Hoành Giác làm Hoàng tử của tiền triều, lập trường chính trị vốn là hoàng quyền cao nhất, nay hắn đã gầy binh lập nghiệp, trước nay quyền lực nắm trong tay cũng vô cùng vững vàng. Đám Úy Vương có thể đẩy Tân Chính nổi lên như thế hoàn toàn là dựa vào cơ hội khi Hoành Giác và thế gia phản bội lẫn nhau. Hoành Giác vẫn một mực không áp chế, chủ yếu là dựa theo tình thế, không muốn tạo nên hiềm khích đối với lớp sĩ tử trẻ, gây ra tình trạng hai mặt đều là địch.
Mà hiện nay lực lượng thế gia cũ đã bị Hoành Giác làm cho suy yếu hơn phân nửa, người mẫn cảm với chính trị cũng từng suy đoán có thể vào một lúc nào đó, tân đế sẽ cứng rắn càn quét ngôn luận Tân Chính một cách mạnh mẽ, có điều ít nhiều gì trong lòng vẫn mang chút hi vọng gặp may mà tiếp tục.
Dù sao trong rất nhiều vấn đề, tư tưởng của tân đế cũng cực kỳ tiến bộ, ví dụ như trên phương diện phổ cập giáo dục và nữ học, hắn không mặc kệ ý đồ khôi phục như xưa của phái bảo thủ, tích cực duy trì liên tục việc phổ cập văn hóa giáo dục, thậm chí còn có lời đồn là hắn đã lên kế hoạch khoa cử cho nữ tử.
Ngoài ra, trên mặt chính trị quyết sách của hắn đều anh minh quả quyết, ở những điểm chi tiết lại không mất đi tình người, tương tác với các sĩ tử trẻ tuổi cũng rất tốt. Đối với nhiều người mà nói, Thánh Vũ Đế hoàn toàn là một minh quân, cũng chính vì thế mà cho rằng hắn sẽ không dùng thủ đoạn đối phó thế gia để đối phó với sĩ tử tân phái.
Thế nhưng Ly Xuân biết rõ, tâm tư chính trị của Hoành Giác xưa nay đều được chôn sâu, không hề xằng bậy, nhưng một khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ lập tức quyết đoán hạ đao, hung ác vô tình. Nhìn phong cách dẫn binh và thủ đoạn càn quét thế gia của hắn là đã có thể biết được vài phần. Nếu hắn đã nói như vậy thì chắc chắn không có khả năng là nói dối.
Nghĩ đến khúc mắc giữa mình và hắn, nghĩ đến sự phát triển của Tân Chính sau này, Ly Xuân chỉ có thể ảm đạm đáp: “... Thần thiếp đã biết.”
Nói xong, nàng run rẩy đổ chất lỏng trong bình ra tay, cắn răng bôi chét lên cơ thể mình.
Trong lòng nàng ít nhiều gì cũng đoán được đó là thứ gì, cho nên ngay từ đầu nàng muốn kéo dài, chậm chạp bôi bôi trên cánh tay, lại nghe Hoành Giác cười nhạo: “Ngươi cứ từ từ mà bôi, cẩn thận bôi từ nơi không quan trọng đi, hết rồi thì nơi này trẫm vẫn còn, thứ này cho dù ngươi có bôi lên chỗ nào đi nữa, dùng một lượng lớn thì ngươi cũng không thoải mái gì đâu.”
Nghe hắn nói như thế, Ly Xuân vừa xấu hổ lại vừa tức giận nhưng không phát ra được, chỉ có thể quyết tâm cắn chặt hàm răng đổ chất lỏng kia thẳng xuống bầu ngực, lau lung tung ra khắp người, lại chần chừ khi bôi tới chỗ bụng nhỏ, không biết có nên bôi xuống bên dưới hay không.
Hai mắt nàng bị bịt kín, rất khó để xác định vị trí và dáng vẻ của Hoành Giác, nhưng có lẽ là vì nhìn không thấy nên nàng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn đang dõi theo từng động tác của nàng. Chất lỏng vốn lạnh lẽo ở trên người nàng lại dần dần nóng lên, chảy từng giọt từng giọt từ trên bụng nhỏ của nàng xuống giữa hai chân.
Cảm giác thẹn thùng gặm nhấm cơ thể nàng, nàng vô thức kẹp chặt hai chân lại, không muốn để hắn nhìn thấy nơi tư mật của mình. Nào ngờ lại nghe hắn cất giọng khàn khàn: “Mở chân ra, bôi thuốc vào.”
“... Hoàng thượng…” Ly Xuân thấp giọng cầu xin, đáng tiếc hắn không hề dao động trước lời cầu xin của nàng: “Nếu không thể mê hoặc trẫm đặt tâm tư lên người ngươi, trẫm sẽ lập tức trở về Ngự thư phòng tìm người tính nợ cũ.”
Ly Xuân giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng chậm chạp mở hai chân ra, dính một ít nước thuốc, từ từ mò xuống giữa hai bắp đùi của mình. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Lúc này bầu ngực và da thịt dính nước thuốc của nàng đã bắt đầu khuếch tán cảm giác ngứa ngáy như bị kiến cắn. Cho dù trong phòng đang đốt địa long* hoàn toàn ấm áp nhưng thân thể của nàng lại bắt đầu run rẩy.
*địa long: hệ thống lò sưởi dưới đất
Ngón tay run run của Ly Xuân lóng ngóng trước cửa u cốc, vốn dĩ không muốn tiến vào khe hở nhanh như vậy nhưng bị mị dược kích thích, hơn nữa hơi thở của Hoành Giác quanh quẩn bên người, rất nhanh hoa huyệt đã tuôn trào mật dịch, khi đầu ngón tay nàng thoáng chạm vào thì nó lập tức nuốt lấy ngón tay vào trong.
“A…”
Mặc dù trước đây đã giao hoan vô số lần cùng Hoành Giác nhưng Ly Xuân chưa từng có kinh nghiệm thủ dâm. Vì thế khi ngón tay đi vào trong cơ thể, nàng phải chịu kích thích song song từ xúc cảm nơi đầu ngón tay và cảm giác có vật lạ tiến vào nên không khỏi kẹp chặt hai chân lại, không có cách nào để tiến tới động tác tiếp theo.
“Ly Xuân?” Trong giọng nói của Hoành Giác mang theo chút đè nén: “Nếu ngươi không mở hai chân ra, cẩn thận bôi dược vào trong thì trẫm sẽ lập tức rời khỏi đây!”
Giọng nói của hắn mang theo uy hiếp trần trụi khiến Ly Xuân lập tức tỉnh táo, thở hổn hển cầu xin: “Đừng… Hoàng thượng… Đừng đi…”
Nàng cố nén cảm giác hổ thẹn và từng đợt xúc cảm lạ thường trong cơ thể, cố gắng mở hai chân ra, run run thân thể, muốn đút ngón tay vào sâu hơn nữa. Chỉ là ngay lúc này chất lỏng lạnh lẽo đột nhiên đổ ào xuống bàn tay nàng. Nàng không nhìn thấy gì nên hoảng hốt hô lên dừng động tác, lại nghe Hoàng Giác nói với giọng đầy ác ý: “Trên tay ngươi hết dược rồi nên ta ban thêm cho một lọ.” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Lúc này Ly Xuân mới hiểu hắn đổ thêm một lọ mị dược cho nàng, muốn nàng bôi hết vào trong cơ thể. Nhưng chuyện đã tới mức này, căn bản là nàng cũng không có khả năng chống cự, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, cố gắng đút ngón tay vào sâu bên trong hoa huyệt, rồi mặc cho mị dược nơi lòng bàn tay dính lên cánh hoa, theo động tác xâm nhập của nàng mà chảy dọc vào trong huyệt.