Tô Vũ cảm thấy mình không bị tổn hại gì đáng kể, nhưng bạn của cô vẫn nhất quyết đưa cô đi bệnh viện, cô không còn cách nào khác đành phải nằm viện vài ngày.
Ngày đầu tiên ở bệnh viện, cô bạn thân tức giận mắng chửi: "Cái tên kia, tên gì ấy nhỉ, Mạc Hủ đúng không, tên khốn kiếp này dám làm ra chuyện như này với mày! Tao nhất định phải tống cậu ta vào tù! Cho cậu ta nếm thử cảm giác bị nhốt trong nhà giam sẽ như thế nào!".
"Thôi bỏ đi, đừng làm gì hết, mặc kệ đi...!Tao định ra nước ngoài một thời gian, tránh xa cậu ấy là được."
"Tại sao?! Cậu ta đối xử với mày như vậy mà mày vẫn muốn bao che cho cậu ta, chẳng lẽ mày yêu thằng nhóc đó sao? Mày mắc hội chứng Stockholm hay gì!?"
"Không, không phải, tao chỉ, chỉ...!Haiz, dù sao thì cậu ấy...!Dù sao thì bọn tao cũng không oán hận nhau sâu nặng, không cần thiết phải làm quá lên".
Ruột gan Tô Vũ rối bời, cô không thể nói rõ tình cảm của bản thân đối với Mạc Hủ.
Hận thì chưa tới, yêu cũng không hẳn, cũng không phải cảm giác đối với một người xa lạ.
"Bà cô à, đại tiểu thư, mày như thế này, thật là! Thật đúng là! Thôi quên đi, mày muốn làm gì thì làm."
Cô không nói nữa, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, trong lòng chợt trở nên trống rỗng.
Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh trở lại, bạn của cô thở dài, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Một ngày trước khi xuất viện, một bác sĩ mà Tô Vũ chưa từng thấy bao giờ bước vào.
Người này đeo một chiếc kính gọng vàng, đẹp trai lại tao nhã, khóe miệng cong cong khiến người ta có cảm tình, "xin chào cô Tô, bác sĩ Trần xin nghỉ phép vì ở nhà có việc, cho nên tôi sẽ là bác sĩ điều trị của cô vào ngày cuối cùng, tôi họ Tạ".
Tô Vũ ngước nhìn, không để ý lắm, "xin chào bác sĩ Tạ".
"Cô Tô, vì cô bị hạ đường huyết mức độ nhẹ nên hôm nay cô cần truyền đường glucose, sang ngày mai cô có thể xuất viện rồi."
"Ừm."
Sau đó, bác sĩ Tạ chuẩn bị truyền nước.
Sau khi uống đường glucose, cô cảm thấy buồn ngủ nên lăn ra ngủ, có vẻ say giấc nồng.
...
Không biết đã qua bao lâu, cảm giác ngứa ngáy và bị đè nặng truyền đến, cô khẽ mở mắt.
Trần nhà và đèn chùm quen thuộc đập vào mắt, tay chân vẫn bị xiềng xích giam cầm, có người đang nằm đè lên người cô và gặm cắn xương quai xanh.
"!!!"
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, chàng trai trẻ tuổi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp trai ửng hồng một cách dị thường.
Cậu cười điên dại như một kẻ điên, vừa biến thái vừa tăm tối, giọng nói dù trầm nhưng lại xen vào đó chút làm nũng, "chị ơi, chị tỉnh rồi".
Tô Vũ kinh hãi nhìn cậu, tại sao cô lại quay lại nơi này!?.