Si Tâm Tuyệt Đối

Kể từ đó về sau, mỗi lần Hạ Dũng ngỏ ý muốn mượn nhà tổ chức tiệc tùng đều bị Hạ Tiểu Xuyên khéo léo tìm cách từ chối. Cậu thật sự không muốn tình huống giống ngày hôm đó xảy ra thêm bất kỳ một lần nào nữa. Mặc dù vài ngày sau, Lý Minh cũng không có biểu hiện gì bất thường, nhưng Hạ Tiểu Xuyên cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của hắn vô cùng bất ổn.

Hằng ngày hắn vẫn cố gắng gần gũi Hạ Tiểu Xuyên, cậu đi đâu hắn cũng bám theo sát rạt, cơ bản là một bước cũng không rời. Lúc đầu Hạ Tiểu Xuyên đang làm chuyện gì đó, quay lại tự nhiên thấy Lý Minh ở phía sau đang nhìn mình chằm chằm quả thật là hồn vía lên mây, nhưng mãi thì cũng quen dần. Cậu quả thực không biết làm sao mới có thể chấm dứt sự bất an của hắn, chỉ đành cố gắng đối xử với hắn tốt hơn.

Kỳ nghỉ lễ sắp kết thúc, Lộ Viễn và Lương Thành Quân lục tục kéo sang nhà Hạ Tiểu Xuyên chơi.

Bốn người ngồi quây lại chơi đánh bài, ván đầu Lý Minh làm nhà cái. Hắn im lặng ngó mớ bài trên tay, cũng không tệ lắm, đang định xòe ra thì bị ai đó giựt mất con 7. Hắn nghi hoặc ngước lên, quả nhiên là Lộ Viễn đang cầm bài của hắn cười đê tiện. Hạ Tiểu Xuyên hơi bực: “Lộ Viễn, đừng có mà bắt nạt Lý Minh! Trả bài cho cậu ta mau lên.”

“Được rồi được rồi, chỉ là đùa chút thôi mà, trả cho cậu này.” Lộ Viễn vừa cười nhăn nhở vừa trả lại lá bài, có điều con 7 đã thay bằng con 4, cả lốc bài trên tay hắn coi như đi tong. Vì vậy, cả ván đầu tiên Lý Minh thua trắng.

Ván thứ hai đến lượt Lương Thành Quân làm nhà cái.

Mọi người bốc bài xong, Lộ Viễn ngắm nghía một hồi rút ra một con 7 liệng qua chỗ Lương Thành Quân: “Lá này tôi dùng không được, cho cậu đấy.”

Lương Thành Quân liếc tên nhiều chuyện một cái, lẳng lặng cầm lá bài lên.

“Các cậu xong hết chưa? Ngả bài nhé?”

Tất cả mọi người gật đầu, Lộ Viễn mất hết kiên nhẫn thúc giục: “Xong rồi xong rồi, ngả bài nhanh đi đừng có ngồi lảm nhảm nữa.” Bài trên tay tên này đang rất đẹp, chỉ cần đến lượt hắn thì nhất định tên Lương Thành Quân đáng ghét kia sẽ không có cơ hội ngả bài. Mới chỉ nghĩ đến đây mà đã cảm thấy phơi phới trong lòng rồi.

“Tôi đầu tiên nhé!” Lương Thành Quân đẩy đẩy gọng kính, nhìn khắp lượt cười một cái rồi hạ bài xuống: “3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, J, Q, K, A, có ai hơn không?”

Cả đám lắc đầu.

“Bốn con heo.”

Đầu tất cả lại lắc.

Cứ như vậy, ngoài một con Hậu trong tay Lương Thành Quân chỉ còn hai quân nữa thôi. Sau khi quăng ra, hắn tự tin: “Một đôi Vương, tôi thắng nhé!”

Chả ai trong cả bọn có bài hơn Lương Thành Quân thật. Hắn quay mắt sang Lộ Viễn cười nham hiểm: “Cám ơn con 7 của cậu nhé!”

Lộ Viễn: “…..”

Ván thứ hai Lương Thành Quân thắng cuộc. Đến ván thứ ba, Lộ Viễn cực khổ lắm mới rút thăm được làm nhà cái. Cậu hưng phấn rút bài, có điều vừa nhìn xong đã ỉu xìu: 3, 5, 7, 9! Bài gì mà đen còn hơn chó mực!

Lộ Viễn nản quá không muốn chơi tiếp, gào toáng lên: “Phản đối, chắc chắn là có người tráo bài của nhà cái rồi, tôi muốn chia bài lại.”

Dĩ nhiên mọi người chẳng ai muốn rồi, nhưng bây giờ muốn lay chuyển ý định của Lộ Viễn có vẻ khó, kết quả là vẫn phải chiều theo ý tên nhiều chuyện nào đó.

Lộ Viễn cực kỳ phấn khởi, mở bài ra xem, kết quả vẫn là 3, 5, 7, 9…

Cả bọn ai nấy cười sặc sụa. Hạ Tiểu Xuyên nhét mớ bài ấy vào ngực Lộ Viễn, chớp chớp mắt làm bộ thống khổ nói: “Hãy chấp nhận đi, đây chính là số mệnh.”

Lộ Viễn: “…..”

Ván thứ ba nhà cái thua bét nhè.

Những ván tiếp theo, vì Lương Thành Quân chơi rất giỏi nên mọi người nhất trí để hắn giữ chân nhà cái luôn. Lộ Viễn dù có giở trò ranh ma, đổi bài đến cỡ nào đi nữa cũng không thắng nổi hắn, cứ vậy cứ vậy thua liền tù tì.

Bốn người ngồi chơi đến tận khuya, ai cũng thấy mệt. Hạ Tiểu Xuyên đành ngủ chung với Lý Minh để nhường phòng còn lại cho hai tên kia.

Lúc Lý Minh tắm xong đi ra ngoài Hạ Tiểu Xuyên vẫn đang nằm trên giường xem TV. Cậu vừa ngẩng mặt lên đã bị một thân hình trần như nhộng đập ngay vào mắt, quýnh quáng hỏi: “Sao cậu không mặc quần áo vậy?”

Lý Minh không trả lời, cứ lầm lầm lỳ lỳ leo lên nằm cạnh Hạ Tiểu Xuyên. Việc bị một ánh mắt nhìn chằm chằm thật sự không thoải mái chút nào, chưa kể đến bộ dạng của hắn lúc này làm cậu không dám nhìn thẳng. Hạ Tiểu Xuyên nghĩ ngợi một hồi đành quăng chăn mền cho hắn: “Đi ngủ lẹ đi, không thì cảm lạnh mất.”

Lý Minh lề mề trùm chăn lên người, cố tình để da thịt cọ vào người đối phương làm cậu có cảm tưởng một ngọn lửa vừa mới bén vào người.

Kỳ quái, sao tự nhiên mình lại có cảm giác này? Hạ Tiểu Xuyên nghĩ mãi không ra, cảm thấy không tự nhiên, xoay lưng hướng về phía Lý Minh. Hắn nhỏm dậy tắt đèn rồi lại nằm xuống, cả hai cứ nằm trong bóng tối chả ai nói với ai câu nào.

Giường của Hạ Tiểu Xuyên thuộc loại Big size, cậu và Lý Minh nằm cách nhau một khoảng rộng mà vẫn đủ chỗ. Đến nửa đêm thì khí lạnh tràn vào, Hạ Tiểu Xuyên nhịn không nổi hắt xì một cái. Vài giây sau được ai đó yên lặng kéo vào trong lòng.

Da thịt đụng chạm vào nhau khiến tim Hạ Tiểu Xuyên đập lên từng hồi. Cậu quay mặt lại bắt gặp ánh mắt Lý Minh đang mở to ra nhìn mình. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, chẳng hiểu sao cậu lại thốt lên tên của hắn.

Mắt Lý Minh chăm chú hướng vào khuôn mặt đối diện, vươn những ngón tay lạnh buốt khẽ chạm vào trán Hạ Tiểu Xuyên vài giây rồi trượt dài xuống bờ môi. Hạ Tiểu Xuyên không tài nào tự giải thích được tình huống gì đang diễn ra, há hốc mồm, cứ ngơ ngác nhìn hắn. Ánh mắt Lý Minh sâu thăm thẳm, chẳng hiểu ánh mắt này mang ý nghĩa gì? Ánh nhìn này thật mê loạn!

Lý Minh ngập ngừng dùng ngón tay miết nhẹ bờ môi của cậu, tiếp đó lặng lẽ cúi xuống…

Khoảnh khắc tiếp theo quả thực khiến Hạ Tiểu Xuyên nghĩ mình điên rồi, cứ tự cho rằng hắn cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn. Nào ngờ hắn chỉ sượt qua một chút rôi đem mặt chôn vào ngực mình.

Hạ Tiểu Xuyên bỗng cảm thấy buồn cười, ôm người bên cạnh chặt hơn, sửa lại chăn rồi khẽ nói: “Ngủ đi!”

…..

Ở phòng bên kia, Lương Thành Quân và Lộ Viễn dường như an phận hơn. Cả hai ngay từ đầu lưng đối lưng, không ai phát ra tiếng động nào.

Một hồi sau, Lộ Viễn phá tan sự im lặng: “Này Lương Thành Quân, tôi ngủ không được.”

Tên kia vẫn không có động tĩnh gì.

“Ê, cậu ngủ rồi đấy à?”

Lương Thành Quân vẫn nằm như chết, Lộ Viễn nổi điên chọc lấy chọc để vào lưng hắn: “Này, cậu làm gì mà nằm cách tôi cả khúc vậy? Bộ tôi là virus hay sao hả?”

Đang chọc mải mê, bỗng dưng cậu bị cái tên nãy giờ nằm như chết kia đè xuống giường, ghì chặt vào lòng. Lộ Viễn nhìn hắn một cách khó hiểu. Lương Thành Quân chỉ phun ra một câu: “Lộ Viễn, cậu là đồ ngốc!”

Không để cho đối phương có cơ hội phản bác dù chỉ một câu, hắn luôn miệng: “Ngốc nghếch, đại ngốc, … ngu ngốc đến độ tàn nhẫn.” Ngữ khí của hắn lần này đượm mùi bất lực, khác hẳn với bộ dáng dương dương tự đắc thường ngày, thậm chí còn chứa vài tia… ủy khuất.

Tuy Lộ Viễn không đoán được ý của Lương Thành Quân, nhưng trực giác mách cho cậu biết tên này hiện giờ không được bình thường cho lắm. Mà cũng chưa biết chừng, tên này cũng đâu mấy khi nói ra câu nào bình thường?

Việc trưng ra vẻ mặt vô tội hiện giờ của Lộ Viễn dường như làm cho Lương Thành Quân vừa giận vừa yêu. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén dục vọng của chính mình, nói tiếp: “Cậu lúc nào cũng vậy, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Lúc nào cũng chỉ biết đến mỗi thế giới của bản thân, đến tận bây giờ vẫn chưa để người khác tiến thêm một bước…”

Nói xong, ánh mắt Lương Thành Quân càng trở nên trầm lắng. Lộ Viễn không đủ kiên nhẫn, cố gắng giật người ra nhưng kết quả lại bị tên kia siết vòng tay ôm càng chặt hơn. Hắn hít thêm một hơi rồi lại thở dài: “Tôi sẽ cho cậu thêm thời gian! Tôi nhất định sẽ đợi, đợi đến khi nào cậu quay đầu lại, đợi cho đến lúc cậu hiểu được lòng tôi.”

Câu cuồi cùng vừa thốt ra, Lộ Viễn cảm thấy đê mê như người say rượu, ánh mắt kinh ngạc rọi vào đối phương cũng đang chăm chú nhìn mình. Con người hắn toát ra vẻ chờ mong, dường như chỉ đợi cậu nói lên điều gì đó.

Lộ Viễn chưa biết nói gì, nghĩ ngợi một hồi cố đổi một giọng mà cậu cho rằng thật đáng sợ: “Này Lương Thành Quân, sau lưng cậu có ai đang đứng kìa!”

Lương Thành Quân: “…..”

Nhận ra rằng dùng ngôn từ không hề có tác dụng gì với tên này, Lương Thành Quân quyết định dùng hành động để biểu đạt suy nghĩ của mình. Tay hắn nhấc lên, nhanh như chớp cởi quần áo, đặt lên môi đối phương một nụ hôn.

Vài giây sau, căn phòng đang tĩnh lặng bỗng vang lên vài âm thanh tuyệt vọng:

“Lương Thành Quân, tôi cấm cậu cởi quần áo của tôi.”

“Tên khốn nạn kia, ai cho cậu cởi đồ lót của tôi ra hả?”

“Thôi được rồi, cho cậu cởi đồ lót, nhưng cấm chạm vào bảo bối của tôi!!!”



Và câu cuối cùng Lộ Viễn có thể thốt lên trong đêm đó là: “Rút ngay cái của nợ đó ra… Đau quá! con mẹ cậu, Lương Thành Quân…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui