Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường

Phòng ốc rống trải, Ngạn Lạc Thường cứ ở trong điều kiện như vậy mà ngây người mất một ngày. Lãnh Sát đem mình nhốt lại là có mục đích gì, uy hiếp Yến Phàm Vũ chăng? Vẫn còn đang chìm trong những suy nghĩ, cửa bỗng nhiên mở ra.

‘Lạc Thường, ngươi sống ở đây có tốt không?’ Lãnh Sát đi đến, nụ cười trên mặt không khỏi làm cho người ta phát run “Ngày mai ngươi sẽ được gặp mặt Yến Phàm Vũ của ngươi.Thế nào, cao hứng chứ!”

“Ngươi đem ta bắt tới đây chính là vì mục đích này?”

“Đương nhiên, ngươi luôn đem đến cho ta kinh hỉ, bây giờ không chỉ có ngươi mà còn con của ngươi…” Ánh mắt khinh thường rà soát trên bụng Ngạn Lạc Thường, cuốn lên trong người hắn cảm giác bất an khó tả.

“Không cần phải lo lắng, ta sẽ không hại hài tử, tốt xấu gì, nó cũng là đồ tôn của ta…”

Đúng vậy, nếu như Lãnh Sát muốn giết hắn, đã sớm thừa dịp hắn còn đang hôn mê mà giết hài tử rồi.

“Sư phụ, ngươi rột cục muốn thế nào…?”

“ Lạc Thường, mai còn một cơ hội, ngươi hãy giết Yến Phàm Vũ cùng Lạc Sở Khí…”

“ Cái gì…!” Giết người…Yến Phàm Vũ…còn có Lạc Sở Khí kia nữa… “ta…sẽ không…”

“Ngươi cho rằng ngươi có thể phản kháng?” Nghe được Ngạn Lạc Thường yếu ớt trả lời, Lãnh Sát cười nhạo.

“Ta…ta thực sự…”  Hiện tại chính mình có thể nhớ rõ Lãnh Sát, nhưng tại sao, tại sao hắn phải làm như vậy? Không một chút kí ức!

“Ngươi không thể? Không có việc gì, chỉ cần là Ngạn Lạc Thường thì có thể…”

“Cái gì…” Không hiểu ý của Lãnh Sát, ngẩng đầu lên thì ngay lập tức bị đốt một vật gì đó và miệng, ý thức Ngạn Lạc Thường trong giây lát trở nên mơ hồ.

“ Lạc Thường, ngày mai giết hắn, Yến Phàm Vũ, Lạc Sở Khí!”

…………..

……………..

“Đồ nhi hiểu…”

*****

Đêm dài dằng dặc.Từng phút từng giây, nỗi lo lắng càng ăn sâu vào tâm can Yến Phàm Vũ. Không biết, Lãnh Sát có hay không làm khó Ngạn Lạc Thường. Hắn hiện tại cái gì cũng không có, trí nhớ, võ công, như thế nào có thể bảo vệ chính mình, đừng nói gì đến phàn kháng: “Thường, chờ ta, ta sẽ tới cứu ngươi.” Nắm tay thật chặt, Yến Phàm Vũ ngẩng đầu nhìn trời đêm thăm thẳm. Vì sao, cảm giác lúc này lại đồng dạng với đêm đó, đêm trước khi Thường rời khỏi y.

“Đang nghĩ cái gì?’ Quân Khiêm cầm bầu rượu đi đến “Ngươi đang lo lắng cho Lạc Thường?”

“Không có gì…”nhày từ trên cửa sổ xuống, Yến Phàm Vũ có ý muốn rời đi.

“ Ta có chuyện muốn nói!” Quân Khiêm đột nhiên mở lời làm cho Yến Phàm Vũ làm trở tay không kịp. Dù sao hai người gặp nhau là do Lạc Thường, cũng có thể xem như đối đầu đi, đột nhiên một người muốn nói chuyện phiếm…. Trong nội tâm nghĩ vậy, nhưng Yến Phàm Vũ vẫn ngồi xuống cạnh Quân Khiêm.

‘Ngày mai ta có thể đi cùng với các ngươi ? ‘

‘Chính là bọn chúng chỉ đích danh ta và sư phụ, ngươi đi theo chỉ sợ…’

‘Không có việc gì, ta sẽ trốn phía sau, nếu như có chuyện gì, ta sẽ tùy thời mà tiếp ứng’

‘Ngươi thực sự yêu mến Lạc Thường ?’

‘Ngay từ đầu, ta vốn chỉ là hảo tâm mà cứu hắn. Nhưng rồi ở cùng hắn, ngày ngày chiếu cố hắn, ta đã sớm tập thành thói quen chăm sóc cho hắn rồi.’

Yến Phàm Vũ uống xong chén rượu trong tay, khóe miệng nhếch lên : ‘Có lẽ chúng ta đều giống nhau. Trên người Lạc Thường có một loại khí tức mà ta không muốn rời xa.’

Không muốn để hắn thuộc về người khác, chỉ hi vọng trong mắt hắn chỉ có mình…Thật sự là….tính trẻ con a…

‘Không…không giống nhau…’ Quân Khiêm bất đắc dĩ cười nói.

‘Không giống !’

‘Ân ! Lạc Thường theo ta ở cùng một chỗ. Hắn cảm kích ta cứu hắn, cảm kích ta chiếu cố hắn.Chính là…’ Quân Khiêm buông chén rượu xuống, thoáng nhìn Yến Phàm Vũ ‘Ngươi không giống…’

‘Ta không giống…’

‘Ân…ít nhất là hắn không dùng loại ánh mắt khi nhìn ngươi để nhìn ta…’

‘Quân Khiêm…’

‘Bất quá, cho dù như vậy, ngươi cũng đừng mong ta buông tha. Ta nói cho người biết, có chết ta cũng sẽ không buông tay Ngạn Lạc Thường đâu, trừ phi hắn chính miệng nói cho ta biết người trong long hắn là ngươi chứ không phải ta!’

‘Ngươi a…!’ Nghe được lời thề son sắt của Quân Khiêm, Yến Phàm Vũ nở nụ cười: ‘Vậy coi như ngươi xong. Người mà Lạc Thường yêu là ta. Hơn nữa giữa chúng ta còn có hài tử rang buộc, ngươi nên đứng sang bên đi là vừa.’

‘Phi! Nói không chừng hài tử sinh ra sẽ gọi ta là cha!’

‘Cứ thử xem…’ Hai người nhìn nhau cười, tựa hồ hóa giải hết mọi ân cừu, hiện tại trong nội tâm chỉ còn duy nhất một ý niệm, cứu Ngạn Lạc Thường.

Ngày mai chính là quyết định tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui