, cô chắc chắn thảm rồi.
- Em chào chị.
Em là Vương Tuyết, chồng em là một người bạn tâm giao của anh Lâm.
Rất vui được gặp chị!
Vương Tuyết hơi cúi người đưa hai tay đến trước, ngữ điệu lẫn bộ dạng vô cùng khiêm tốn.
Thế nhưng đối phương cũng không có đưa tay ra bắt, chỉ khoanh tay thở dài.
- Nếu tôi là cô, tôi sẽ không kí kết hợp đồng này đấy.
Vương Tuyết thấy đối phương không bắt tay đã có chút thất thố, lại nghe vậy liền cau mày.
- Ân…vì sao chứ?
- Cô…không nên có mặt ở đây.