Mấy ngày gần đây Nam Nhứ ngủ cực kỳ ít, mỗi ngày không đến hai tiếng đồng hồ, cô cứ luôn lo lắng cho an toàn của Tề Kiêu, hôm nay anh lại bị thương, cô hỏi anh về vết thương nhưng anh không trả lời.
Anh nói đưa cô rời khỏi đây, cho dù anh không thừa nhận thân phận của anh, cũng gián tiếp chứng tỏ suy đoán của cô là đúng.
Từ sau khi người bên Địch Tạp đi thì bặt vô âm tín, cứ như đột nhiên im lặng luôn vậy, cô không hề buồn ngủ, đứng bên cửa sổ nhìn qua bên đó, ánh đèn mờ mịt phát ra ánh sáng, trừ những lần thay ca canh gác, còn lại không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào.
Cô nhìn về phía người nằm trên giường, thấp thoáng cảm giác, Địch Tạp xảy ra chuyện rồi.
Tề Kiêu ngủ được một giấc nông dưới tác dụng của thuốc thì tỉnh lại, anh phân tích tình hình, “số 4” bị phát hiện rất dễ đem mầm tai họa dẫn đến chỗ anh, anh đã có đối sách, cho dù rất khó giải quyết cũng không đến nỗi mất đi tính mạng, nhưng điều anh lo lắng là có nên để vấn đề này liên quan đến Nam Nhứ hay không, cô ở bên cạnh anh sẽ không an toàn.
Trời vừa bừng sáng, Tề Kiêu trở mình bò dậy khỏi giường, Nam Nhứ mở mắt ra đã nhìn thấy anh nói với mình: “Đi với anh.
”
Nam Nhứ vội vã ngồi dậy, hai người vừa đi xuống lầu đã nghe thấy tiếng xe bên ngoài lái đến, rất nhanh, chiếc xe dừng ở trước sân, Tề Kiêu đứng giữa phòng khách nhìn ông Liêu bước vào, người đi theo phía sau ai nấy đều giơ súng chĩa vào anh, sau cùng, Đạo Đà ngồi trên xe lăn được đẩy đến, hiển nhiên nửa phần chân sắp bị tàn phế rồi, vị trí băng bó nằm ngay trên xương đầu gối, sau này muốn đứng lên cũng khó đây.
Ánh mắt Đạo Đà nhìn về phía Tề Kiêu mang theo vẻ tàn nhẫn, như không chơi chết anh hắn ta sẽ không nghỉ, hắn ta giờ đây hận Tề Kiêu, hận không thể giết quách anh sau đó lại gặm nhai từng khúc xương của anh.
Không, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho anh như thế, hắn phải lột da rút gân, tiêm ma túy giày vò anh, để anh sống không bằng chết, có sống cũng phải bị giày vò cho đến chết.
Tay của ông Liêu đang chống gậy, mỗi một cú gõ vào nền đất, trọng lượng âm thanh đều giống như đánh vào tim mỗi người, khiến tất cả mọi người trong căn nhà đều không rét mà run.
Ông ta ngồi xuống ở vị trí chính giữa, đàn em tiến vào toàn bộ dùng súng chỉ vào Tề Kiêu, Nam Nhứ biết, thật sự xảy ra chuyện rồi.
Cô đứng ở sau lưng Tề Kiêu, nhìn thấy ánh mắt như lão hồ ly trước kia của ông Liêu, lúc này đã biến thành ánh mắt nham hiểm của lang sói, chỉ cần ông ta mở răng nhanh ra là có thể khiến người ta máu thịt lẫn lộn.
Lúc này đàn em của Tề Kiêu nghe thấy tiếng chạy đến, vội vã giơ súng lên nhắm vào những người khác, Tề Kiêu xua xua tay, “Bỏ xuống hết đi.”
Tề Kiêu đoán được ông Liêu sẽ đến tìm anh, anh giả vờ kinh ngạc: “Ông Liêu, anh Đạo, thế này là thế nào?”
Đạo Đà dùng tiếng Miến mắng một đống câu từ mà Nam Nhứ nghe không hiểu, sau đó nói tiếng Trung cô nghe hiểu ngay.
Đạo Đà từ rút ra một khẩu súng từ bên hông chĩa về hướng Tề Kiêu: “Con mẹ nó, ông đây nhìn sai người, trúng phải bẫy của mày, mẹ nó toàn bộ đều bị bên quân Nhà Nước tóm hết, Tề Kiêu, nếu nói tàn nhẫn, không ai tàn nhẫn bằng mày, trong bốn năm nay ông Liêu đối xử với mày có chỗ nào tồi tệ không? Mày có ngày hôm nay toàn bộ đều nhờ vào ông Liêu, nếu không mày là cái thá gì, mày đến con chó cũng không bằng.”
Tề Kiêu vẫn bình tĩnh như bao ngày, cho dù súng chĩa vào đỉnh đầu, anh cũng vẫn vững như Thái sơn, tâm thái như thế này là nhờ đã luyện quá lâu quá lâu, lâu đến mức bản thân anh cũng không biết, cái gì gọi là sợ chết, “Ông Liêu, xảy ra chuyện rồi?”
ÔngLiêu vẫn không mở miệng, Đạo Đà mắng một câu: “Mẹ nó, làm màu ra vẻ, đồ chó.”
“Ông Liêu, nếu như xảy ra chuyện rồi, hy vọng thông báo cho con một tiếng, con quả thực không biết tình hình trước mắt là có ý gì.
Con vì ông Liêu bán mạng, bốn năm nay, con làm gì không chu toàn đến nỗi ngài huy động lực lượng như thế này, biết bao nhiêu khẩu súng đang nhắm vào con.”
Tề Kiêu đúng mực thỏa đáng, càng gặp chuyện càng bình tĩnh, bởi vì chỉ có lý trí mới có thể khắc địch.
Nếu như lúc này anh hoảng loạn thì chính là dâng mạng cho người khác.
“Đó rõ ràng chính là một tên anh Tam giả mạo, là người của quân đội Trung Quốc.” Đạo Đà hét lớn, tức đến nỗi súng đập xuống nền đất, đàn em của Tề Kiêu lúc này cũng bị dọa cho không dám tiến lên trước, đây là chuyện của nội bộ thế lực bọn họ, bọn họ không dám lỗ mãng làm càn, nếu như thật sự sống mái với nhau, bọn họ tất nhiên là đứng về phe của cậu Kiêu.
“Giả ư?” Tề Kiêu nhíu mày nói, “Ông Liêu, cái người anh Tam này là anh Đạo điều tra, con chỉ là thông qua tai mắt có được thông tin này gửi cho ngài, tốp ‘số 4’ kia của Saila quả thực cấu kết với một người được gọi là anh Tam, nếu như ngài không tin, có thể hỏi Tang Kiệt, cậu ấy biết rõ mọi chuyện.”
Tang Kiệt tất nhiên là biết rõ, nhưng lúc này có nói những lời đó cũng không còn ý nghĩa, hàng hóa trong tay Đạo Đà bị quân đội tóm gọn, gần như lấy hết gia sản tín mạng của hắn ta, hơn nữa lại còn khiến hắn ta mất đi một bên chân.
“Chuyện của ngày hôm đó ông Liêu – ngài cũng biết rõ, tai mắt của con đưa tin tình báo đến bị người khác theo dõi, kẻ theo dõi đã bị Tang Kiệt tóm lấy.
Hôm đó anh Địch cũng có mặt.”
“Còn có mặt mũi nhắc đến Địch Tạp ư, hiện tại nó sống hay chết còn chưa biết.” Đạo Đà và Địch Tạp tuy rằng cũng không hợp, âm thầm tranh đấu không ít, nhưng Tề Kiêu, anh chỉ là một con chó do ông Liêu nhặt về bán mạng.
Nam Nhứ vừa nghe đến chuyện Địch Tạp không rõ hành tung là dấy lên nghi ngờ rằng tối qua Tề Kiêu ra ngoài, có phải là bởi vì Địch Tạp hay không.
Cô lo lắng, nhưng cũng không làm được gì, bởi vì cô không thể biểu hiện quá quan tâm, như thế sẽ làm lộ thân phận của Tề Kiêu.
Lúc này bỗng nghe Tề Kiêu nói, “Ông Liêu, ngài hãy tin con.”
Câu nói này của anh là câu khẳng định, nếu như ông Liêu tin anh thì sẽ không có cảnh tượng đối đầu như hiện tại, ông Liêu có thể tin anh không, anh chẳng qua chỉ là bán mạng kiếm tiền cho ông ta mà tôi, trùm ma túy buôn lậu làm hại mạng người, những người này làm gì có lương tri, đều là những tên sói đội lốt người.
“Tề Kiêu, bốn năm nay ta đối đãi con không tệ.” Lúc này ông Liêu mới mở miệng.
“Phải, ông Liêu.” Tề Kiêu cung kính trả lời.
“Đường tuyến của anh Tam là con dẫn dắt, tin tức là con cho, hiện tại đến Saila cũng bị bắt rồi, con bảo ta tin con thế nào?” Cây gậy trên tay ông ta hung hăng gõ vào mặt đất, vang lên tiếng cộp cộp, đến cả Đạo Đà cũng cứng họng.
“Tin tức là con cho, nhưng người không phải con tìm, thật giả vốn dĩ khó phân biệt, ngài bảo con cho ngài một lời giải thích, con cũng không có cách giải thích, có tin hay không, do ngài quyết định.” Anh nói xong, dang rộng hai tay rồi xòe tay ra, cười lạnh nói, “Con đến bên cạnh ngài bốn năm, lợi nhuận có được từ sòng bạc càng ngày càng tăng, hôm qua còn cùng Lận Văn Tu gặp mặt.
Ông Liêu, con dùng bốn năm thời gian thay ngài kiếm tiền, thay ngài giành địa bàn, thu địa bàn, nếu như ngài cảm thấy không công, thế thì con không còn gì để nói.
Nếu như nói con có ý làm việc bất lợi đối với ngài, thế bốn năm nay, con có từng dẫn bất kỳ một quân nhân cảnh sát nào đến đây hay chưa? Ngài không tin con, con cũng không còn gì để nói.
Nhưng những lời vu khống kia, Tề Kiêu – con không chấp nhận.”
“Tề Kiêu, con thật sự cho rằng ta không dám động đến con sao?” Ông Liêu cầm một cái ly lên, trực tiếp chọi qua đó.
Cái ly từ cánh tay trái của anh trượt xuống, đáy lòng Nam Nhứ hung hăng siết chặt, chỗ bị ném trúng chính là vết thương của anh.
Tề Kiêu không chút động đậy, sống lưng thẳng tắp, “Huy động lực lượng đến đây, ngài không nói vài câu làm sao có thể giải quyết cơn buồn bực trong lòng của ngài.” Anh nhìn về phía những miệng súng đang nhắm vào anh, “Không cần nhiều vậy đâu, một viên là đủ rồi.”
“Mày muốn chết hả, không có dễ vậy đâu.” Những chiêu trò mà Đạo Đà có thể chơi anh đến sống không bằng chết nhiều không đếm xuể, chết, thế chẳng phải quá hời cho anh rồi sao.
Ông Liêu nhìn ra được thái độ điềm nhiên của anh, cũng biết rõ anh chẳng mảy may quan tâm sống chết.
Năm đó lúc cứu vớt ông ta, trên người Tề Kiêu trúng bốn phát súng xém chút nữa mất mạng, ông ta mới thu nhận anh làm con nuôi.
Những gì mà anh đã bỏ ra suốt mấy năm nay rõ như ban ngày, lợi nhuận ở sòng bạc tăng gấp mấy chục lần, hơn nữa không ngừng mở rộng.
Kinh doanh ma túy càng lúc càng khó xơi, số tiền mà ổ tiêu kim của Địch Tạp kiếm được không đủ để ông ta nuôi đội ngũ của chính mình, Đạo Đà hiện tại lại thành ra thế này, Địch Tạp tám phần cũng bị kéo vào theo.
Ông Liêu không muốn mất đi người tài đắc lợi là Tề Kiêu đây, ông ta đã mất đi hai kẻ đại tướng, lúc này chỉ có anh mới có thể gánh vác một mình.
Mọi người thấy ông Liêu im lặng thì đều nín thở đợi ông ta mở lời, Tề Kiêu biết bản thân mình có con bài tẩy, dù ông Liêu có nghi ngờ anh đi nữa, không có đầy đủ chứng cứ cũng sẽ không dễ dàng lấy mạng của anh.
Đạo Đà thấy ông Liêu đắn đo, lo lắng ông ta bị Tề Kiêu thuyết phục, muốn thất hứa việc trước đó nói muốn chơi chết Tề Kiêu, “Ông Liêu, không được tin cậu ta.”
“Mày câm mồm, anh Tam có phải mày tìm không?”
“Đều là thông tin mà nó cho.”
“Tự bản thân mày không nhìn rõ người, bị dẫn dụ mắc câu, tao nói mày biết bao nhiêu lần rồi, làm chuyện gì cũng phải cẩn trọng.” Lần này ông ta không để cho Tề Kiêu ra mặt, bởi vì đợt này số lượng quá lớn, sợ là Tề Kiêu bên này xảy ra chuyện bị tóm, kết quả hay rồi, Tề Kiêu không ra mặt, bản thân Đạo Đà tự chui đầu vào rọ.
“Tìm cái tên tai mắt của con ra đây.” Ông Liêu nói với Tề Kiêu.
“Tang Kiệt biết tên đó, chuyện này ngài có thể giao cho cậu ta làm, cậu ta làm ngài cứ yên tâm.”
“Ông Liêu, không thể tin nó, người này không thể giữ lại.” Đạo Đà đã ghi hận Tề Kiêu, bởi vì khí thế của anh quá mạnh, trước đây hắn ta cùng con chó điên Địch Tạp kia nhìn anh không lọt mắt, sau này, tất cả mọi người đều tín nhiệm Tề Kiêu, bao gồm cả ông Liêu.
Hắn ta bị chèn ép bao nhiêu năm qua, lúc này không trở mình, còn đợi lúc nào nữa.
“Không thể giữ lại nó, ông Liêu.”
Ông Liêu nặng nề than thở một hơi, cho Tang Kiệt một ánh mắt, Tang Kiệt là người ông ta tín nhiệm, sẽ báo cáo lại với ông ta mọi hành động của Tề Kiêu, có thể nói là một cái máy giám sát được lắp đặt bên cạnh Tề Kiêu.
Cho nên chuyện lần này, Tề Kiêu vẫn là người có lý nhưng cũng không thể cứ như thế dễ dàng tin lời anh được.
Sau khi Tang Kiệt đi qua, ông Liêu lấy một viên thuốc từ trong lòng đưa cho Tang Kiệt, Tang Kiệt rót ly nước quay trở lại, đi về hướng Tề Kiêu.
Trong lòng Tề Kiêu hốt hoảng, cái này còn khiến anh đau khổ hơn cái chết, “Ông Liêu, ngài biết con không động vào thứ này.”
“Ở chỗ của ta, chỉ có con có quy củ là không được, Tề Kiêu, để ta tin tưởng con, con phải dính vào ma túy, không dính cũng phải dính.”
Đạo Đà vừa nghe, tự như điên cuồng bật cười thật lớn, bàn tay Tề Kiêu rũ ở bên người siết chặt đến nỗi vang lên tiếng răng rắc, ma túy mà với liều lượng này, một lần nhất định sẽ nghiện, anh quá hiểu rõ tính chất của loại ma túy này.
Tề Kiêu không nhận, “Ông Liêu, ngài biết, con không sợ chết, nể mặt con đã vì ngài bán mạng mấy năm, cho con chết một cách thoải mái đi.”
“Không phải ta không tin con, nhưng cái quy củ này của con nhất định phải phá vỡ, Tề Kiêu, thứ này chúng ta không thiếu, con muốn bao nhiêu cũng có.” Ông ta hất hất cằm, tỏ ý anh mau uống đi.
Đạo Đà biết uống cái này rồi, Tề Kiêu sẽ không còn là Tề Kiêu của trước đây nữa, hắn ta đột nhiên giơ súng chĩa về hướng Nam Nhứ ở sau lưng anh, “Nếu mày không uống, thì để cô ta uống.”
Tang Kiệt đem ly nước đưa đến trước mặt anh, “Cậu Kiêu, giữ mạng quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Tề Kiêu biết, mối họa ngày hôm nay anh tránh không thoát rồi, mạng của anh không đáng giá, đừng để Nam Nhứ ở trong tay anh xảy ra chuyện, anh lạnh nhạt cười cười, ánh mắt nhìn vào ông Liêu: “Ông Liêu, ngày đây là dùng ly nước này mua sự tín nhiệm à?”
Đáy mắt ông Liêu lạnh lẽo, “Tín nhiệm cần phải trả giá, trước kia con đã cứu ta, ta tin cậu, hôm nay xảy ra chuyện lớn như thế này, muốn ta tin con, con cũng phải tỏ chút thành ý cho ta xem.”
“Được.” Tề Kiêu nhận lấy ly nước, Nam Nhứ tiến lên trước một phát túm lấy cánh tay của anh, “Đừng mà, đừng mà…”
Giọng nói của cô vô cùng nhỏ, tựa như đang khẩn cầu, Tề Kiêu biết cô lo lắng, nhưng bắt buộc phải lạnh giọng trách móc cô, “Cút.”
Anh đẩy cô ra, giơ tay lên, nửa ly nước trực tiếp dốc thẳng vào cổ họng, anh không nếm thử đó là mùi vị gì, nhưng chắc hẳn không hề dễ uống nhỉ.
Ông Liêu thấy anh uống nó rồi mới thở phào một hơi thật dài, đứng lên vỗ vỗ bả vai của anh, “Ta sẽ cho người đem hàng đến để sau này con dùng.”
Đạo Đà tựa như phát điên bật cười, “Tề Kiêu, tao đã nghĩ đến cảnh tượng mày quỳ xuống trước mặt tao cầu xin tao.”
Người đi hết ra ngoài, “bộp” một tiếng, cái ly bị lực độ trên tay anh hung hăng bóp nát, tức khắc mảnh thủy tinh đâm vào tay anh, máu từ khe hở lòng bàn tay chảy ra.
“Tề Kiêu.” Nam Nhứ không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, “Nước ấm, mau lấy nước ấm, còn có Methadone.”
Cô đỡ anh đi lên lầu, đàn em vội vội vàng vàng lật tìm đồ, nước ấm rất nhanh được mang đến, đôi tay Nam Nhứ run bần bật đưa ly nước đến trước mặt anh, “Tề Kiêu, mau uống, anh mau ói ra đi, nhau lên.”
“Không có tác dụng đâu.” Anh nói.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi mắt anh rũ xuống, cứ vô lực như thế, anh luôn luôn hiên ngang sát phạt, nhưng lúc này lại mù mịt ngơ ngác, đôi tay run rẩy của cô đỡ lấy mặt anh, “Anh nhìn em đi, Tề Kiêu anh nhìn em đi, còn có cách mà, thật đó, có cách mà.”
Từ lúc thấy anh uống ma túy, trái tim cô đã giống như bị người khác gắt gao siết chặt, đến cả hít thở cũng khó khăn, “Tề Kiêu, Tề Kiêu, mau uống đi, anh uống vào nôn ra là ổn ngay thôi.”
Anh vẫn không chút động đậy, trầm tĩnh như thể lòng lạnh như tro nguội, đáy mắt Nam Nhứ chứa đầy nước mắt, chúng nhanh chóng thi nhau tuôn rơi, cô mạnh mẽ ôm chặt lấy anh, mạnh đến mức tựa như có thể thông qua cái ôm như thế này khiến anh vùng vẫy thoát khỏi mắc xích trên người mình ngay tức khắc.
Ngọc n khóc ngất tiến đến đưa thuốc, cô ấy tuy rằng không hiểu, nhưng cũng biết ông Liêu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu Kiêu, nếu như thứ đó có thể giải, thế thì ông ta sẽ không dễ dàng rời khỏi.
Nam Nhứ lấy thuốc từ trong tay của Ngọc n, ngón tay dùng sức bóp miệng của anh ra nhét thuốc vào, viên thuốc nhét vào trong miệng, Tề Kiêu mới tựa như tìm lại được thần trí, anh vội vã nhận lấy ly nước nuốt viên thuốc xuống.
“Không đủ, lấy thêm một viên nữa.” Anh nói.
Ngọc n vội vã chạy xuống nhà, lúc lấy lên thêm một viên, Tề Kiêu liền cảm thấy không đúng, bởi vì cảm giác trong cơ thể không giống phản ứng sau khi đụng vào ma túy, anh thấy qua quá nhiều triệu chứng sau khi hít nuốt ma túy, cũng từng thấy qua bảng phân tích chi tiết về bệnh trạng sau khi sử dụng ma túy trên tài liệu.
Anh không có, nếu như là loại thuốc mà anh suy đoán, không thể nào không có chút phản ứng như hiện tại.
Đột nhiên, trong thân thể tràn ra một cỗ nhiệt độ nóng bỏng, sau đó cỗ nhiệt độ kia trực tiếp bộc phát tại một nơi nào đó trên cơ thể của anh, mày anh nhíu chặt, kỹ lưỡng phân tích lại loại cảm giác đó, không đúng, càng lúc càng không đúng.
Cho đến khi anh cảm thấy phản ứng trong cơ thể khiến anh hiểu ra đó là loại thuốc gì, thuốc kích dục, thủ đoạn thường dùng bên chỗ của Địch Tạp.
Ông Liêu? Không đúng, là Tang Kiệt, anh ta đã tráo thuốc.
“Ra ngoài.” Anh hét lớn vào Nam Nhứ.
Nam Nhứ không hiểu tại sao anh lại thế này, cứ ngỡ là ma túy phát tác, cô tuy rằng không hiểu đó là cảm giác như thế nào, nhưng cô cũng từng thấy qua, trên đường cô đi cùng với anh, trên tivi, trên báo chí, cô hình dung ra được loại cảm giác đó chắc hẳn rất đau khổ.
Cô duỗi tay ôm chặt lấy anh, “Không sao không sao, nếu như anh khó chịu, anh cắn em đi, em không sợ đau, Tề Kiêu, không sao đâu…” Từng câu từng chữ của cô, trái tim đều đang nhỏ máu.
Anh dùng sinh mệnh bảo vệ một chốn yên bình, nhưng lúc này đây lại chịu đựng nỗi đau thống khổ như thế này, cô đau lòng vô cùng, nước mắt chảy dọc hai bên má.
Kể từ ngày cô bị bắt, cô chưa từng khóc lần nào, song vào giây phút này, cô lại vì anh mà không kiểm soát được nước mắt.
Đột nhiên thân thể mềm mại bổ nhào đến khiến cơ thể của anh càng căng càng chặt, Tề Kiêu vội vã đẩy cô ra, chạy về hướng nhà vệ sinh, dùng vòi sen xối thẳng lên đầu, xối từ trên đầu của mình xối xuống, dòng nước lạnh lẽo giội xuống đỉnh đầu, tức khắc thấm ướt chiếc áo, Nam Nhứ vội vàng nhào đến: “Trên vai anh có vết thương, không được làm thế, Tề Kiêu, anh nghe em nói, uống thêm một viên thuốc nữa, khống chế nó, anh đã từng cứu em, anh nhất định có thể cứu bản thân mình.”
Cô cướp vòi sen ở trong tay anh, dòng nước phun loạn khắp nơi, bỗng dưng, anh mạnh mẽ tiến gần, mang theo dòng hơi thở nguy hiểm lại kịch liệt.
Tề Kiêu lúc này đã bị tác dụng của thuốc làm cho mất đi lý trí, mất đi suy nghĩ.
Nhiệt độ của anh nóng bỏng tay, lực tay khiến cơ thể cô phát đau, nhưng cơn đau trong lòng còn đau hơn gấp ngàn gấp vạn lần cơn đau ấy, “Tề Kiêu, Tề Kiêu.”
Cô gọi tên của anh, gọi từng tiếng từng tiếng, Tề Kiêu thoạt như đột nhiên bởi vì cỗ thân thuộc ấy, thấp giọng nỉ non triệu hồi lại từng tia lý trí của anh, anh thình lình lùi về sau, nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cô, trái tim bất giác siết chặt, trực tiếp đẩy cô ra: “Ra ngoài.”
Lúc này Ngọc n ở ngoài cửa nghe thấy tiếng gào thét ở bên trong, đang định đẩy cửa đi vào.
Tang Kiệt ra ngoài cửa tiễn ông Liêu rời đi, lại thuật lại mọi chuyện xảy ra một lần, xác định tin tức của anh Tam là tai mắt tình báo, Tề Kiêu hôm qua đã đi gặp Lận tiên sinh, vốn không có hành tung dị thì mới quay lại.
Vừa lên đến nơi, anh ta nhìn thấy Ngọc n ở ngoài cửa sốt ruột đến nỗi đi tới đi lui, cánh tay đang định đẩy cửa ra bị anh ta cản lại.
“Anh Tang Kiệt, cậu Kiêu phải làm sao bây giờ, anh ấy đối xử với chúng ta tốt như thế mà.
Bây giờ chắc hẳn anh ấy đang đau khổ lắm, em nghe thấy anh ấy gào thét với chị Nam Nhứ như bị điên rồi vậy.
”
Tang Kiệt không nói gì, chỉ kéo Ngọc n xuống nhà.
Ngọc n vừa đi vừa khóc, Tang Kiệt hết cách với cô ấy, nơi này chỉ có mình cô ấy là cô gái nhỏ, tích cách vô cùng mềm mại, gặp phải chuyện là sẽ khóc, “Sẽ không có chuyện gì đâu, cậu Kiêu có chuyện gì chưa từng trải qua chứ, việc này đối với anh ấy mà nói chỉ là một chuyện nhỏ, ở nơi như thế này, cậu Kiêu không thể chỉ lo cho thân mình.”
Tề Kiêu đẩy Nam Nhứ ra ngoài, trở tay tóm lấy một vật sắc bén, nhắm vào bả vai rạch thẳng xuống.
Lúc Nam Nhứ phá cửa chạy vào, đúng lúc nhìn thấy anh xuống tay, thân thể cô xông về phía trước đẩy tay anh ra, cô nắm lấy đôi tay của anh, đáy mắt đầy nỗi thê lương và đau lòng, “Tề Kiêu, đừng tổn thương chính mình.”
“Anh cảnh cáo em một lần nữa, em còn không mau ra ngoài, hậu quả tự chịu.” Anh nói ngắt quãng, gần như phải khó khăn lắm mới nặn ra được từng chữ từ trong kẽ răng, cô cứ đứng trước mặt anh như thế chỉ khiến máu huyết trong cơ thể của anh đang điên cuồng dâng lên, mỗi lần di chuyển đều kêu gào phát cuồng.
“Đừng tổn thương chính mình, anh cứ véo em đi, để em giúp anh, Tề Kiêu, đừng làm hại chính mình, trên người anh còn có vết thương.” Cô ngẩng đầu lên, nước mắt lại ầng ậng trong hốc mắt, giọng nói của cô rất khẽ, tựa như đang nỉ non, nhưng lại có ma lực chí mạng.
Chỗ này lược bớt vô số chữ…
Cô biết hiện tại anh đã rất nỗ lực khống chế, cho dù chức năng của cơ thể lớn hơn đại não tư duy, anh vẫn còn giữ lại nửa phần lý trí, cuối cùng kiềm chế không bắn vào.
Nam Nhứ ngã ở trên giường, muốn dùng tay vỗ trán của chính mình, vừa giơ tay lên phát hiện trên tay nhơ nhớp, cô dùng sức cọ cọ vào trong chăn, nhưng lòng bàn tay vẫn nóng bỏng như cũ.
Cô vội vàng chui vào trong chăn, không được, vẫn là hơi thở của anh, còn có cả cái mùi vị kia.
Tề Kiêu tắm xong bước ra, nhìn thấy Nam Nhứ ngồi ở trên giường, tấm chăn quấn chặt cô lại thành một nhúm.
Nam Nhứ ngước mắt nhìn qua, tầm mắt giao nhau, trong đôi mắt đen láy của anh đã không còn nóng bỏng như ban nãy, lúc này trở nên lạnh lẽo đến dị thường.
Cô thấy anh lấy quần áo mới sạch sẽ thay vào, sau đó sải bước đi về phía giường.
Anh duỗi tay ra, ôm cô cả cô cùng chăn lên, “Đi tắm đi.”
Nam Nhứ cứ như thế được anh bế lên, đi từng bước từng bước về phía nhà vệ sinh, cô cảm thấy mặt mũi nóng ran, cái kiểu nóng này không giống với lúc xảy ra chuyện vừa nãy, “Anh đỡ hơn chưa?”
Anh đặt cô xuống, cô trần truồng giẫm lên nền gạch men, anh thấy chân cô run rẩy thì vội vã ôm cô lên lại, để tấm chăn lót ở dưới chân cô.
Cô bị anh kéo vào lồng ngực, nghe thấy nhịp tim kịch liệt của anh, còn có vòm ngực chấn động, anh nói: “Xin lỗi em.”
Nam Nhứ không biết nên tiếp nhận câu nói này như thế nào, lúc này nhất định anh đang vô cùng tự trách, lại bi thương về những ngày tháng anh sống trên mũi dao.
Nỗi cực khổ của anh, không ai có thể hiểu được.
Cô lui ra khỏi lồng ngực anh, nở nụ cười vui vẻ với anh, “Anh không cần để ý, em cũng sẽ không để ý, anh hùng mỹ nhân, không câu nệ tiểu tiết.” Cô học theo dáng vẻ trước đây anh dùng để trêu chọc cô, nhướng nhướng mày.
Anh biết, cô là cố ý nói như thế để an ủi anh.
Cô thông minh, nhìn xa trông rộng, IQ & EQ đều cực cao.
Cô gái như thế này đã tiến vào trái tim anh mà không hề báo trước.
Tề Kiêu làm lính nhập ngũ, lại làm nội gián, anh biết bản thân mình sống ở nơi hung hiểm nên cũng khiến trái tim trở nên cứng rắn hơn, nhưng chính người ở trước mắt, chính tia sáng ấy đã chiếu rọi vào lòng anh, khiến khối đá cứng rắn kia được ấm áp bao bọc lấy.
Anh đối với cô mà nói, là nguy hiểm.
Cô đối với anh mà nói, là trí mạng.
Tề Kiêu xuống lầu, tất cả ánh mắt đều đồng loạt chuyển về phía anh, Ngọc n khóc lóc chạy đến: “Cậu Kiêu.”
Ngọc n là người được anh đã cứu ra khỏi ổ bài bạc dâm dục của Địch Tạp vào hai năm về trước, lúc đó cô ấy chỉ mới 16 tuổi, bị người khác lừa đến nơi này, trong lòng anh không nhẫn tâm nên bèn cứu cô bé ấy, đứa trẻ này khá ngoan ngoãn, tâm địa lương thiện, từ ấy đến nay vẫn luôn ở lại bên cạnh anh.
“Đừng khóc nữa, nãy giờ nghe cô khóc miết.” Anh ra hiệu cho Tang Kiệt, hai người đi đến sân sau.
Anh ngồi xuống trên cái ghế dài, tay đặt trên lưng ghế, ra hiệu cho Tang Kiệt, bảo anh ta cũng ngồi xuống.
Tang Kiệt ngồi xuống bên cạnh, Tề Kiêu lấy một hộp thuốc lá từ trong túi, rút một điếu đưa cho anh ta, Tang Kiệt nhận lấy, lấy bật lửa ra châm cho điếu thuốc ở trong tay Tề Kiêu trước.
Hai người nhìn lên trời, cùng nhau hút thuốc, qua một hồi lâu, anh mới mở miệng: “Cảm ơn.”
Quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn là chủ và thuộc hạ, anh biết rõ Tang Kiệt là người của ông Liêu, nhưng lần này lại giúp đỡ anh, tuy rằng nói ân lớn giữa đàn ông với nhau không cần nói cảm ơn, nhưng lời cảm ơn này vẫn phải nói.
Tang Kiệt hiểu rõ tính cách của Tề Kiêu, lúc anh nói cảm ơn, anh ta có chút kinh ngạc, song con người anh có tính cách chính trực lại cứng rắn, nên đành vậy.
Trên khuôn mặt bị rám nắng của Tang Kiệt lộ ra chút xấu hổ, “Tôi hận ma túy, ba tôi cả đời nghiện ma túy không cai được, anh trai cũng hít ma túy mà chết, anh Kiêu, tôi kính anh là một người dũng cảm, không muốn hại anh.”
“Tuy rằng tôi làm việc cho ông Liêu, những năm nay đi theo anh, tôi kính phục con người của anh, anh Kiêu, tôi cũng muốn trở thành một người ngay thẳng như anh, nhưng tôi đã không còn kịp nữa rồi, trên tay tôi đã nhuốm quá nhiều máu, nhuốm quá nhiều ma túy…”
Trong suốt bốn năm Tang Kiệt đi theo bên cạnh anh, đây là lần đầu tiên anh ta nói nhiều như thế, lần đầu tiên bộc lộ tiếng lòng.
Anh ta được ông Liêu cứu vớt, sau đó một mực đi theo làm sát thủ cho ông ta, vì mạng sống, vì muốn gia đình có thể sống tốt hơn một chút nên anh ta bắt buộc phải làm như thế.
Nhưng anh ta không thích nhuốm máu, không thích nhuốm ma túy, anh ta cũng đau hận cũng ghê tởm những việc làm hại đến tính mạng người khác.
Tam Giác Vàng chính là một ổ quỷ, có thể nói là một trong những nơi đáng sợ nhất, hung tàn nhất trên thế giới.
Ma túy chính là một chiến trường, có người vì nó vào sinh ra tử, lại có người cam tâm tình nguyện vì nó mà bị quỷ sai ma khiến.
….
Lúc Tề Kiêu đi lên lầu, Nam Nhứ đã mặc quần áo đàng hoàng ngồi ở bên giường, đầu tóc chưa khô, nhỏ nước lách tách, giọt nước thuận theo hai má chảy xuống, nhỏ trên mấy vết đỏ ở trên vai và cổ…
Ngọc n chạy bước nhỏ lên lầu, bưng theo mâm cơm, trên đó bày biện vài món ăn, “Cậu Kiêu, chị Nam Nhứ quay đây ăn cơm đi.”
Nam Nhứ thấy trong đôi mắt của Ngọc n lúc nhìn về hướng mình lộ ra vẻ kinh ngạc và xấu hổ, cô vội vã tóm lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, cô thấy đôi mắt của Ngọc n sưng đỏ thì biết ngay trước đó cô ấy đã khóc lóc một hồi.
Song lúc này đáy mắt cô ấy lộ ra ý cười, giòn giã nói, “Đã trưa rồi, bữa sáng cũng chưa ăn, chắc chị rất đói rồi, mau đến ăn cơm nào.”
Ánh mắt Nam Nhứ nhìn ngắm người đàn ông bên cửa sổ, thân hình cao gầy của anh đứng thẳng, cứng rắn như đá thẳng tắp như thông.
Anh là trải qua biết bao nhiêu mới có thể luyện được ý chí cương thép như ngày hôm nay.
“Cậu Kiêu, ăn cơm đi.” Ngọc n thấy Tề Kiêu chậm chạp không di chuyển, bèn gọi anh một tiếng.
Tề Kiêu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ trả lời.
Ngọc n nhìn Nam Nhứ chỉ chỉ vào Tề Kiêu, tỏ ý cô kêu anh lại ăn cơm, cô gật đầu đồng ý, Ngọc n mới rời đi.
“Ăn cơm thôi.” Cô nói.
Nam Nhứ đi đến bên bàn ngồi xuống, cô không động đũa, cuối cùng Tề Kiêu đi đến.
Hai người ngồi ở hai bên, anh cũng không nói chuyện mà cứ vùi đầu ăn cơm.
Đột nhiên, trong chén của Nam Nhứ có thêm một miếng thịt bò, cô ngẩng đầu lên, anh đã cúi đầu xuống, ăn từng ngụm từng ngụm lớn.
Cả quá trình dùng bữa, hai người ai cũng không nói lời nào, cô biết anh đang tự trách, Tề Kiêu sau khi ăn cơm xong uống hớp nước rồi thì cứ thế ngả lên giường.
Nam Nhứ không biết tại sao mình lại cứ thích nhìn ngắm bóng lưng của anh, bả vai của anh rất rộng, có cảm giác an toàn bền vững, nhưng lại có ai có thể cho anh cảm giác an toàn đây? Mỗi ngày anh đều đi trên lưỡi dao, chỉ cần có chút bất cẩn thì sẽ máu me đầm đìa.
Một tiếng thở dài vừa nhẹ vừa khẽ, Nam Nhứ ngồi dậy đi đến bên giường, trải tấm chăn vừa được thay ra, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
Mí mắt của người trên giường khẽ động đậy, sau đó mới dần dần ngủ thiếp đi.
Nam Nhứ cũng bị giày vò liên tiếp mấy ngày, sáng nay lại tựa như đã đánh một trận lớn gian nan, lúc này toàn thân cũng mất sức, ngả sang một bên giường, ôm hai cánh tay nhắm đôi mắt lại.
Cô ngủ được một giấc, lúc tỉnh lại là bị tiếng xe ồn ào ở bên ngoài đánh thức, từ lúc đến nơi này cô đã nuôi thành tính cảnh giác vô cùng nhạy bén, chỉ cần có tiếng xe vang lên, cho dù là bên Địch Tạp, hay là bên Tề Kiêu, cô đều sẽ bật chuông cảnh báo lập tức tỉnh lại.
Lúc này tỉnh lại, cô đang đắp chăn, mà Tề Kiêu ở bên cạnh đã không còn ở đây.
Cô trở mình xuống giường, đứng bên cửa sổ nhìn ra, lúc này ở trước cổng có đỗ một chiếc xe tải, từ trên xe có một chàng trai nhỏ con bước xuống, trong tay chàng trai hình như còn cầm cái gì đó, đang trao đổi cùng với người canh gác ở trước cửa, sau đó cô nhìn thấy người canh gác chạy vào đây rồi lại nhanh chân chạy ra ngoài dẫn theo người đó đi vào.
Cô xoay người chạy nhanh xuống lầu, người đó đưa đến một gói bột màu trắng, cô biết đó là thứ gì.
Tề Kiêu ngồi ở vị trí đầu tiên, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, người đó đen món đồ đặt ở bên cạnh tay anh.
Khóe môi anh cong lên một nụ cười trào phúng: “Quay về nói với anh Đạo, cậu Kiêu cảm kích vô cùng.”
Chàng trai trẻ tuổi kia chắp tay, sau khi nói một câu tiếng Miến thì liền xoay người rời đi.
Nam Nhứ đi qua đó, tay vừa mới duỗi qua định vứt món đồ kia đi, chợt bị anh nắm lấy cổ tay, anh đẩy tay cô ra, tự mình cầm gói đồ kia lên, ước chừng trong lòng bàn tay, anh mở miệng nói: “Có ai muốn không?”
Anh mệnh lệnh đàn em cấm động vào ma túy, nhưng lính ở đây đủ loại người, lại còn là người bản địa nên rất khó loại bỏ hoàn toàn.
Có tầm mắt của vài người len lén liếc đến, “đùng” một tiếng, bàn tay của Tề Kiêu đã đập lên bàn, mặt bàn chấn động ù ù vang lên tiếng, “Con mẹ nó, chịu đựng hết cho ông!”
Khí tức cả người anh lạnh lẽo, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, anh cầm món đồ kia lên lầu, Nam Nhứ thấy anh quay về phòng trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, đổ hết gói bột kia vào bồn cầu.
“Gói đồ này trong thành phố đáng giá bao nhiêu thế?”
Ánh mắt anh tựa như lỗ đen bắn về phía cô, cô nói, “Em hiếu kỳ hỏi thử thôi.”
“Chắc mấy chục vạn.” Anh rửa sạch tay, hơn nữa còn rửa tận mấy lần, cho dù cách một lớp túi nhựa, anh cũng cảm thấy món đồ kia rất dơ, dính vào rồi thì đến linh hồn cũng sẽ bị nhuốm bẩn.
“Anh phải làm sao đây?” Cô đứng ở bên cạnh, vẫn luôn lo lắng cho tình huống của anh.
“Tang Kiệt đã tráo thuốc, không sao nữa rồi.”
Trái tim nhảy lên đến cổ họng của Nam Nhứ cuối cùng cũng về lại chỗ cũ, cô rũ vai, sau đó cong lên một nụ cười nhẹ, tiếp đến che miệng cười to, lúc cười đôi mắt híp lại thành một đường, lông mi bởi vì kìm nén nụ cười này mà khẽ run run.
Tề Kiêu bị tâm trạng vui vẻ của cô lây nhiễm, anh cũng cười theo cô.
“Tên chó điên kia hiện tại thế nào rồi?” Cô hỏi anh.
Ánh mắt anh tối sầm, không nói gì,
“Tối qua anh ra ngoài, có phải vì Địch Tạp không?”
“Không đến lượt em hỏi thì đừng có nhiều lời.” Tề Kiêu nói xong xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Nam Nhứ liếc anh, còn giả vờ, giả vờ, giả vờ, giả vờ đi, xem anh còn giả vờ với em đến chừng nào.
Anh đột ngột xoay người, duỗi tay về phía cô, dùng vạt áo che mảnh vết hôn kia lại.
Trên mặt Nam Nhứ thấp thoáng có chút nóng bỏng.
………
Tề Kiêu không sao nữa, được Tang Kiệt tráo thuốc rồi, thông tin này còn khiến cô vui mừng còn hơn hiện tại được thoát ra ngoài, Tề Kiêu bảo cô ngủ một giấc thật ngon, mấy ngày nay tinh thần đều căng chặt, không ai nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nhưng cô ngủ không được, nghĩ đến lời Tề Kiêu nói rằng muốn nhanh chóng đưa cô rời khỏi đây, nếu như cô rời khỏi đây thì Tề Kiêu chắc chắn sẽ bị ông Liêu truy cứu trách nhiệm, một trận ác chiến hung hiểm vừa mới hạ màn, cô không thể tự mình rời đi rồi lại khiến anh lâm vào nguy hiểm, nhưng cô không rời đi, cô cũng nhìn ra được nếu cô ở bên cạnh Tề Kiêu thì sẽ chỉ mang đến nguy hiểm cho anh, bởi anh phải bảo vệ cô từng giây thừng khắc.
Phải làm sao mới có thể có một kế sách vẹn toàn đây.
Tề Kiêu ra ngoài một chuyến, anh không đi xa, chỉ đến chỗ của Địch Tạp, tin tức Địch Tạp bị bắt vẫn chưa truyền đến, ông Liêu chỉ xem rằng hắn tạm thời mất tích, nhưng nếu để quá lâu thì ai cũng sẽ biết hắn không còn quay lại nữa.
Chuyện bẩn thỉu của bên này chắc chắn sẽ có người tiếp tay, anh tất nhiên phải trông chừng thường xuyên, đề phòng xuất hiện một người còn hung tàn hơn cả Địch Tạp.
Địch Tạp làm bừa, đầu óc không được thông minh lanh lợi cho lắm, dễ khống chế dễ xử lý, nếu như đổi lại là một người thông minh cẩn trọng thế thì khó nắm chắc, trước mắt anh bắt buộc phải nghĩ ra một cách để loại trừ hoàn toàn cái nơi bẩn thỉu này.
Trước đây Tề Kiêu vẫn luôn do dự chưa đưa Nam Nhứ rời đi, một là lo lắng thân phận của anh bị hoài nghi, lúc này, cho dù có hoài nghi anh cũng không thể để cô chịu chút uy hiếp nào ở cái nơi bẩn thỉu này nữa.
Anh châm một điếu thuốc, hạ một quyết sách.
Nam Nhứ đang trêu đùa Kim Cương, con Kim Cương này sợ là đã nhìn thấy hết toàn bộ quá trình của hai người khi nãy rồi, Nam Nhứ dùng một nhánh cây chọc chọc vào Kim Cương: “Này, quên hết mấy hình ảnh ban nãy đi!”
“Nam Nam, Nam Nam.” Kim Cương gọi cô, giơ móng vuốt lên tóm lấy nhánh cây.
Nam Nhứ rút nhánh cây về, tiếp tục dụ dỗ: “Nếu như mày quên đi, tao sẽ đưa mày ra ngoài chơi.
”
“Nam Nam, hu hu…” Kim Cương kêu loạn lên.
“Nhất định phải quên đi có nghe hay chưa, nếu như mày còn không quên đi, cẩn thận tao bắn một phát vỡ đầu chim của mày.
” Cô học theo cách hù dọa của Tề Kiêu, tuy rằng không có sức uy hiếp mấy, chẳng đáng sợ tí nào.
“Cậu Kiêu, cậu Kiêu.”
“Hơ, gọi cậu Kiêu cũng vô dụng, tao nói cho mày biết, nhìn tao nè.” Cô cầm nhánh cây huơ tới huơ lui trước mặt Kim Cương tựa như quả lắc, trong miệng lẩm nhẩm, “Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi không nhìn thấy gì cả, quên hết rồi, quên hết rồi.”
Kim Cương rõ là không bị khống chế, móng vuốt duỗi lên thật cao, đôi cánh đập phành phạch, trong mỏ nhọn ẹc ẹc kêu loạn, lại gọi cậu Kiêu, cậu Kiêu.
Tề Kiêu dựa nửa người vào then cửa, khóe môi cong lên nụ cười, cô bé ngốc này, chim có thể thôi miên sao, em tưởng mình là thần tiên à.
“Nam Nhứ.” Anh gọi cô.
Cô chợt xoay người thì nhìn thấy Tề Kiêu đứng ở trước cửa, thậm chí nhìn thấy dáng vẻ khẽ tựa vào cánh cửa của anh có vẻ giống như đã đứng được một lúc rồi, “Anh về rồi à?”
“Đi với anh.”
Anh bảo cô đi, cô chưa bao giờ hỏi nhiều, cô buông nhánh cây xuống, vẫn uy hiếp Kim Cương: “Quên đi có nghe chưa, trở về tao mua hạt dưa cho mày.”
Nói thì nói như thế, chứ cô nào có tiền.
Lúc đi ra, vẫn là Tang Kiệt lái xe, lái qua một con đường nhỏ quanh co, đến khu nội thành.
Chiếc xe dừng tại một khách sạn, cô đi theo Tề Kiêu lên lầu, đi đến giữa chừng cô nói với anh: “Có thể mua hạt dưa cho Kim Cương không, em mang về đút nó ăn.”
Tề Kiêu không nói gì, Tang Kiệt theo sau tiến đến lấy thẻ phòng đưa cho anh, anh đẩy cửa đi vào, Nam Nhứ không hiểu rõ, song cũng biết buổi sáng anh vừa trải qua một trận ác chiến, lúc này chắc hẳn đang nén lửa giận trong lòng.
Sau khi đẩy cửa đi vào, Tề Kiêu nói: “Ra tay.”
Nam Nhứ hơi ngớ người, không hiểu rõ ý anh: “Ra tay?”
Anh duỗi tay về phía cô, “Nào.”
Nam Nhứ giơ cú đấm, không nặng không nhẹ đấm một cú lên tay của anh, Tề Kiêu cong tay nắm lấy tay của cô, mượn chút sức lực, thân thể mạnh mẽ đẩy ra, đùng một tiếng, Nam Nhứ cứ như thế va vào vách tường.
“Anh làm thật à, anh điên rồi.”
“Đến đây.” Anh xòe ngón tay ra chỉ vào cô ngoắc ngoắc.
“Ai rảnh để ý đến anh.” Cô xoay đầu sang một bên, Tề Kiêu tức khắc rút súng bên hông ra, vào lúc Nam Nhứ còn đang ngẩn người, anh đã chĩa vào vòm ngực của bản thân mình.
Nam Nhứ hoảng hồn, cô biết bổ nhào đến chắc chắn sẽ không kịp, cô hét lớn: “Nếu như anh dám, em sẽ từ đây nhảy xuống dưới.”
Cô tức khắc hiểu ra ý đồ của anh, anh muốn dùng phát súng này để thả cô đi.
Lầu sáu, té xuống dưới không chết cũng tàn, tính khí cô cứng rắn, Tề Kiêu lắc lắc đầu: “Em có ngốc không hả?”
Cô vội vã tiến lên trước, cướp đi khẩu súng của anh, hét lớn với anh, “Anh có ngốc không chứ?”
Cô chưa từng hét lớn với anh như thế này, nỗi hoảng sợ vừa rồi trong lòng cô còn khó chịu hơn cả anh cầm súng chĩa vào cô, tim gan đều run rẩy bần bật, anh đã cứu cô vô số lần, cô không thể khiến anh vì cô mà lại bị thương.
“Em mới ngốc đấy, cơ hội tốt như thế.” Anh muốn lấy lại súng, nhưng bị cô tránh đi, “Cơ hội lại tìm sau, em biết bên cạnh anh có tai mắt của ông Liêu trông chừng, đừng lấy cứng chọi cứng.”
“Thế thì đánh nhau một trận, để anh thoải mái sảng khoái nào.” Anh nói xong, một tay giữ chặt lấy vai cô, một tay đỡ eo cô trực tiếp ném cô lên giường.
Nam Nhứ biết anh muốn phát tiết, cô nhảy khỏi giường, sải bước xông lên phía trước tóm lấy cổ tay của anh, thu khuỷu tay thục vào lồng ngực của anh.
Tề Kiêu không né, cứng nhắc ăn một cú đấm vô cùng mạnh mẽ.
“Tại sao anh không tránh đi.” Cô xoay đầu hỏi anh.
“Không muốn tránh, em đánh anh đi, càng dùng sức càng tốt, dùng hết tất cả chiêu thức của em đi.”
Nam Nhứ hiểu rồi, anh vẫn còn tự trách vì chuyện ban sáng, nếu như cô không đánh, anh sẽ tiếp tục tự trách.
Cô nghĩ tới nghĩ lũi, nắm lấy cánh tay của anh, chân gạt qua, đùng một tiếng, trực tiếp làm Tề Kiêu ngã nhào ra đất.
Cô không động tay, mà là động chân, hết cú này tới cú khác đá anh, mỗi lần đầu vô cùng dùng lực, Tề Kiêu không tránh, cứ như thế đưa người ra chịu đựng tất cả công kích của cô.
Nam Nhứ đá vài chục cú, sau cùng lực dưới chân càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng nhẹ.
Tề Kiêu cứ luôn nhắm chặt đôi mắt, anh không muốn để bản thân mình vô thức tránh né, khi lực giảm nhẹ, anh ngước mắt, thấy đáy mắt cô đã trở nên mơ hồ.
Anh không quản cơn đau ở trên người, cổ tay mượn chút sức trực tiếp đứng thẳng dậy.
Nam Nhứ xoay người không nhìn anh, anh cứ như thế đứng ở sau lưng cô, qua một hồi lâu, anh đi đến trước mặt cô, giơ tay đỡ mặt cô lên, lòng bàn tay mang đầy vết chai nhẹ nhàng phủ lên mí mắt của cô.
……
Cộc cộc cộc, ba tiếng gõ cửa vang lên, hai người đồng thời nhìn về phía cửa.
Tề Kiêu đi qua mở cửa, là Anna.
Anna cười cười nói: “Cậu Kiêu, đàn em của em nói nhìn thấy anh đến đây, lâu quá không gặp, cùng nhau ăn bữa cơm tối được không?”
Ông Liêu rất cưng chiều Anna, Tề Kiêu bình thường cũng sẽ không lấy cứng chọi cứng với cô ta, thấy anh không nói chuyện, Anna tiếp tục nói, “Chuyện buổi sáng em nghe nói rồi, không rõ hành tung anh Địch Tạp, Đạo Đà lại bị thương, aiz, trong lòng ông Liêu rất đau buồn.
”
“Em biết anh xảy ra chuyện, vốn dĩ còn định đến thăm anh đây, nghe thấy đàm em nói thấy anh ở nơi này nên bèn lên đây xem thử.”
“Tôi không sao.” Anh nói.
“Vừa rồi em nghe thấy trong này có tiếng đấu đá, là gặp phải ai hay sao?” Cửa mở ra, Anna lướt nhìn thấy người phụ nữ ở bên trong.
“Tôi đang trị người của tôi, cô sẽ không có ý kiến gì chứ.”
“Thế tất nhiên là không rồi, nếu như không có việc gì, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm được chứ?”
“Tối nay tôi có hẹn với người khác rồi, lần sau đi.”
Vốn nghĩ rằng từ chối Anna rồi, cô ta sẽ rời đi, kết quả cô ta ở ngay gian phòng kế bên, buổi tối còn tặng một bình rượu đến đây.
Thật nguy hiểm, nếu như cô thật sự bỏ trốn, có lẽ cũng trốn không thoát, tai mắt của Anna đang nhìn chằm chằm Tề Kiêu, rốt cuộc anh phải gặp bao nhiêu nguy hiểm, cô khó mà tưởng tượng được.
Tối đến cô nằm ở trên giường, Tề Kiêu nằm kế bên, hai người nhất thời không ai nói lời nào.
Cứ như thế yên tĩnh nằm đó, hơi thở của người bên cạnh quá rõ ràng, khiến cô bất giác trườn sang bên cạnh.
“Lận…” Cô vừa thốt ra một chữ đã nghe Tề Kiêu phản bác, “Không được.”
Anh biết cô đang nghĩ gì, cô muốn thử Lận Văn Tu, “Cách xa hắn ta một chút, hắn là tên địa chủ ăn thịt người không nhả xương.”
“Em cảm thấy vẫn ổn, đáng để thử một lần.”
“Vẫn ổn? Nói thử xem.” Anh nằm ngửa ra, hai tay bắt chéo đặt ở trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu.
Đèn chùm pha lê theo chiếc xe đang chạy bên đường mà nhẹ nhàng lay động.
Cô cố ý nói, “Có năng lực lại lịch thiệp, có sức hấp đẫn, đáng tiếc lại giống như anh, là một dân cờ bạc.”
“Nông cạn.” Anh khẽ mắng.
Cô cong cong khóe môi, không nói gì nữa.
Qua một lúc sau, anh đột nhiên trở mình áp sát đến, hơi thở nóng rực xoẹt qua gương mặt của cô, bốn mắt nhìn nhau, tất cả ánh sáng đều trở nên ảm đạm trong bầu trời đêm này.
Sau cùng, anh kéo góc chăn qua, dém lại cho cô, “Ngủ đi.”.