Si đế

 
 
Uẩn Đạo nhắc đến chuyện vị hôn phu thật ra cũng chỉ là cách đề thoái thác mà thôi. Tộc của nàng là Thần tộc Thượng cổ, trời sinh thần năng vô biên, địa vị cao thượng nhưng tình ái thì nhạt nhẽo, không tích cực với chuyện sinh sản, vì vậy đến thế hệ này thì chỉ còn lại duy nhất mình nàng.
 
Phụ thân nàng vô cảm, nàng cũng không có ý tưởng gì về chuyện này, nhưng Thiên đình thì sốt ruột, mời một vị Đế Quân đi khuyên bảo, kéo tới cuối cùng thì lại đính hôn với vị Đế Quân kia.
 
Đế Quân ở Thiên giới cũng không phải là tiên thần vớ vẩn gì mà vơ một cái là có cả nắm. Toàn bộ Thiên giới cũng chỉ có mấy vị, nếu không phải người từ nhỏ đã có địa vị cao thượng, sau này lại thêm tu vi kinh người hoặc là người có cống hiến rất lớn với Thiên giới, có thể hùng cứ một phương thì rất khó để được kính xưng như thế.
 
Mặc dù Ngọc Đế thì khi đi gặp Đế Quân cũng phải thoái nhượng vài phần, từ đó có thể thấ được vị trí của Đế Quân ở Thiên giới. Tóm lại, Uẩn Đạo bị đính hôn với vị Đế Quân này khi còn nhỏ, không lâu sau phụ thân của nàng ly thế, tộc của nàng cũng như đi đến điểm cuối. Nhưng vị Đế Quân kia dựa vào tình nghĩa vẫn nghiêm túc chăm sóc nàng nhiều năm, còn thuận theo thỉnh cầu của nàng mà đưa nàng đến Đạo Quyển Các bái sư. Khi ấy đúng là nàng từng nghĩ rằng mình sẽ gả cho đối phương.
 
Có điều khi vị Đế Quân kia yêu đương đến xôn xao dư luận thì hắn mang theo mặt xám mày tro đến cáo tội hy vọng có thể giải trừ hôn ước, nàng cảm thấy tình yêu hẳn là một chuyện cực kì phiền toái, lập tức đồng ý yêu cầu của hắn.
 
Từ đó về sau, nàng sống ở Đạo Quyển Các càng thêm thu mình, cũng hoàn toàn quên mất chuyện này.
 
Người trẻ ở Thiên đình không biết chuyện này, lại càng không biết được thân phận của nàng. Nhưng người thế hệ trước thì đều biết rõ địa vị tộc của nàng trước đây, mà nàng thì đúng là cũng có vài phần năng lực.
 
Nếu không thì mấy năm kia nàng nuôi nấng Giác Thương, sao có thể bồi dưỡng cho hắn đủ nền tảng để thông qua khảo nghiệm nhập môn của Hạo Khí Thiên Tôn. Hắn có huyết thống Ma tộc, nếu không có nàng đảm bảo thì làm sao có thể bài nhập làm môn hạ của Hạo Khí Thiên Tôn.

 
Uẩn Đạo chưa từng nhắc đến chuyện này với Giác Thương là vì cảm thấy chẳng có gì hay để nói. Mà hôm nay nàng nhắc đến, đó là cố ý kéo ra khoảng cách giữa cả hai. Nếu trực tiếp cự tuyệt thì với tính cách của Giác Thương, chỉ sợ hắn sẽ bằng mặt nhưng không bằng lòng. Nói không chừng còn làm ra chuyện gây rối dây dưa, không bằng cho hắn một mục tiêu xa xôi không thể với tới, chờ đến khi tuổi tác lớn hơn, kiến thức tăng thêm nhiều, hẳn là hắn sẽ thấy thản nhiên trước những tình cảm, xao động thanh xuân này, có thể cười qua chuyện.
 
Lúc ấy Uẩn Đạo cho rằng hành động này của bản thân là cực kì thỏa đáng. Bởi vì từ đó về sau đúng là Giác Thương không còn làm ra bất kì việc gì quá phận, hơn nữa còn rất cần cù, thật thà nghiêm túc, khiêm tốn… Đương nhiên, đây là ở trước mặt người khác.
 
Đôi khi hắn về Đạo Quyển Các, ở trước mặt Uẩn Đạo vẫn sẽ bày ra tính ăn vạ, một hai bắt nàng đọc sách cho hắn nghe, hoặc là cố chấp bắt nàng phải cài hoa mà hắn hái.
 
Uẩn Đạo nghĩ đợi hắn lớn thêm chút thì sẽ không tùy hứng như vậy nữa nên cũng nhún nhường theo. Cứ thế vạn năm trôi qua. Giác Thương từ một thiếu niên xinh đẹp dần trở thành một thần quân anh tuấn, đầy mị lực, khí độ bất phàm. Nữ tiên theo đuổi hắn thật sự đếm không hết.
 
Mỗi khi Giác Thương kể cho Uẩn Đạo lại bị nữ tiên nào đó ném hoa, Uẩn Đạo chỉ biết mỉm cười, nhớ tới thời thiếu niên hung tàn, hồ đồ của hắn thì cảm thấy tựa như mây khói lướt qua.
 
Có điều nàng không phát hiện ra mỗi khi nàng mỉm cười như thế, đôi mặt phượng chăm chú nhìn nàng của Giác Thương trở nên sâu hun hút, hệt như bóng tối mùa đông, bất kỳ lúc nào cũng trực chờ nhào lên nuốt chửng lấy người khác.
 
Thời gian trôi qua nhanh, năm tháng như nước chảy, lúc Giác Thương hơn hai vạn tuổi đã là chiến tướng nổi tiếng nhất Thiên đình. Đồng thời, hắn còn tự mình lập ra một phương trời đất làm chỗ an thân cho những thiên nhân có huyết thống Ma tộc như hắn.
 
Đối với chuyện này, có người nghi ngờ ý đồ của hắn, cũng có người cho là hắn quang minh chính đại chẳng sợ gì, nhưng bất luận thế nào, Uẩn Đạo cũng thấy vui mừng.
 

Nàng biết Giác Thương ngưỡng mộ phụ mẫu của hắn, cho dù mang theo huyết thống ấy ở trên Thiên giới sẽ thường xuyên gặp phải khó khăn nhưng hắn chưa bao giờ phủ nhận lai lịch của mình. Hôm nay hắn có thể xác nhận được nơi mình thuộc về, cũng có thể nỗ lực vì những người như hắn, hẳn là phu thê sư đệ linh thiêng biết được sẽ rất tự hào.
 
Thế nhưng khoảng thời gian tốt đẹp như vậy kéo dài không được bao lây, đại chiến Thiên - Ma lại nổ ra lần nữa. Mặc dù Giác Thương thân kinh bách chiến nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ tuổi, chưa bao giờ tham gia một trận hỗn chiến quy mô lớn như thế. Hơn nữa phụ mẫu hắn đều chết trong trận chiến Thiên - Ma, thế nên Uẩn Đạo cực kì lo lắng, nhưng lại không thể ngăn cản hắn tham chiến.
 
Ban đầu Giác Thương đều chiến thắng nhanh chóng, nhưng theo tình hình chiến tranh ngày càng kịch liệt, một ngàn năm trôi qua, tình hình chiến đầu càng thêm giằng co, trong một trận đại chiến, Giác Thương đã hoàn toàn bị mất tin tức.
 
Mặc dù Đạo Quyển Các là nơi hoang vắng không bị cuốn vào trong chiến hỏa nhưng Uẩn Đạo thì lại chìm sâu trong tuyệt vọng và lo lắng. Giác Thương sinh tử chưa biết khiến cho nàng ban đêm chẳng thể ngủ được, thế là khi nàng biết có khả năng Giác Thương chưa chết mà chỉ là rơi vào trong Trận Sinh Tử không thể thoát thân thì nàng lập tức không kiềm chế được kích động trong nội tâm, tự mình đi tìm hành tung của hắn.
 
Nơi Giác Thương biết mất là vị trí giao giữa Thiên - Ma, một không gian cực kỳ không ổn định, chướng khí dày đặc, rất dễ hình thành Trận Sinh Tử tự nhiên. Lúc đó Giác Thương vì muốn đánh bất ngờ vào Ma quân của địch nên tự thân dẫn theo tám trăm tinh binh thâm nhập vào trận địa của địch từ nơi này. Tuy rằng đã đại phá được Ma quân nhưng lại tử thương nặng nề, trước khi Ma quân chết cũng không cam lòng, cố sức đánh một trận, kéo theo Giác Thương vào trong kẽ nứt không gian trong Trận Sinh Tử.
 
Mãi cho đến khi đại quân đạt được thắng lợi, binh lực còn lại tập hợp thì mới biết được tin tức này. Mà hiện tại đang là giây phút cực kỳ quan trọng của đại chiến, binh lực căng thẳng, hơn nưa không gian nơi Giác Thương mất tích quá nguy hiểm, cho dù hắn chưa chết, muốn cứu hắn ra cũng thực sự là khó càng thêm khó. Uẩn Đạo không muốn bỏ qua hy vọng duy nhất, cầu xinh Hạo Khí Thiên Tôn cho nàng mượn thần khí Thượng cổ là đèn lưu ly Minh Tâm, tự thần năng thiên phú sẽ giúp nàng có thể đi vào trong kẽ nứt, bước từng bước vào thiên trận đáng sợ một sống hai chết kia. Khi nàng đã hoàn toàn chìm trong bóng tối dày đặc khiến người ta khó thở kia, bị gió ác quất vào người khiến toàn thân đau đớn, nàng mới phát hiện hóa ra trái tim mình đã sớm bị Giác Thương chiếm lấy hoàn toàn.
 
Người trong tộc của nàng, từ nhỏ đã rất lạnh nhạt với tình cảm, cho dù là tình thân hay tình yêu đi nữa cũng vậy. Mẫu thân mất sớm, tộc nhân ít qua lại, phụ thân thì cũng không thân thiết với nàng nhiều, nhưng từ nhỏ nàng vẫn không thấy có gì cô đơn tịch mịch.
 
Sau này khi say mê các loại sách, tới Đạo Quyển Các bái sự, tính tình của sư phụ cũng nhàn nhạt, mãi cho đến khi phụ thân của Giác Thương được sư phụ đem về Đạo Quyển Các, nàng mới có người cùng tuổi làm bạn.

 
Có điều, cho dùng nàng và sư đệ quen thân thế nào đi nữa thì nàng cũng không hiểu nỗi tất cả những cố chấp, không buông tay của hắn đối với tình yêu. Sư phụ xem hắn như con, cũng có ý định truyền Đạo Quyển Các lại cho sư đệ, sư đệ lại đi yêu một nữ tử có huyết thống Ma tộc.
 
Đạo Quyển Các cất giữ nhiều nội dung bí mật của Thiên giới, sư phụ không thể cho phép nàng ta nhập môn, thế là sư đệ đập đầu không ngừng đến chảy cả máu trước mặt sư phụ, xin lỗi công ơn nuôi dưỡng của sư phụ, rồi sau đó cùng nàng ta rời khỏi Đạo Quyển Các, không quay lại. Đến lúc này, sư phụ nản lòng thoái chí, giao Đạo Quyển Các lại cho nàng rồi vung phất trần vân du tứ hải, không còn xuất hiện nữa. Sau mấy vạn năm một mình canh giữ Đạo Quyển Các, nàng cũng rất tiêu diêu tự tại, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nuôi một linh thú chứ đừng nói đến chuyện tìm một người làm bạn.
 
Sau khi Giác Thương xuất hiện, cuộc sống yên tĩnh của nàng thay đổi quá nhiều. Nhưng nàng vẫn cho rằng hắn chỉ là một khách qua đường mà thôi, sau khi bái Hạo Khí Thiên Tôn, hắn nên xem thầy như cha, coi sư môn là nhà, dần dần xa cách với nàng. Ai ngờ đâu một vạn năm qua đi, Giác Thương vẫn như trước, thỉnh thoảng sẽ quay lại bên cạnh nàng.
 
Nàng biết rõ, người cứ bám lấy nàng và cười vưới nàng chính là hắn, người trồng hoa trồng cây khắp Đạo Quyển Các chính là hắn, người mang đến cho nàng các loại sách cổ quý hiếm để nàng vui chính là hắn, cho tới nay người không bao giờ rời xa nàng cũng là hắn. Nàng cho rằng mình xem hắn như con cháu mà chăm sóc, quan tâm, nhưng hắn đã sớm trở thành một nam tử trưởng thành có thể gánh vác tất cả, đôi khi trêu chọc nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thẳng vào tình cảm nam nữ.
 
Hôm nay nàng nguyện ý lao vào nguy hiểm để cứu hắn, không phải vì muốn cứu lấy hậu bối của mình mà là bởi vì nàng không thể nào để mất Giác Thương được. Nàng muốn cùng hắn ngày ngày bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa, làm sao nàng có thể chấp nhận để hắn rời đi bằng phương thức như vậy được.
 
Bất chấp an nguy của bản thân, nàng tìm kiếm hắn giữa kẽ nứt không gian qua mấy trăm năm. Khi thần năng của nàng dần cạn kiệt, khi ánh sáng của đèn lưu ly Minh Tâm dần dần mờ đi, khi nàng tuyệt vọng cho rằng bản thân đang chết dần trong kẽ hở không gian này thì đột nhiên hình bóng hắn lại xuất hiện ngay trước mắt nàng.
 
Đèn Minh Tâm gần tắt, Uẩn Đạo cho là mình bị ảo giác, Giác Thương lại tập tễnh bước tới gần với toàn thân đầy máu, thở phào một hơi mà đổ xuống người nàng, khàn giọng nói: “Ta đã trở về!”
 
Chỉ một câu ngắn gọn, Uẩn Đạo lại mờ vành mắt, mấy vạn năm qua của cuộc đời, lần đầu tiên nước mắt tuôn rơi.
 
Giác Thương nói xong câu kia thì lập tức hôn mê bất tỉnh trên người nàng, không còn cử động gì nữa. Nàng lại cảm thấy vô cùng an tâm, khôi phục bình tĩnh, đưa hắn ra khỏi nơi nguy hiểm đó. Thương thế của hắn cũng không nặng như nàng nghĩ, chiến sự thì lại căng thẳng gấp gáp rất nhanh hắn đã trở lại chiến trường. Ở trong Đạo Quyển Các, nàng chỉ có thể không ngừng cầu khẩn khói lửa mau chóng tan đi, chiến tranh kết thúc, để hắn sớm bình an trở về.
 

Trong quãng thời gian này, vì phát hiện ra tình cảm không hề đơn thuần của mình, trong lòng của Uẩn Đạo cũng vô cùng rối ren. Nàng cảm thấy không chấp nhận nổi tâm tư này, thế nhưng lại không có cách nào để trở về nàng của trước kia.
 
Thời niên thiếu, Giác Thương từng thổ lộ tình ý với nàng, nhưng sau này hắn chưa từng quá phận, nàng nghĩ có lẽ tình cảm kia đã phai nhạt rồi. Như vậy, nàng càng không nên phóng túng, để bản thân dây dưa với hắn trong chuyện tình cảm.
 
Để tránh phá hư mối quan hệ ổn định mà hai người đã có qua nhiều năm, Uẩn Đạo quyết định chôn vùi phần tình cảm không nên có này. Chỉ là việc này nghĩ thì đơn giản nhưng làm thì dễ như vậy sao? Một người đã ở bên cạnh ngươi hàng ngàn hàng vạn năm không hề rời xa, để lại bao nhiêu kí ức đẹp đẽ trong lúc ngươi không chú ý đến, thực sự rất khó để không thỉnh thoảng nhớ đến hắn.
 
Cứ vậy trôi qua ngàn năm, Uẩn Đạo cảm thấy tình ý mình dành cho Giác Thương chẳng hề giảm đi mà còn tăng lên. Mỗi khi nhận được thư báo bình an của Giác Thương, nàng không biết nên đáp lại như thế nào. Sợi tơ tình kia không thể cắt đứt được, cứ luôn quấn chặt lấy trái tim nàng, cái tư vị vừa ngọt vừa khổ này khiến cho nàng chẳng biết phải làm sao.
 
Đến cuối chiến kỳ, Giác Thương chiến công hiển hách, làm cầu nối để Ma tộc đồng ý ký kết hòa ước với Thiên đình, tiêu diệt đám Ma quân tàn dư không chịu thỏa hiệp. Cuối cùng thì trận đại chiến kéo dài mấy ngàn năm khiến cả hai giới tiêu hao vô số đã chính thức chấm dứt, mở ra cục diện hòa bình hơn mười vạn năm cho Thiên giới và Ma giới.
 
Đại chiến kết thúc, Giác Thương chính là công thần hàng đầu, danh tiếng vang vọng khắp Thiên giới. Không ít người đề cử nâng hắn lên Đế Quân, nhưng dù sao tuổi hắn còn ít, lại không có bối cảnh hùng hậu nên cũng không thiếu kẻ ganh ghét đố kỵ, nói hắn là một thằng nhóc ranh còn chưa hạ phàm rèn luyện thì có tư cách gì để mọi người tôn xưng là Đế Quân.
 
Trong đó có bao nhiêu phân tranh rắc rối thì Uẩn Đạo cũng không biết rõ, nàng chỉ biết là sau khi đại chiến kết thúc, khoảng cách giữa nàng và hắn ngày càng xa. Hắn trẻ tuổi nổi bật, gần như đang đứng trên đỉnh danh vọng, có vô số người nịnh bợ tán dương, đề thiếp bái kiến. Hắn đã trưởng thành từ lâu, lại có vùng đất riêng nên không thường ở Đạo Quyển Các. Nay hắn lại còn bận đến không ngừng chân, không chỉ mất hút không thấy bóng dáng, ngay cả thư từ cố định trước kia cũng chẳng còn tung tích.
 
Rõ ràng là biết rõ Giác Thương không còn thứ tình yêu nam nữ đối với nàng nhưng khi thực sự cảm nhận sự vô tâm từ hắn, Uẩn Đạo vẫn không tránh khỏi đau lòng, suy sụp. Nàng muốn gặp hắn, lại không biết phải làm thế nào mới tốt, chỉ sợ gặp rồi thì bản thân sẽ không kiềm chế được mà biểu hiện ra tình cảm không nên có này.
 
Cứ do dự, vùng vãy trong đau khổ như thế thật lâu, cảm nhận được hắn từ từ xa cách lạnh nhạt. Mãi cho đến khi hắn muốn hạ phàm rèn luyện, nàng mới quyết tâm dùng cơ hội này để cắt đứt tơ tình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận