Tên cầm đầu vòng tầm mắt qua người hắn, nhìn Ly Xuân, nheo mắt nói: “Ngươi là Vô Diệm?”
Nghê Thiếu Khanh thấy bọn họ khí thế hùng hổ, rất sợ Ly Xuân bị hại nên lập tức đáp: “Ta mới là Vô Diệm!”
“Không phải nói Vô Diệm là nữ nhân à, ngươi là nữ nhân?” Đối phương lạnh lùng mắng Nghê Thiếu Khanh rồi nói với Ly Xuân: “Bọn ta phụng mệnh đưa ngươi đi, đảm bảo tính mạng ngươi không có việc gì. Nếu ngươi không hợp tác, bọn ta sẽ giết tên nam nhân này.”
“Được, ta đi với các ngươi.”
Ly Xuân nghe vậy lập tức đẩy Nghê Thiếu Khanh ra đi tới trước. Nghê Thiếu Khanh kéo nàng lại, nói với tên bịt mặt: “Ban ngày ban mặt dám bắt người, các ngươi còn có vương pháp không hả?”
Đối phương hừ lạnh một tiếng: “Tự do bình luận chuyện triều chính, muốn đoạt quyền của Hoàng thượng, các ngươi mới là kẻ không coi vương pháp ra gì! Còn nhiều lời thì đừng trách ta không khách khí!” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
“Các ngươi đừng động thủ, ta đi với các ngươi là được.”
Ly Xuân vội nói, quăng tay Nghê Thiếu Khanh ra rồi bước thẳng tới trước. Nghê Thiếu Khanh quýnh lên, sải một bước dài tiến lên muốn giữ chặt nàng lại nhưng bị một chưởng của hắc y nhân đánh bay qua chiếc bàn ở bên cạnh. Nghê Thiếu Khanh đụng vào bàn ghế, chật vật ngã xuống đất. Ly Xuân thấy thế thì trong lòng sốt ruột không thôi, dừng bước chân lại nhìn những người kia: “Nếu các ngươi còn đụng vào hắn thì ta sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát.”
Thật ra khi nàng nói câu này cũng chỉ là đang đánh cược, cược rằng bọn họ không dám làm nàng bị thương. Nàng và Nghê Thiếu Khanh đều chỉ là thư sinh, đối mặt với ba tên hắc y nhân có vẻ giỏi võ đang cầm đao này thì căn bản là không hề có đường sống nếu chống cự. Nhưng khi bọn họ cầm đao xông vào lại không hề chém thẳng về phía nàng và Nghê Thiếu Khanh, chỉ lấy tính mạng của Nghê Thiếu Khanh để uy hiếp nàng, cũng chính vì thế nên nàng mới có thể dứt khoát đồng ý đi cùng bọn họ.
Ngoài ra, từ cuộc đối thoại vừa rồi có thể nhận thấy được sự bất mãn của bọn họ đối với việc nàng nghị luận triều chính, nhưng lại vẫn không dám nhân cơ hội mà ra tay với nàng. Từ đó suy luận được rằng có khả năng chủ tử của bọn họ đã căn dặn phải mang nàng về một cách an toàn, không được để nàng bị thương, thế nên bọn họ mới bị bó chân bó tay, không thể giải quyết dứt khoát như vậy.
Quả nhiên, đối phương nghe nàng nói thế thì lập tức hung tợn: “Nếu ngươi tự sát thì hắn cũng chỉ có một con đường chết!”
“Ly Xuân, đừng đi cùng bọn họ.”
Nghê Thiếu Khanh thở thoi thóp, trong lòng ngập tràn hối hận. Nghe giọng điệu của bọn chúng thì rõ ràng là đám nhân sĩ cực đoan phản đối Tân Chính của phái bảo hoàng, cũng do hắn làm người giới thiệu Ly Xuân với khiến nàng trở nên nổi tiếng, hành tung của bản thân lại không đủ kín đáo vì không dự liệu được loại chuyện này sẽ phát sinh, thế nên lúc này nàng mới gặp phải chuyện như vậy.ất>
Nghĩ đến đây, hắn lại thầm mắng kẻ đứng sau đám người kia không hiểu rõ mọi chuyện. Cho dù Ly Xuân nổi tiếng khắp Dương Kinh trong việc bàn luận Tân Chính nhưng trên thực tế, luận điểm của nàng xem như ôn hòa và hướng về hoàng đảng nhiều hơn những người khác. Đem nàng ra để giết gà dọa khỉ thì thật là không có đạo lý. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Nhưng cho dù hắn bất bình ra sao thì cũng chỉ có thể bất lực nghe Ly Xuân nói một câu: “Không sao đâu, ngươi đừng lo.” Rồi nàng cùng đám người kia rời khỏi viện.
Sau khi Ly Xuân ra khỏi cửa mới phát hiện phía bên ngoài có một cỗ kiệu nhỏ đang chờ sẵn. Những người bịt mặt kia muốn nàng lên kiệu, che mắt nàng lại. Sau khi trói chặt tay nàng thì họ bắt đầu nâng cỗ kiệu lên bước đi như bay.
Nàng ngồi trong kiệu mà tâm tình cực kỳ phức tạp, không ngờ rằng dù bất mãn với mình nhưng đối phương vẫn lịch sự, chu đáo đến thế. Không lâu sau, cỗ kiệu ngừng lại, đột nhiên có hai nữ tử xuất hiện, một trái một phải đỡ nàng lên xe ngựa trong trạng thái vẫn đang bị bịt mắt. Rồi chiếc xe chậm rãi chạy về một hướng nào đó.
Dọc theo đường đi, Ly Xuân nghe được tiếng người ồn ào ở bên ngoài rồi dần dần yên tĩnh. Tuy trong lòng nàng có rất nhiều phỏng đoán nhưng vẫn không thể xác định được tình huống lúc này. Hơn nữa dù miệng không bị chặn nhưng nàng vẫn không dám lớn tiếng ồn ào cầu cứu. Đối phương đã có thể tìm được nơi ở của nàng thì đương nhiên có thể suy luận ra nàng kết giao thân thiết với Nghê Thiếu Khanh, nếu nàng hơi có phản kháng, rất khó để đảm bảo bọn họ sẽ không lấy Nghê Thiếu Khanh ra để khai đao.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại. Hai người nữ tử đỡ nàng lên kiệu êm, sau một hồi lắc lư, rốt cuộc nàng cũng tiến vào trong một gian phòng. Sau khi đỡ nàng ngồi xuống giường nệm, hai nữ tử kia cũng lập tức cáo lui.
Lúc này hai tay nàng vẫn đang bị trói, hai mắt thì không thấy được gì, miếng vải đen che mắt có quá nhiều lớp nên ánh sáng bên ngoài hoàn toàn không thể xuyên qua. Ngồi trong một hoàn cảnh lạ lẫm, hoàn toàn không thể đoán ra tiếp theo bản thân sẽ gặp phải loại chuyện gì. Nàng nghĩ một khi đối phương đã cẩn thận “mời” nàng đến đây như vậy thì ít nhiều gì cũng là một người hiểu lý lẽ. Chỉ cần đừng liên lụy đến Nghê Thiếu Khanh, cho dù đối phương có muốn nàng ngừng bút, nàng nghĩ hẳn là bản thân cũng sẽ đồng ý.
Trong lúc nàng đang tính toán như thế thì có một giọng nói trầm thấp dày nặng lại không kiềm chế được tức giận vang lên bên tai nàng: “Vô Diệm, hay, hay cho Vô Diệm!”
Đầu tiên Ly Xuân sửng sốt, sau đó thì không thể tin được mà xoay mặt về phía phát ra tiếng nói, dường như làm vậy là có thể thấy rõ được hắn. Hai mắt nàng bị che, lẽ ra thính giác phải đặc biệt nhạy bén nhưng nàng lại hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân của đối phương. Càng làm cho nàng khiếp sợ chính là giọng nói kia vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, giống như người mà nàng chẳng thể nào quên được trong mỗi giấc mơ lúc đêm khuya của mình.
“... A Cửu??”