“Có lẽ sẽ có loại khuyết điểm này, nhưng mọi chuyện không phải như thế.”
Ly Xuân nghiêm túc nói: “Một đời, rồi lại một đời đế vương đều kế vị dựa vào huyết thống chứ không phải dựa vào tài đức sáng suốt. Cứ cách một khoảng thời gian thì lại có đại loạn phát sinh, triều ta cũng là như thế. Mặc dù sau đấy có thể lập nên một triều đại mới, xuất hiện minh quân nhưng nếu chế độ Đế tập* không thay đổi thì thiên hạ vẫn sẽ loạn mà thôi. Không bằng thay đổi tư duy thử nghiệm Tân chính. Mọi người vẫn xem Hoàng đế là tôn quý, nhưng hoàng quyền phải có quy phạm thì mới không đến nỗi gây ra đại loạn. Như vậy, triều ta sẽ có thể quốc tộ* lâu dài, bá tánh cũng có thể nhờ vậy mà giàu có, an khang.” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
*Đế tập: chế độ quyền lực tập trung trong tay Hoàng đế
*quốc tộ: vận mệnh quốc gia
“Quyền lực của Hoàng đế không phải được trời ban sao? Dựa vào cái gì để dùng luật pháp của người trần ép hắn vào khuôn phép? Huống chi làm thế sẽ bị người khác ràng buộc, làm việc vướng víu chân tay, ai sẽ đồng ý chứ?”
A Cửu nói những lời hùng hồn đầy lý lẽ, Ly Xuân không phản bác, chỉ thản nhiên nói: “Chế độ Đế tập đã kéo dài cả nghìn năm, muốn mời đế vương nhượng quyền đúng là không dễ. Nhưng thiên hạ đại loạn đã lâu, lòng người chờ mong sự thay đổi. Mặc dù luận điểm của mọi người trong việc này không đồng nhất, nhưng đều có ý thích hợp. Huống chi Úy vương ở Đôn Thịnh Thành từng tỏ ý rằng nếu ngài ấy có thể kế thừa ngai vị thì sẽ tìm cách đưa Tân chính vào nghị triều, cho người ta không ít hi vọng.”
“A Cửu vẫn không hiểu, hiện tại cuộc sống của A Xuân không tốt à? Tại sao cứ nhất định phải là Tân chính?” A Cửu lầm bầm, Ly Xuân chỉ im lặng, không trả lời câu hỏi này của hắn. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Loại tư duy Tân chính muốn lập pháp quy phạm hoàng quyền, phân quyền cho các sĩ tử bàn bạc, thậm chí cải biến triều chính này đúng là quá mức mới mẻ và khác lạ ở thời đại này. Ngay cả A Cửu ngốc nghếch cũng biết con đường này khó đi. Nhưng dù cho khó khăn thì nàng vẫn muốn bước từng bước một tiến tới thời đại như thế.
Nữ tử có thể công khai đọc sách bàn chuyện chính sự mới chỉ là chuyện của mấy thập niên qua. Ngoại trừ ban đầu khắp nơi thúc đẩy, dốc sức cải biến thể chế để đạt được kết quả này thì việc thiên hạ đại loạn cũng là một trong những nguyên nhân để địa vị của nữ tử được tăng lên. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Dù vậy, số nữ tử có thể ra vào thư viện vẫn ít ỏi như xưa. Trong bối cảnh chư hùng từng người xưng vương, nơi chính thức có thư viện cho nữ cũng chỉ có địa phận của Ly vương và Đôn Thịnh Thành - nơi Úy vương cai quản.
Mức sống của nàng cũng không giàu có, thường vì mua sách mà túng thiếu, cuộc sống luôn phải chắp bên này vá bên kia mới đủ để no ấm. Nhưng trong cái thời đại thiên hạ đại loạn, chư hùng cát cứ* này, địa phận của Ly vương vì được cai trị thỏa đáng nên hiếm khi có náo động, cũng chưa từng có tình trạng ‘cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt’*.
*cát cứ: chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng, không phục tùng chủ quyền trung ương
*cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt: (朱门酒肉臭, 路有冻死骨的) đây là hai câu thơ của Đỗ Phủ, bản dịch trên của Khương Hữu Dụng
Xét về phương diện nào đó thì A Cửu nói không sai. Trong thời đại này, nàng cứ ở lại thư viện dạy học thì không phải lo âu gì, có thể ấm no thật ra đã xem như cực kỳ may mắn. Nhưng nàng luôn cảm thấy cả đời người, thứ cần theo đuổi không phải chỉ có mình chuyện bình an, no ấm mà thôi.
Bởi vì vấn đề ngoại hình nên nàng chẳng trông mong gì vào chuyện tình yêu, không hề nghĩ đến việc cùng một nam nhân xây dựng gia đình, giúp trượng phu dạy dỗ con cái. Sau khi mẫu thân mất, hi vọng duy nhất của nàng chẳng qua là mong thời đại này trở nên tốt hơn. Có lẽ nàng không thể thuận lợi đến được Đôn Thịnh Thành, cũng có khi cuối cùng Tân Chính chẳng qua chỉ là một lời nói suông, nhưng con đường nào cũng phải có người đi mới thành.
Nói lâu, phổ biến lâu, rồi sẽ có một ngày nó thành công. Cho dù khi nàng còn sống không thể nào tận mắt nhìn thấy cũng chẳng sao cả. Giống như lúc trước khi bắt đầu phổ cập việc nữ tử dạy học, chưa từng trông mong nó sẽ hoàn thành trước khi nàng nhắm mắt xuôi tay, thế nhưng sau hơn mười năm trời, sự cố gắng của các nàng đã đơm hoa kết trái, tạo thuận lợi cho tất cả mọi người, trong đó có cả nàng.
Nhìn thấy Ly Xuân chậm chạp không trả lời, A Cửu bực mình đưa tay kéo nàng vào lòng, bắt đầu ăn vạ: “Mặc kệ mặc kệ, A Xuân không được bỏ lại A Cửu, đi Đôn Thịnh cũng được, muốn làm Tân chính cũng được, A Xuân nhất định phải dẫn theo A Cửu!” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Lồng ngực nóng hổi của hắn dán vào lưng làm cả người nàng nóng lên, hơi thở nam tính ập tới khiến cho nàng không biết làm sao, trong một khoảnh khắc nàng quên cả giãy giụa. Nhận thấy nàng cứng đờ, A Cửu càng đắc ý siết chặt cánh tay, ghì trọn nàng vào trong lồng ngực của hắn, vẻ mặt hả hê nói: “Thế này là A Xuân không chạy thoát được, về sau nếu A Xuân không cần A Cửu, A Cửu sẽ ôm A Xuân như vậy đấy!”
“Buông ra, sao nói mà ngươi không chịu nghe lời thế?”
“Không buông, không buông đâu, sau này ta muốn mỗi ngày đều ôm A Xuân như vậy, miễn cho A Xuân lén lút chạy mất.”
“Ta sẽ không lén lút chạy đi đâu.”
“A Xuân gạt người, mấy ngày nay chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu, ta còn tưởng là ngươi không cần A Cửu nữa. Nhưng A Xuân đã dặn dò A Cửu không được tùy ý ra khỏi cửa, thế nên A Cửu không dám đi ra ngoài tìm người, chỉ có thể một mình đợi ở trong viện cho đến khi A Xuân trở về.”
Ly Xuân thoáng sửng sốt, nghĩ đến sau khi hắn tỉnh lại thì luôn dựa dẫm vào nàng như chú chim non, rồi nghĩ đến mấy ngày qua nàng mãi bận rộn lo chuyện hậu sự của mẫu thân, quả thực không quan tâm gì đến chuyện ăn uống, sinh hoạt hằng ngày của hắn, cuối cùng nàng không nhịn được mà thở dài một hơi.
Hôm nay hắn quấn quýt như vậy có lẽ là do bất an, chắc đợi qua mấy ngày là sẽ ổn. Tuy rằng cử chỉ thân mật thế này có hơi vượt quá khuôn phép, nhưng đóng kín cửa lại không để người khác phát hiện thì thôi vậy.
Hiện tại coi như là nàng đang nuôi một đại hài tử, cẩn thận dỗ dành hắn thôi. Nàng tự nhủ trong lòng như thế, khép hai mắt, có chút cam chịu mà tiếp nhận cử chỉ ôm ấp của A Cửu.