06.
Đàm Ngộ đi theo tôi vào trong phòng trọ nhỏ.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, trời đã sẩm tối.
“Cảnh sát Đàm à….
Có phải anh cũng bị giục kết hôn không?”
“Cảnh sát Đàm này, anh xem, tối nay muộn quá rồi, hay là ở tạm phòng trọ của em một đêm đi?” Tôi ngã lên ghế sô pha, bảo.
Thứ nhất là tôi chưa dọn giường, thứ hai là tôi thật sự quá mệt rồi, dọn qua nhà anh ở còn phải nhét đồ vào trong hành lý, tôi không muốn động đậy.
Đàm Ngộ nhìn tôi, gật nhẹ.
Thật ra không phải là ý thức đề phòng của tôi kém, người đối diện chính là cảnh sát nhân dân, lại còn đẹp trai như thế, chưa biết ai mới là người gặp nguy hiểm đâu.
Ờm, nhưng mà có một vấn đề, nhà tôi chỉ có một chiếc giường, ghế sô pha lại hơi nhỏ.
“Này, cảnh sát Đàm, hay để em ngủ trên ghế sô pha, anh ngủ tạm trên giường của em một đêm?” Tôi ngồi trên ghế ngước lên nhìn anh.
Đúng là nhà ai cũng vậy, cũng phải thôi, anh đã 28 tuổi rồi, một bên là bị giục lấy vợ, một bên là bạn trai trong lòng, không dễ gì tìm được một người nguyện ý kết hôn hình thức với mình, mà tôi còn dâng đến tận cửa
Đàm Ngộ nhìn tôi, lặng im một lát.
“Không sao, ngủ trên giường đi.
” Anh nói khẽ.
Ấy….
Có sao không….
“Này, anh không có bạn trai thật chứ cảnh sát Đàm?” Tôi hỏi.
Lúc lên xe tôi mới đột nhiên nhớ tới lời cảnh sát trẻ kia nói, “Nghi ngờ liệu anh ấy có phải là gay không…”
Đàm Ngộ xoay người nhìn tôi chằm chằm, bước tới gần, “Thời Nhĩ, tôi không thích đàn ông, em có hiểu không?”Đàm Ngộ nghe xong thì chậm chạp lên tiếng, “Ai nói với em?”
Lúc anh bước đến gần tôi, hình như là ảo giác mà tôi cảm thấy không khí xung quanh hạ xuống mấy độ.
Tôi biết điều ngậm miệng lại, dù sao tôi cũng sợ anh đột nhiên móc súng ra bắn mình.
“Lát nữa qua nhà em, dọn đồ đến đây.
”
Ok thôi, dù anh không thích đàn ông, tôi cũng không hiểu vì sao anh không có bạn gái, nhưng hung dữ như vậy thì ai mà thèm.
Buổi tối, tôi nằm bên tay trái của giường, anh nằm một bên khác, khoảng trống ở giữa chúng tôi có thể nhét thêm một người nữa.
Wow, thật sự là chính nhân quân tử.
.