Ly Xuân nói thế khiến cho A Cửu phấn chấn hẳn lên: “Như vậy mới đúng, còn không chịu dắt ta ra ngoài thì ta thực sự tưởng rằng mình bị kim ốc tàng kiều (nhà vàng cất người đẹp) mất.”
Ly Xuân bị lời này của hắn chọc cười. A Cửu rất thích nàng cười, tiến tới hôn nàng một cái, thế là không tránh khỏi lại một màn quấn quýt triền miên.
Tới chạng vạng, hai người thay quần áo rồi đi đến phiên chợ chiều. Dưới ống tay áo, A Cửu nắm chặt bàn tay nàng, Ly Xuân cũng không giằng ra, điều này khiến cho tâm tình của A Cửu rất tốt, dọc theo đường đi không ngừng mua một ít đồ chơi xinh xắn và thức ăn đưa cho Ly Xuân. Ly Xuân rất ít khi được đối đãi giống hài tử như vậy, hai tay ôm đầy đồ, trong lòng vừa ngọt ngào lại bất đắc dĩ, sau đó gặp được một đám học sinh nữ nơi nàng dạy, Ly Xuân dứt khoát cho bọn họ hết hơn phân nửa, chỉ để lại mấy thứ tinh xảo để ngắm.
Mặc dù tuổi của Ly Xuân không lớn hơn đám học sinh này bao nhiêu nhưng thường ngày nàng luôn bày ra vẻ mặt của tiên sinh, giám sát việc học cũng nghiêm cẩn nên bọn học sinh không dám quá thân cận với nàng. Nhưng hôm nay gặp nhau ở giữa chợ, bên cạnh nàng là một nam tử tuấn tú, trên tay lại ôm đầy đồ vật nói sẽ tặng cho bọn họ, rất nhanh, những căng thẳng trong lòng họ đều được thả lỏng, đều sấn tới hi hi ha ha trò chuyện với Ly Xuân.
Một lúc lâu sau, đám học sinh nữ cầm đồ vật vui vẻ phấn khởi chào tạm biệt, còn chưa đi được mấy bước đã nghe trong chợ truyền đến những tiếng hét to: “Ăn cướp, có ăn cướp!”
Mọi người nhìn về phía tiếng la hét thì thấy dòng người đông đúc đang vội vã tản ra bốn phía, ở chính giữa đoàn người là một nam nhân cao to vạm vỡ đang dùng một tay ôm đồ, một tay huơ dao găm quát lớn: “Cút ngay!”
Những người quanh đó hét lên sợ hãi, vội vàng tránh ra, có không ít người chen lấn té ngã dẫn đến bị thương, đám học sinh nữ thấy thế cũng vừa kêu lên vừa lùi về sau. Ngay lúc ấy, lại nghe được có người hô to: “Nha binh tới!”
Sau đó thì có tiếng vó ngựa lộc cộc và chút bụi mù ở cách đó không xa, có vẻ là nha úy* đi tuần tra xung quanh và phát hiện trong chợ có điều khác thường nên thúc ngựa lại đây. Nhìn thấy cứu binh tới, mọi người vốn đang kinh hoảng lập tức an tâm hơn và nhao nhao kêu lên.
*nha úy: quan úy ở nha môn, chức quan thời xưa
“Mau bắt tên ăn cướp này lại!”
“Ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện cướp đoạt, thật là xem thường vương pháp!”
Tên ăn cướp kia trông thấy nha binh đã đến gần, xung quang lại chen chúc đầy người nên tạm thời khó lòng trốn thoát được. Tròng mắt tràn đầy tơ máu của hắn quét quanh bốn phía, nhìn thấy phía Ly Xuân là một đám nữ hài trẻ tuổi nên lập tức cầm dao vọt về phía này. Tốc độ của hắn rất nhanh, có vẻ là người biết võ. Cho dù đám học sinh hoảng sợ la hét chen về hai bên nhưng cũng không cách nào tránh thoát được quá xa.
Ngay khoảnh khắc một học sinh chạy chậm sắp bị tên cướp kia bắt được, Ly Xuân hoảng hốt nhào về phía tên cướp. Hắn ta không chỉ hung hãn mà còn tàn bạo, cảm thấy có người muốn gây cản trở mình nên lập tức vung dao găm ra. Ly Xuân chỉ cảm thấy ánh dao lóe lên, đột nhiên tầm mắt tràn đầy máu tươi rồi ngay sau đó lập tức tối sầm xuống.
“Làm chuyện ngu xuẩn!”
Lời trách mắng trầm thấp, mạnh mẽ của nam nhân truyền đến khiến cho Ly Xuân nhất thời có chút mờ mịt. Chỉ chốc lát sau nàng mới nhớ ra đây là giọng của A Cửu. Nàng đang bị hắn ôm chặt trong lòng, hai mắt cũng hoàn toàn bị bàn tay hắn che lại, không nhìn được cảnh tượng bên ngoài, chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng bàn tán kinh ngạc của mọi người: “Trời ạ!”
“Sao mà nhanh quá vậy? Bị chặt bởi dao của hắn luôn à?”
“Cánh tay đứt hoàn toàn rồi. Đúng là ác giả ác báo!”
Nàng giãy dụa muốn nhìn rõ tình cảnh nhưng lập tức bị một màn trời đất quay cuồng do A Cửu bế ngang nàng lên. Nàng không nhịn được bèn kêu lên: “A Cửu, thả ta xuống!”
Cơ thể A Cửu căng chặt, trầm mặc không nói gì, cứ thế ôm nàng lao đi. Nàng giãy dụa muốn ngóc thẳng người dậy để nhìn rõ tình huống thì đột nhiên cả người bay thẳng lên nóc nhà. Ly Xuân lại hoảng sợ la hét một phen rồi mới phát hiện khung cảnh hai bên đang lướt qua rất nhanh. Sau mấy cái lên xuống, A Cửu đã lặng lẽ bế nàng đáp xuống sân nhà của bọn họ, lắc người vào phòng.
“A Cửu???”
Ly Xuân mờ mịt muốn hỏi hắn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, lại thấy hắn nghiêm túc nhíu mày, cất giọng trầm thấp: “Nàng khoan hãy hỏi, ta hơi đau đầu.”
Ly Xuân hoảng hốt, vội đứng dậy rót nước đưa cho hắn uống, giúp hắn cởi áo ngoài và giày rồi dìu hắn lên giường. Có điều A Cửu mới nằm xuống đã vươn tay kéo Ly Xuân lên giường theo. Ly Xuân vừa tính mở miệng thì hắn đã nói trước một bước: “Để ta ôm nàng nằm một lát, ôm như vậy sẽ khỏe hơn.”
Ly Xuân bất đắc dĩ đẩy đẩy hắn, đáp một tiếng, bản thân cũng cởi áo ngoài và giày rồi bò lên giường rúc vào lòng hắn, mặc cho hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến đêm, Ly Xuân bị lạnh mà tỉnh lại. Nàng mơ mơ màng màng đứng dậy, nhìn cửa sổ đang bị đóng chặt và đệm chăn trên giường, không hiểu tại sao bản thân lại thấy lạnh. Sau khi cúi đầu tự hỏi một lúc thì mới nghĩ ra nguyên nhân bản thân thấy lạnh đó là vì A Cửu không có trên giường.
Cơ thể nàng vốn có tính hàn, dù là mùa hè oi ả thì tay chân vẫn luôn lạnh lẽo, ba mùa còn lại thì đến đêm khuya vẫn hay bị lạnh quá mà tỉnh giấc. Nhưng từ khi cùng chung chăn gối với A Cửu, được nhiệt độ trên cơ thể hắn sưởi ấm vô cùng dễ chịu nên ban đêm rất hiếm khi bị lạnh mà thức giấc.
Nàng nhớ rõ là mình đã ngủ trong lòng A Cửu. Vậy thì hiện tại A Cửu đi đâu? Nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu của A Cửu trước khi ngủ, đột nhiên nàng tỉnh táo lại, có lẽ là hắn đã nhớ ra chuyện quá khứ nên lặng lẽ rời đi.