Đêm nay Tô Trĩ Yểu trang điểm đẹp hơn trước kia rất nhiều, trên người cô mặc một chiếc váy nhung đen dài tay, lộ ra vòng eo nhỏ và đôi chân dài, khuyên tai hình trái tim đỏ, mái tóc xoăn dài được cột bằng dây nơ đen, kết hợp với dáng người mảnh khảnh của cô, trông vô cùng xinh đẹp lại quý phái.
Ánh đèn chói mắt đến đâu cũng không cướp được sự nổi bật của cô.
Đám cô chiêu đang thản nhiên nói cười cũng chú ý tới cô, sau đó lập tức đi tới.
“Yểu Yểu, đã lâu không gặp.”
"Honey, còn tưởng cô không tới cơ chứ."
“Yểu Yểu, phong cách nhẹ nhàng này rất thích hợp với cô. Có phải chiếc váy đen này là mẫu Thu Đông mới nhất của show Matteo năm nay không? Đẹp quá!”
...
Tô Trĩ Yểu đã quá quen với cảnh này, cô nở nụ cười rồi gật đầu đáp lại.
"Tôi đang thắc mắc tại sao nơi này lại đột nhiên náo nhiệt như vậy, hóa ra là cô Tô tới." Một giọng nữ âm dương quái khí không đúng lúc xen vào.
Mọi người lần lượt quay đầu nhìn sang.
Người trước mặt mặc lễ phục trễ ngực, ôm cánh tay, không chút để ý quan sát cô từ trên xuống dưới.
Tô Trĩ Yểu nhận ra gương mặt đầy đặn được lấp đầy bởi axit boric này, cũng láng máng nhớ ra tên của cô ta.
Đồng Mạt.
Tô Trĩ Yểu không có ấn tượng sâu với người này, chỉ nhớ là món nợ phong lưu của Trình Giác.
Đơn giản mà nói, Đồng Mạt từng mạnh dạn tỏ tình với Trình Giác. Nhưng cậu cả Trình lại từ chối cô ta ngay trước mặt tất cả mọi người, đồng thời tuyên bố rằng ngày nào còn chưa theo đuổi được Tiểu Điêu Thuyền thì ngày đó sẽ không chơi đua xe mà mình yêu thích nhất nữa. Đồng Mạt cũng vì thế mà mất hết thể diện.
Từ đó về sau, Đồng Mạt oán giận chửi thầm sau lưng Tô Trĩ Yểu không ít lần, thậm chí còn đâm chọc gây khó dễ cho cô, mua tin xấu để tung tin đồn bôi nhọ cô là chuyện cô ta thường xuyên làm.
Hơn nữa mấy ngày trước, chuyện Trình Giác ‘nổi giận vì hồng nhan’ đã sớm không còn là bí mật trong giới nữa.
Xem ra hôm nay cô ta lại muốn gây sự rồi.
Tô Trĩ Yểu chỉ mỉm cười không đáp, đợi cô ta tiếp tục diễn kịch.
"Cô Tô chọn trúng món trang sức nào rồi?" Đồng Mạt bày ra dáng vẻ muốn nói chuyện phiếm.
Tô Trĩ Yểu sờ cằm, suy nghĩ một lát rồi tỏ vẻ nghiêm túc trả lời: “À... Tôi rất thích sợi dây chuyền bồ câu màu đỏ ruby kia, các chị em không tranh giành với tôi chứ?”
Các cô gái không hẹn mà cùng cười rộ lên, tỏ vẻ chỉ cần cô thích thì chính là của cô.
Không ngoài dự đoán, giọng điệu Đồng Mạt khó xử nói: "Làm sao bây giờ, tôi cũng thích sợi dây chuyền đó..."
"Chuyện này có gì đâu, cứ cạnh tranh mua bằng bản lĩnh của mình, làm từ thiện mà, tiêu nhiều tiền cũng không sao." Tô Trĩ Yểu cười nhẹ, giống như nhất định phải giành được: “Cô Đồng đừng ghi thù là được rồi.”
Đồng Mạt cong môi: “Không đâu.”
Không lâu sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu, các khách mời cũng ngồi lại theo vị trí.
Tô Trĩ Yểu ngồi ở hàng ghế đầu, cô nhìn trái phải không thấy, lại dáo dác nhìn về phía sau và hàng ghế xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Tư Dữ đâu.
Anh không đến ư?
Uổng công tối hôm nay cô cố ý ăn mặc như vậy...
Không khí ở hiện trường rất sôi nổi, buổi đấu giá đã tiến hành hơn một nửa. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.
"Tám trăm năm mươi vạn, có ai muốn thêm không?"
"Chín trăm vạn, chín trăm hai mươi vạn từ khu vực Trung Quốc."
"Chín trăm năm mươi vạn! Một ngàn vạn!”
"Một ngàn vạn lần thứ nhất..."
Tô Trĩ Yểu hơi thất vọng. Cô cúi đầu, buồn chán nghịch bảng đấu giá trong tay, âm thanh trầm thấp của người đấu giá cũng bị ngăn cách bên ngoài tai.
Dư quang mắt phải nhìn thấy có người ngồi xuống.
Tô Trĩ Yểu ngẩng đầu, vẻ mong chờ trong mắt dần phai nhạt: “Sao lại là anh?”
“Nhìn thấy anh không vui sao? Anh vừa nghe nói em ở đây nên đã vội vàng chạy tới đấy.” Trình Giác xích lại gần cô: "Sao đêm đó không nói gì đã rời đi vậy, hại anh phải tìm em mãi. Em ngồi xe ai về nhà thế?”
Tô Trĩ Yểu quay mặt sang chỗ khác.
Trình Giác không tiếp tục truy hỏi. Anh ta lật cả trời vẫn không tra ra người kia là ai, thế nên có lẽ là anh ta hiểu lầm thôi. Hơn nữa bầu không khí hiện giờ khiến anh ta rất vui vẻ: “Bé ngoan, đừng ngồi không như vậy, thích gì thì cứ đấu giá, thẻ của anh đều cho em quẹt.”
Tô Trĩ Yểu không đáp lời, dịch sang trái một chút.
Cô đã có thể tưởng tượng ra ánh mắt như phi dao của Đồng Mạt ở phía sau.
"Món đấu giá thứ hai mươi... Dây chuyền ruby máu bồ câu không nung của Miến Điện. Ruby kết hợp với kim cương, tổng cộng lên tới mười carat, sợi dây làm từ bạch kim tinh khiết..."
Màn hình hiển thị bản giám định chất lượng của sản phẩm đấu giá. Người đấu giá thông thạo tiếng Anh, sau khi giới thiệu xong thì báo giá: “Giá khởi điểm của chúng tôi là một ngàn hai trăm vạn!”
Đến món này, cuối cùng Tô Trĩ Yểu cũng giơ bảng đấu giá. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.
"Một ngàn năm trăm vạn!"
“Hai ngàn vạn!”
...
“Ba ngàn hai trăm vạn!”
Bởi vì biết Tô Trĩ Yểu thích từ trước nên không có nhiều người tham gia lắm, dần dần mọi người đều rút ra khỏi sàn đấu, chỉ còn lại Đồng Mạt theo sát không ngừng.
"Ba ngàn hai trăm vạn, có muốn tăng giá nữa không?" Người đấu giá nhìn khắp phòng đấu giá một vòng: "Cô Đồng Mạt ra giá ba ngàn năm trăm vạn!”
Tô Trĩ Yểu thờ ơ giơ bảng ra hiệu.
Người đấu giá hiểu ý cất giọng: “Bốn ngàn vạn! Là giá của cô Tô Trĩ Yểu đưa ra! Bốn ngàn vạn!”
Đồng Mạt không chịu thua, theo sát giơ bảng tăng giá ở mức thấp nhất.
Tô Trĩ Yểu cũng không nhường nửa bước, tiếp tục nhảy giá lên tới năm ngàn vạn khiến cả hội trường thổn thức.
Tuy chất lượng của viên bồ câu ruby này rất tốt. Nhưng tăng tới năm ngàn vạn thì không khỏi quá tiêu tiền như nước rồi...
Lời đã nói ra, Đồng Mạt không thể nhận thua ngay chỗ mấu chốt này được. Đặc biệt là Trình Giác cũng xuất hiện, vậy nên dù thế nào cô ta cũng phải ép Tô Trĩ Yểu cúi đầu xuống.
Đồng Mạt không ngừng giơ bảng theo Tô Trĩ Yểu.
Tô Trĩ Yểu dần thả chậm tiết tấu tăng giá, tựa như rất muốn nhưng do dự về giá cả. Nhưng mỗi khi Đồng Mạt cho rằng cô bỏ cuộc, cô lại giống như chưa từ bỏ ý định mà thêm vào ngay thời khắc cuối cùng. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland. Ngay cả Trình Giác cũng không nghi ngờ, chỉ cho rằng cô vượt qua tâm lý về giá, bèn động viên cô cứ yên tâm nâng. Tô Trĩ Yểu cũng thuận thế mà bày ra dáng vẻ cung kính không bằng tuân mệnh.
"Hiện giờ cô Tô Trĩ Yểu ra giá chín ngàn vạn!"
Mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc đến ngây người. Đồng Mạt vẫn chưa tỉnh táo lại, nhìn thấy bóng lưng hai người thì thầm vô cùng thân mật thì tức giận không có chỗ phát tiết, đầu óc nóng lên, hung hăng giơ cao bảng đấu giá.
“Một trăm triệu!” Người đấu giá cũng bị chấn động: “Cô Đồng Mạt ra giá một trăm triệu! Cô Tô còn muốn thêm không?”
Tô Trĩ Yểu ngồi đó, không tiếp tục tăng giá nữa.
Ngay cả cậu ấm ăn chơi trác táng Trình Giác cũng không hiểu tại sao một viên bồ câu ruby lại đáng giá một trăm triệu. Anh ta quay đầu nhìn Đồng Mạt một cái, thầm nghĩ cô ta đúng thật quá ngu ngốc.
"Một trăm triệu lần một, một trăm triệu lần hai, một trăm triệu lần cuối cùng!" Theo tiếng gõ búa hoàn thành giao dịch của người đấu giá, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay vừa nhiệt liệt vừa khâm phục.
Tô Trĩ Yểu chậm rãi xoay người, vỗ tay chúc mừng Đồng Mạt.
Đồng Mạt vì một trăm triệu này mà trở thành tiêu điểm của buổi đấu giá. Khuôn mặt cô ta đầy vẻ đắc ý, đang định mỉm cười khoe khoang với Tô Trĩ Yểu thì lại nhìn thấy khóe miệng cô nhếch lên một độ cong cực kì nhỏ. Đồng Mạt cảm thấy không đúng lắm nhưng vẫn mơ màng chưa ngộ ra.
Không ai phát hiện trong đáy mắt Tô Trĩ Yểu chợt lóe lên vẻ gian xảo. Lúc cô điềm nhiên như không có việc gì định ngồi về chỗ, đột nhiên cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc ở hàng ghế thứ năm.
Tô Trĩ Yểu ngây người.
Không biết Hạ Tư Dữ đến hội trường từ lúc nào, anh không ngồi theo vị trí mà tự chọn cho mình một chỗ yên tĩnh. Anh ngồi bắt chéo chân, hai tay xếp chồng lên nhau, tư thế ngồi lười biếng tự phụ. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.
“Hạ Tư Dữ? Kia là Hạ Tư Dữ ư?”
"Đúng vậy! Không ngờ anh ta cũng tới..."
“Khuôn mặt này, dáng người này, trời ạ, khó chống đỡ quá! Trong sách cũng không dám viết như vậy đâu... Mau che lại, tôi chụp lén một tấm!”
Xung quanh đầy những tiếng thì thầm to nhỏ.
Anh đến đây từ lúc nào vậy?
Tô Trĩ Yểu xốc lại tinh thần, nhanh chóng chỉnh trang đầu tóc.
Người như anh, buổi đấu giá gần kết thúc mới xuất hiện, vậy chắc chắn không phải vô cớ, nhất định là có món đấu giá nào đó không thể bỏ lỡ...
"Vật phẩm đấu giá số 1071 của chúng tôi, một đôi kim cương hồng Graff quý hiếm đến từ Argyle, độ FL tinh khiết, không có huỳnh quang, nặng hai mươi carat... Giá khởi điểm là sáu ngàn vạn!”
“Sáu ngàn hai trăm vạn!”
"Sáu ngàn năm trăm vạn!"
“Bảy ngàn vạn!”
...
Ở đây đều là người biết nhìn hàng, đôi kim cương hồng này cực kỳ có giá trị sưu tầm, vậy nên giá khởi điểm của nó cũng cao nhất, cạnh tranh cũng kịch liệt nhất. Trình Giác cũng tham gia, nói là muốn mua một tiếng cười của mỹ nhân.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, giá nhanh chóng tăng lên như chớp, đạt đến cột mốc tám mươi lăm triệu.
Người đấu giá dứt lời nhìn xung quanh một vòng, chợt nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn bất động kia cuối cùng cũng giơ bảng ra hiệu. Người đấu giá lập tức giật mình nói: “Một trăm triệu! Ngài Hạ Tư Dữ ra giá một trăm triệu!”
Cái tên Hạ Tư Dữ vừa vang lên, bầu không khí trong chớp mắt như bị đóng băng, tiếng ồn ào ở đại sảnh lập tức im bặt, chỉ còn lại vài tiếng hít thở thưa thớt.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía người đàn ông khiêm tốn ngồi ở hàng ghế thứ năm, lúc này mới phát hiện ra anh đã đến.
Không ai muốn đắc tội vị ở khu Hồng Kông này, anh ra giá nên những người tham gia đều tự giác rút lui, không tiếp tục tăng nữa. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.
Đương nhiên Trình Giác cũng không dám tranh giành với Hạ Tư Dữ. Anh ta ho một tiếng, nhỏ giọng nói: "Bé ngoan, vị họ Hạ này là... Chú Hạ của anh. Em cũng biết đấy, anh không trêu chọc nổi người này, anh đấu giá món khác cho em được không?”
Tô Trĩ Yểu hoàn toàn không để ý tới Trình Giác.
Lúc ấy, một ý nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu cô. Ngay khoảnh khắc người đấu giá hô lên ‘một trăm triệu lần cuối cùng’, cô hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên giơ bảng lên.