Nữ phụ chau mày lắc đầu đáp.
Vương Tuyết lần này liền có chút không kiềm chế được, giọng điệu có chút lớn hơn.
- Này.
Chị là ai? Sao chị lại nói chuyện không đầu không đuôi như vậy chứ?
Nữ tử kia thấy Vương Tuyết có 6 phần khó hiểu, 4 phần khó chịu, lại còn mở lời chất vấn, cô liền thở dài lắc đầu.
- Thôi bỏ đi.
Tôi đúng là nhiều chuyện mà.
Dứt lời, thái độ của cô gái kia cũng thay đổi.
- Cô Vương, cứ xem như tôi chưa từng nói gì với cô đi.
Cô vào phòng khách chờ một chút, anh Lâm chắc cũng gần xong việc rồi, hẳn sớm đến thôi.
Thấy cô gái họ Liễu kia nhìn mình gật đầu, thái độ hòa hoãn khác hẳn lúc trước, lại còn chủ động bắt tay rồi mới quay đi, Vương Tuyết miệng nói cám ơn, vừa đi vào phòng khách vừa nhìn bóng lưng đối phương khuất xa đầy khó hiểu.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ tiền căn hậu quả ra sao, Vương Tuyết liền triệt để vứt bỏ chuyện kia ra sau đầu, hít sâu mấy hơi để phục hồi tâm trạng.
Lần này đến, dù nói đã biết trước Lâm Du nhưng cô cũng không khỏi dâng lên bồn chồn lo lắng.
Vương Tuyết hai tay nắm chặt nhau, mắt ngọc đảo một vòng nơi này quan khán.
Bên trong bài trí không quá sang trọng nhưng lại rất chỉnh chu, dưới chân là thảm xám hoa văn lạ mắt, cửa kính cũng được dán một lớp phủ mờ đầy riêng tư.
Trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế cùng hai tủ tài liệu lớn.
Nhưng làm cô choáng ngợp nhất chính là cánh cửa gương trước mặt.
Cánh cửa gương kia phóng nhãn có thể thấy hết được bờ đông của thành phố Lưu Đô hoa lệ, xe cộ cùng tàu thuyền bên dưới nhỏ xíu như đồ chơi.
Xa xa là hoàng hôn đang phủ lên đỏ rực một góc biển, vô số tàu thuyền đang hối hả cập bến.
Ngay dưới chân là vô số người qua lại đầy nhộn nhịp.
Ở Lưu Đô từ lúc vào trường Văn Hóa Nghệ Thuật đến nay, đây là lần đầu tiên Vương Tuyết thấy được góc nhìn này.
Cũng chẳng phải Lưu Đô không có cao ốc, thế nhưng những lần trước cô đều là cùng Dương Khải chồng mình đi cà phê, thỉnh thoảng sinh nhật cô Dương Khải cũng hay đặt những nhà hàng ở cao tầng, thế nhưng quá lắm cũng là ở tầng 14, tầng 15 mà thôi.
Hơn nữa tâm lý đi dự tiệc ăn uống khác hẳn với tâm lý hiện tại.
Cô chính là đi kí kết hợp đồng với Đại Đung, chính thức đặt bước chân đầu tiên chinh phục ước mơ của mình.
Hơn 10 phút sau, lúc đang miên man thì đã nghe tiếng gọi.
- Ân, em đến rồi sao?
Nghe tiếng nói quen thuộc kia, Vương Tuyết giật thót vội đứng dậy.
Quay sang đã thấy Lâm Du tiến vào phòng cùng với một phụ nữ.
Lâm Du mang một thân quần tây áo phông, giày thể thao, không quá xuề xòa nhưng cũng không quá lịch sự, mười phần thoải mái tùy ý.
Cô gái bên cạnh là một nữ phụ trạc 36, vóc dáng cao ráo sang trọng, không phải là cô gái họ Liễu ban nãy thì là ai.
- Ân, giới thiệu với em, đây là chị Liễu, chị Liễu chính là thư ký của anh.
Dứt lời, Lâm Du liền quay sang nữ phụ bên cạnh.
- Đây là Vương Tuyết, là người mà chúng ta sẽ kí kết hợp đồng hôm nay.
Sắp tới cũng là người một nhà, chị Liễu hãy giúp đỡ Vương Tuyết nhé.
Vương Tuyết nhìn cô gái họ Liễu ngây ra như phỗng, mấy cái hô hấp sau như biết mình thất thố, cô vội gật đầu chào Lâm Du, đồng thời hai tay đưa đến.
- Chị Liễu.
Nữ phụ họ Liễu có chút phức tạp, nhưng rồi cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười dễ nhìn đưa tay đến.
Thấy hai người bắt tay, Lâm Du liền chủ động ngồi xuống ghế sofa đơn bên trái.
- Chị Liễu để hợp đồng ở đây, để tôi cùng Vương Tuyết nói chuyện một chút nhé.
- Vâng.
Tôi chờ cậu ở bên ngoài.
Thấy nữ phụ kia đặt chồng tài liệu xuống liền quay đi đóng cửa.
Vương Tuyết liền hít vào một hơi, nghĩ nghĩ một hồi mới nói.
- Anh Lâm có cả thư ký riêng cơ à.
Lâm Du bật cười, vừa lục lọi trong chồng tài liệu vừa nói.
- Anh là quản lý chi nhanh này của Đại Dung, có vô số công việc không tên, nói rãnh thì cũng rất rãnh, nhưng nói bận thì cũng rất bận.
Lắm khi việc làm không xuể cũng cần người hỗ trợ ấy mà.
Công ty giải trí cũng nhiều phụ nữ, có một thư ký nữ cũng giúp ích rất nhiều.
Theo suy nghĩ của Vương Tuyết, chỉ có cấp bậc giám đốc, tổng giám đốc mới cần thư ký mà thôi, trước mặt cô, Lâm Du miệng nói mình chỉ là quản lý chi nhánh nhưng lại có thư ký, điều này cũng chứng tỏ ít nhiều đối phương rất có chỗ đứng trong Đường Dung.
Vô thức mặt Vương Tuyết lại nồng đậm ý cười hơn.
- Anh khiêm tốn rồi.
Lâm Du chợt rút ra một xấp tài liệu, đọc sơ qua tiêu đề rồi đưa đến trước mặt Vương Tuyết.
- Đây là hợp đồng độc quyền của em, cứ xem qua một lượt rồi kí nhé.
Vương Tuyết mắt hơi mở lớn, vội gật đầu cầm lấy hợp đồng đọc qua.
"Công ty truyền thông và giải trí Đường Dung"
"Hợp đồng nghệ sĩ độc quyền"
Vừa thấy hai dòng chữ kia, Vương Tuyết trong lòng lại dâng lên một cảm giác phấn khích khó tả, không khỏi khựng lại một hồi lâu.
Lần này đến kí kết hợp đồng, cô cũng tinh ý không mang vest đen đồng phục ở Tam Ba, mà mang áo sơ mi dài tay cùng một chiếc váy bó, phối hợp với giày cao gót đen cũng xem như tám phần thành thục lịch sự.
Kiểu tóc cũng không vấn cao như hôm qua mà đã uốn nhẹ, dường như trước khi đến Đường Dung cũng đã đến salon làm tóc.
Lâm Du ngồi trực diện với Vương Tuyết, mắt đảo sang khuôn mặt trắng ngần của Vương Tuyết đang chăm chú đọc hợp đồng, khuôn mặt không khỏi động dung.
Dường như lần này chăm chuốt kỹ lưỡng, Vương Tuyết sóng mũi cao vút thì không nói, lông mày đen nhánh như liễu, lông mi cũng cong vuốt rậm rạp hơn.
Ngay cả bờ môi cũng đỏ hồng bóng bẩy khác hẳn mọi ngày.
Lâm Du ngồi cách cô một cái bàn gương nhưng mùi của Vương Tuyết vẫn nhẹ nhàng xông lên mũi.
Hắn khéo léo hít sâu một hơi, đôi mắt hiện lên dị sắc, ẩn ẩn đảo xuống sơ mi của Vương Tuyết.
Dù Vương Tuyết cài cúc áo lên tận cổ, nhưng khi ngồi xuống giữa hai cúc áo sơ mi trắng bị chùng lại nhô lên, bên trong lộ ra dây áo ngực màu hồng phấn, có một bông hoa nhỏ ở giữa.
Bên trên là hai bầu ngực căng tròn trắng nõn lấp ló.
Lâm Du không khỏi hô hấp bất thường, môi hơi nhếch lên đầy tiếu ý, mắt lại liếc xuống bên dưới.
"Vương Tuyết ơi là Vương Tuyết, cô…"