Lần hạ phàm này của Giác Thương, mặc dù chuyển kiếp vào nhà đế vương nhưng phải trải qua một phen cực khổ mới leo lên được đế vị, nhận sự tôn vinh của người đời. Mặc dù Uẩn Đạo không thể đầu thai cùng khi hắn hạ phàm nhưng trong Đạo Quyển Các có một pháp bảo tên là “Đá Luân Hồi”, nếu lấy được tóc và đồ vật cá nhân của đối phương rồi đốt trên trận pháp vào lúc đối phương hạ phàm chuyển kiếp thì ngươi thực hiện trận pháp có thể mơ đi vào luân hồi, tiến vào nhân gian bằng thai người phàm, gặp mặt đối phương, cùng trải qua một đời trong niên đại đó.
Đá Luân Hồi đã có tên là “Luân Hồi” thì tất nhiên người thực hiện pháp thuật sau khi đi vào giấc mộng rồi đầu thai sẽ không nhớ gì trước đó, làm lại từ đầu. Ngoài ra người sử dụng Đá Luân Hồi đi vào giấc mộng thì khi đầu thai, bề ngoài sẽ có khuyết điểm. Uẩn Đạo biết vậy nhưng không quan tâm, dù sao mục đích của nàng là muốn dùng hiện thực tàn khốc để ép bản thân tỉnh táo lại, buông bỏ tình cảm với Giác Thương.
Mặc dù trong Đá Luân Hồi, tình cảm trong nguyên thần của nàng dành cho Giác Thương vẫn sẽ không biết bất, sẽ muốn gặp hắn nên sớm muộn gì nàng cũng sẽ thích hắn sau khi chuyển thế. Giác Thương sinh ra là Hoàng tử, cuối cùng nắm được cả thiên hạ, chắc chắn bên cạnh sẽ có vô số mỹ nhân, không thể nào quan tâm một mình nàng. Đến lúc đó nàng cầu mong mà không được, chết đi trong sự đau khổ vì tình, sau khi tỉnh lại thì sự quấn quýt si mê của tình cảm này sẽ phai nhạt đi. Đây cũng chính là công dụng của Đá Luân Hồi.
Đoán chắc thời điểm Giác Thương hạ phàm, Uẩn Đạo ngồi trên chiếc giường mềm nơi Giác Thương từng hôn nàng, nhìn cảnh sắc tịch mịch ngoài cửa sổ mà mỉm cười. Mỗi một cây một hoa nơi này đều là hắn trồng vì nàng. Nay cây và hoa sum suê như vậy, hắn thì chẳng còn thấy bóng dáng đâu. Nàng mang theo nỗi buồn trong lòng, gối đầu lên Đá Luân Hồi, tiến vào một đời trong mộng, cùng hắn trải qua bao khúc mắc, mấy lần tan hợp, cuối cùng cũng trở thành thân thuộc, ở bên nhau. Mặc dù nàng chưa từng sinh cho hắn một đứa con nào nhưng hắn không hề chán ghét mà vứt bỏ nàng, cả đời chỉ nắm lấy tay nàng, cũng nàng trải qua một đời, cho đến khi nàng bệnh nặng quy thiên.
Khi Uẩn Đạo mở mắt ra trên Đá Luân Hồi, trong một khoảnh khắc nàng không phân rõ được mình là người phương nào. Nàng thong thả đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện hoa đã nở đến đồ mi, mà tất cả nhưng triền miên quấn quýt, vô hạn nhu tình của nàng và hắn chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng trong quãng thời gian hoa nở rồi tàn mà thôi.
Nàng ngồi yên trên giường mềm thật lâu, mãi cho đến khi đồ mi cô đơn héo tàn hoàn toàn, nàng vẫn chưa thể nào thoát khỏi cảm xúc trong mộng.
Ở trong mộng, tình ý của Giác Thương dành cho nàng sâu đậm, nồng nàn và tốt đẹp như vậy khiến cho nàng hoàn toàn chìm vào đó. Tựa như thời điểm muôn hoa nở rộ, không ai có thể kháng cự trước nét đẹp của mùa xuân. Nhưng hoa có nở đẹp đến đâu thì vẫn sẽ có một ngày phải héo tàn. Tình yêu say đắm trong giấc mộng kia cũng đã đến ‘đồ mi’ (lúc kết thúc) khi nàng tỉnh dậy. Mà sau khi nàng tỉnh lại, xuân kỳ cũng đã hết, không thể ngắm nhìn những sắc màu xinh đẹp được nữa.
Giác Thương hạ phàm rèn luyện chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ làm đế vương ở trần gian. Sau khi hoàn thành mục đích, hắn sẽ uống canh Mạnh Bà rồi mới khôi phục thần tịch và ký ức thân phận, nói cách khác, hắn sẽ không nhớ được chuyện xảy ra dưới trần gian, đương nhiên cũng không thể nhớ được nàng.
Đau khổ nhất chính là cho dù hắn có nhớ thì cũng không thể biết được đó là nàng. Bởi vì nàng không hề đầu thai hạ phàm, bộ luân hồi không ghi lại, còn mộng cảnh Đá Luân Hồi tạo nên sẽ tan thành mấy khói, chẳng có dấu vết gì sau khi nàng tỉnh lại.
Vốn là nàng chỉ muốn dùng Đá Luân Hồi để chém đứt rễ tình, lại không ngờ nó càng khiến cho rễ tình ăn sâu lan rộng hơn. Uẩn Đạo biết nếu thật sự muốn xóa bỏ tình cảm này, chỉ có cách dùng thuật xóa sạch ký ức về hắn mà thôi. Nhưng làm sao nàng có thể đành lòng quên mất hắn, cả ngày lẫn đêm nàng đều đau khổ vì tương tư, dần dần ốm đi, cuối cùng không nhịn được báo cho hắn biết nàng bị bệnh, hi vọng hắn có thể đến thăm nàng.
Một đêm kia, khi nàng đang nằm trên chiếc giường nơi hai người từng có mông xuân mà lăn lộn khó ngủ, đột nhiên hắn lẳng lặng xuất hiện, lấy dạ minh châu ra thắp sáng căn phòng. Uẩn Đạo nhìn vẻ mặt Giác Thương có chút sâu sa khó hiểu, hắn hỏi nàng sao lại bị bệnh, Uẩn Đạo lại chẳng nói được chữ nào. Giác Thương nhìn nàng thật lâu, cuối cùng cười như không cười mà nói: “Cô cô, ngài có nhớ những gì ta đã từng làm với ngài trên chiếc giường này không?”
Đã hơn vạn năm rồi Giác Thương không gọi nàng “cô cô”. Hắn vừa gọi thư thế, Uẩn Đạo hoảng hốt nhớ tới chuyện năm đó hắn gây rối nàng khi vẫn là thiếu niên, nhớ tới những chuyện đó, khuôn mặt vốn tái nhợt của Uẩn Đạo hơi ửng đỏ, lại nghe Giác Thương tiếp tục nói: “Thời gian rồi có hạ phàm không?”
“... Không có…”
Uẩn Đạo ngượng ngùng đáp, né tránh tầm mắt hắn, cảm thấy chột dạ trong lòng. Giác Thương cười cười, tiếp tục nói: “Nếu quả thật không hạ phàm, vậy ta đoán một chút, là dùng biện pháp nào để đi vào nhân gian. Trong chuyện này cô cô là người rất quy củ, chắc chắn sẽ không tự ý hạ phàm. Trong Các có một viên Đá Luân Hồi, có điều vật kia dùng để quên tình, cô cô không muốn nhớ ai?”
Uẩn Đạo không nói gì, Giác Thương lại nói: “Gối lên viên đá kia, cô cô đã gặp mộng cảnh gì?”
Bị Giác Thương hỏi như vậy, Uẩn Đạo càng cúi thấp đầu. Hắn vươn tay ra nâng cằm nàng lên, cúi người hôn lên môi nàng. Uẩn Đạo hoảng hốt, nhớ đến thân phận của cả hai, vươn tay tính đẩy hắn ra nhưng sức lực của nàng chẳng đủ để dao động hắn một chút nào.
Môi của hắn dán chặt trên môi nàng. Đợi giây phút nàng hơi mềm yếu thì lập tức thâm nhập vào trong, thuần thục cuộn lấy lưỡi nàng, dẫn nàng cùng hòa nhịp. Uẩn Đạo mới tỉnh khỏi mộng đẹp, sao có thể không nhớ đến vô số lần triền miên của hai người nơi trần gian, sau khi giãy giụa một lúc, cả người dần mềm nhũn, run rẩy không kiềm chế được. Đợi đến khi Giác Thương buông miệng của nàng ra, nàng cho rằng sẽ có giây phút để thở dốc thì hắn lại trực tiếp đè nàng xuống giường, gặm cắn nơi cổ nàng.
Hành động này khiến Uẩn Đạo thật sự luống cuống, vừa đẩy vừa đá muốn hắn dừng lại. Giác Thương dùng ưu thế thân hình đè hai chân nàng, bắt lấy hai tay nàng đặt lên trên đầu, đang định tiếp tục thì cuối cùng Uẩn Đạo không nhịn được xấu hổ trách mắng: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?” Giác Thương sửng sốt, dừng động tác lại một lúc lâu rồi mới thấp giọng nói bên tai nàng: “Chẳng qua là cùng ái thê cửu biệt trùng phùng, trút hết tình cảm mà thôi.”
Uẩn Đạo nghe hắn nói vậy thì trong đầu ầm ầm nổ tung, nhất thời chưa biết làm sau, nhưng nàng vẫn cố nén tâm tình, cả giận nói: “Ngươi đang nói bậy gì đấy!”
Nghe nàng nói vậy, Giác Thương như bị giội một gáo nước lạnh, buông nàng ra, ngồi dậy quay mặt qua một bên im lặng không nói gì. Uẩn Đạo thấp thỏm trong lòng, cảm thấy hơi có lỗi với hắn, rồi lại thấy khó nói rõ được tất cả. Nhưng hắn đã nhanh chóng quay đầu lại, hai mắt rưng rưng, giọng u oán: “Ta đã hứa đời đời kiếp kiếp yêu nàng ấy, nàng ấy lại dám qua đời trước ta. Ta không cam lòng mất đi ký ức nên lừa gạt quỷ sai không uống canh Mạnh Bà. Đợi đến khi có lại ký ức ta liền cảm giác nhất định nàng ấy chính là cô cô hạ phàm đầu thai. Nhưng ta tra bên bộ luân hồi không thấy cô cô cũng không tìm ra nàng, trong lúc tuyệt vọng, cô cô gửi thư đến, ta mới nhớ ra trong các có Đá Luân Hồi.”
Nói đến đây, Giác Thương lẳng lặng đánh giá dao động trên nét mặt của Uẩn Đạo, lại nói tiếp: “Mặc dù ngoài miệng cô cô phủ nhận nhưng vừa rồi hôn một cái là ta biết ngay A Xuân chính là cô cô. Ngài đã tự tiến cử làm thê tử của ta, sao còn lạnh lùng cự tuyệt ta như vậy?”
Uẩn Đạo nghe đến lời này của hắn, nhìn gương mặt đẹp đẽ của hắn, chỉ cảm thấy khó thở. Hắn đối với nàng tình sâu ý nặng, sao nàng lại không muốn rúc trong vòng ôm của hắn, cùng hắn tạo thành một đôi quyến lữ cơ chứ. Thế nhưng có rất nhiều chướng ngại mà nàng không vượt qua được. Nghĩ một chút, nàng thấp giọng nói: “Ngươi đã thuận lợi hạ phàm rèn luyện, thanh thế lại như mặt trời ban trưa, không bao lâu sau sẽ thuận lợi trở thành Đế Quân, có bao nhiêu nữ tiên xinh đẹp ao ước được cùng người song tu. Còn ta, lớn hơn lứa tuổi của ngươi, cho tới nay vẫn cùng ngươi như tình mẫu tử, tư sắc cũng chỉ bình thường. Nếu ngươi thực sự ở bên cạnh ta sẽ không khỏi bị những lời đàm tiếu, đồn đãi chê bai của người khác.”
Giác Thương đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Ta biết năm đó cô cô nói muốn ta làm Đế Quân chính là cự tuyệt ta, nhưng dù sao thân phận cô cô như thế, vốn là ta tình nguyện đợi đến khi có thể sánh vai cùng cô cô, sau khi trở thành Đế Quân sẽ từ từ bồi dưỡng tình cảm, nhưng hiện giờ hai bên đều có tình cảm với nhau, cần gì phải quan tâm đến ánh mắt của người khác?”
“Giác nhi, tình ái chạy đến đồ mi thì chỉ còn một con đường tàn lụi, ta chỉ mong chúng ta sẽ nhớ mãi thời gian tốt đẹp nhất.”
Giác Thương nghe vậy khẽ cười thành tiếng: “Cuộc đời này của hai ta còn chưa bắt đầu, cô cô đã nghĩ chạy đến đồ mi? Huống chi sau đồ mì thì không phải là cuộc sống sao? Khi ta ở trong vườn cùng cô cô trông hoa trồng cỏ, cô cô đã nói với ta bốn mùa đều có cảnh riêng, dù là mùa đông lạnh giá hay lúc xuân nồng thì cũng phải biết thưởng thức cảnh vạn vật thay đổi. Hôm nay ngài lại dùng một mùa chạy đến đồ mi để cự tuyệt ta?”
Uẩn Đạo bị những lời này của hắn chận cho cứng miệng không đáp lại được. Giác Thương kề sát khuôn mặt tuấn tú lại, đáy mắt đong đầy ý cười quyến rũ: “Cô cô không cùng ta thử một lần thì làm sao biết được đây là hoa một mùa hay là hoa bốn mùa. Ta chờ cô cô vạn năm, trông mong đến một ngày này. Nếu cô cô thực sự muốn cự tuyệt, hôm nay ta cũng chỉ có thể mạo phạm cô cô.”
Uẩn Đạo đã từng cũng hắn thân mật quấn quýt ở nhân gian, nhìn thần sắc kia của hắn là biết hắn muốn làm gì. Nhớ tới những cảm giác đê mê nơi khuê phòng, mặt nàng lập tức đỏ ửng, cũng không biết là giận hay là thẹn.
“Ngươi dám… A!”
Giác Thương lại phủ lên người nàng, dùng Dây Trói Tiên quấn chặt hai tay nàng khiến cho Uẩn Đạo hét lên thành tiếng. Giác Thương thì đắc ý cất giọng càn rỡ: “Sao ta lại không dám? Cô cô, vạn năm qua ta nỗ lực như vậy chẳng qua là chỉ mong đến một ngày có thể đè ngài xuống, ôm vào trong lòng, không cho ngài rời khỏi ta mà thôi.”
“Ngươi… Ngươi cái tên nghiệp chướng này, tính tình như vậy, tâm tư như vậy… Ưm… Không… Khác…. A a a…”
“Tên nghiệp chướng ta đây không phải do ngài cứu? Tính tình như vậy không phải do ngài dung túng mà ra? Cô cô, nếu không có ngài ta đã sớm quậy cho Thiên giới long trời lở đất rồi, làm sao có thể làm việc cho Thiên đình, vì hòa bình hai giới? Ngài cũng nên hy sinh đi thôi!”
Giác Thương nhịn vạn năm, cuối cùng thời khắc này đã có thể thuận lợi chiếm lấy thân thể của Uẩn Đạo - người năm xưa đánh ngất xỉu hắn, người mà thời niên thiếu hắn đã từng trộm hôn. Một ngày một đêm dây dưa trên giường, khiến cho nàng không đủ sức để xuống giường, mãi cho đến khi nàng đồng ý gả cho hắn mới thôi.
Không lâu sau, dưới sự chủ trì của Hạo Khí Thiên Tôn, Uẩn Đạo khoác áo cưới đỏ thẫm gả cho Giác Thương.
Các đệ tử của Hạo Khí Thiên Tôn đều nhất trí công nhận đó là ngày mà từ trước đến này Giác Thương cười ngu xuẩn nhất. Cái gì mà ôn nhuận như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, khí chất thoát tục, khí độ bất phàm… đều không thấy đâu. Trên cơ bản ngày hôm ấy trông hắn ngu xuẩn hệt như một con Hao Thiên Khuyển khi nhận được một cục xương thật lớn, chỉ còn thiếu vẫy đuôi nữa thôi.
Trong tiệc cưới, Giác Thương bị ép rượu say khướt không còn biết gì, sau khi được đỡ về phòng, ngã xuống giường thì cười ngờ nghệch với Uẩn Đạo, ngốc đến độ tim nàng mềm nhũn, mặc cho hắn trêu chọc thế nào cũng liên tục phối hợp. Có điều dợi đến khi đêm xuân đi qua nàng mới tỉnh ngộ nhận ra rằng đó là hắn đang giả say giả khờ, chỉ biết dở khóc dở cười.
Trưa hôm sau, khi hai ngươi đi dạo trong hoa viên cho tiêu thực, đi tới chòi nghỉ mát ngồi xuống, không bao lâu sau Giác Thương gục xuống ngực nàng, giả ngu dụ nàng cởi y phục cho hắn xem. Mặc dù trong lòng Uẩn Đạo tràn đầy ngọt ngào rồi lại bất lực với hắn, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn ngắm hoa viên chờ hắn lăn lộn chán chê.
Lúc này xuân kỳ đã qua, là thời điểm đồ mi nở rộ tươi đẹp nhất, nàng không khỏi nhớ lại mộng cảnh mà hai người từng trải qua, nhịn không được cúi đầu hôn lên mặt hắn. Giác Thương vươn tay ra vuốt ve tóc nàng. Hai người nhìn nhau ánh mắt triền miên, đượm tình.
Chuyện tình yêu thường cũng chỉ là một giấc mộng, hoa nở hoa tàn mà thôi, nhưng trong mộng ngoài mộng, trước xuân sau xuân, cuộc đời của nàng đều có hắn, chẳng bao giờ rời xa.
- HOÀN TOÀN VĂN -