Bên ngoài gió thổi rát mặt, xung quanh yên tĩnh đến lạ thượng.
Cảm giác hoảng loạn muộn màng ập đến, Tô Trĩ Yểu siết chặt áo khoác, bước chân bất giác nhanh hơn.
Con đường nhỏ hẹp chỉ rộng vài mét vuông đậu đầy những chiếc xe đạp cũ nát nằm ngang dọc, rất khó đi lại, Tô Trĩ Yểu muốn bước qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nhìn đường, vừa cúi đầu, phía sau xuất hiện một đôi bốt Martin màu nâu rất quen mắt, im lặng không tiếng động xuất hiện nơi khoé mắt cô.
Bất chợt, cô nhận ra đây là người đã theo đuôi cô ở bãi đậu xe đại viện Hoà Bình…
Chẳng lẽ anh ta bất chấp đường xa để bám theo cô đến tận khu Hồng Kông sao?
Tô Trĩ Yểu sợ hãi, quay phắt đầu lại.
Nhìn thấy gã đàn ông đang ẩn nấp trong bóng đêm.
Nơi này khá hoang vắng, gã đàn ông muốn nấp, mắt thấy đã bị cô phát hiện bèn lớn gan bước ra khỏi bóng đêm.
Gần như cùng một giây, Tô Trĩ Yểu quay đầu định bỏ chạy, chợt nghe thấy gã đàn ông sau lưng gọi cô “Chờ đã”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chưa chạy được mấy bước, áo khoác đã bị kéo lại.
Tô Trĩ Yểu sợ hãi hô lên một tiếng, vung tay áo theo bản năng, cánh tay vùng vẫy rút ra khỏi áo khoác, theo quán tính, cả người cô loạng choạng ngã vào đống xe đạp.
“Đừng sợ, đừng sợ…”
Dường như gã đàn ông còn sợ hãi hơn cả cô, thấy cô bị ngã đã vội vã vươn tay ra, tỏ vẻ mình sẽ không bước qua.
Nghe thấy tiếng phổ thông, mọi nghi ngờ đều được chứng thực.
Tô Trĩ Yểu sợ hãi nhìn anh ta.
“Em đừng sợ, Yểu Yểu.” Gã đàn ông siết chặt áo khoác bị cô vứt bỏ, hoảng loạn đến mức không biết nên đặt tay chân vào đâu, lời an ủi nghe vô cùng nôn nóng: “Anh không muốn làm hại tới em đâu!”
Anh ta biết tên của cô, quả nhiên là đã ủ mưu từ trước.
Tô Trĩ Yểu sợ đến rụt người lại, ánh mắt chống cự trừng anh ta: “... Anh là ai?”
“Anh, anh…” Vừa nói chuyện với cô, gã đàn ông lập tức có chút luống cuống, lắp ba lắp bắp: “Anh đã thích em từ rất lâu rồi, Yểu Yểu, anh thật sự rất thích em… Chỉ là, anh chỉ là muốn tìm cơ hội để làm quen với em, mong em có thể đồng ý hẹn hò với anh, em đừng sợ…”
Từ lời nói và hành động của người này có thể xác định được, anh ta không phải kẻ bắt cóc tống tiền mà là một fan cuồng.
Biết được điều này khiến cô vẫn khá bình tĩnh lại.
“Đừng qua đây!” Tô Trĩ Yểu hét lên, không cho anh ta bước lên phía trước.
Dáng hình của gã đàn ông gầy gò tiều tụy, trông cũng khá trung thực.
Tô Trĩ Yểu nín thở, để lộ vẻ yếu ớt nửa thật nửa đùa: “Anh… Làm tôi sợ đấy.”
Gã đàn ông vội lùi về sau nửa bước: “Anh không qua! Không qua đâu, em cẩn thận, đừng để xe đạp làm mình bị thương.”
Tô Trĩ Yểu nhìn về phía sau.
Mấy chiếc xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo chắn ngang đường, không chạy được…
-
“Chuyện của La Kỳ đã tra rõ rồi, cha của anh ta lăn lộn trong giới xã hội đen, làm làm ăn không được sạch sẽ rồi bị người ta nắm cán, dùng chuyện đó để bắt chẹt, anh ta không muốn cha mình bị dây vào nên muốn nhờ người đăng nhập vào mạng nội bộ trộm tài liệu cơ mật của tổng bộ.”
Ban đêm ở khu Hồng Kông rực rỡ ánh đèn neon, chiếc xe thương vụ màu đen qua lại như con thoi giữa những tòa nhà lớn liền nhau trong chốn Cửu Long.
Hạ Tư Dữ đưa tay chống trán tựa bên cửa sổ, nhắm mắt lắng nghe.
Từ Giới ngồi ở ghế phó lái tiếp tục báo cáo với anh: “Nhưng anh ta không biết nội bộ có hệ thống cảnh báo hai tầng chống xâm nhập phi pháp, không có sự cho phép của anh, tự mình vào xem chắc chắn sẽ kích hoạt cảnh báo, bởi thế mà không thể thành công.”
Vẻ mặt Hạ Tư Dữ không chút khác thường, vẫn bình thản như cũ, lát sau, anh lạnh nhạt hỏi đến trọng điểm: “Ai.”
Người bắt chẹt La Kỳ.
Từ Giới đáp: “Bác cả của anh.”
Khoé môi Hạ Tư Dữ cong lên thành một nụ cười trào phúng, bên dưới biểu hiện lười nhác là một tầng u ám bị che lấp: “Không hài lòng với vị trí giám đốc điều hành khu vực châu Á - Thái Bình Dương thì chuyển ông ta đi đi.”
Nghe thế, Từ Giới thầm mặc niệm trước cho Hạ Vinh.
Ngày tháng tốt đẹp của ông ta đã đến hồi kết rồi.
Trong xe yên tĩnh trở lại, Từ Giới lưỡng lự cả buổi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Anh Hạ, ngày mai sau khi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc, buổi tối không có lịch trình, anh có muốn hẹn cô Tô dùng bữa không? Bây giờ có lẽ cô ấy đang ở khu Hồng Kông đấy.”
Hạ Tư Từ chậm rãi mở mắt, những gì nghe được trước đó cũng không khiến anh bất ngờ bằng chuyện biết được cô gái kia đang ở khu Hồng Kông.
“Cậu biết rõ hành trình của cô ấy thật đấy nhỉ.” Anh lạnh nhạt nói.
Từ Giới lập tức giải thích: “Ngày mai lễ hội âm nhạc quốc tế sẽ mở màn, mấy ngày trước anh nhờ người đưa cô Tô mấy tấm vé vào cổng, nếu không có gì ngoài ý muốn, hôm nay cô Tô đã đến khu Hồng Kông.”
Hạ Tư Từ nhớ ra đúng là có chuyện này.
Trả lại bữa cơm đó cũng tốt, đỡ cho cô lại náo loạn mãi không thôi.
Hạ Tư Dữ ấn tay lên điện thoại, dựa vào ký ức bấm số điện thoại của Tô Trĩ Yểu, số điện thoại của cô không phải từ số được ghi lại trên tấm khăn lụa kia, Zane đã đưa cho anh từ lâu rồi.
Một lúc lâu sau, cô lập tức nhấc máy.
Hạ Tư Dữ dùng thái độ như đang bàn công chuyện, giọng điệu bằng phẳng không chút trập trùng, vào thẳng vấn đề: “Cô Tô, tối mai tôi có chút thời gian.”
Thật lâu sau, bên kia vẫn im lặng không lên tiếng.
Dường như không ngờ tới trong điện thoại lại có giọng của anh, ngây ngốc thật lâu, cô mới lâng lâng cất tiếng hỏi với vẻ suy đoán: “Hạ Tư Dữ.”
“Ừm.”
Anh muốn đợi xem thái độ của cô thế nào, nhưng cô lại không lên tiếng.
Lại một lúc sau, anh dứt khoát nói rõ: “Ngày mai bảy giờ, nhà hàng trung tâm quốc tế Cửu Long, cô tự mình…”
“Hạ Tư Dữ.” Cô chợt gọi tên anh.
Hạ Tư Dữ cảm thấy giọng nói của cô trống rỗng, mất đi sức sống líu ra líu rít thường ngày, thậm chí là có hơi cứng nhắc.
Một giây sau, lại nghe thấy giọng nói mê mang bất lực của cô.
“Tôi đang ở đồn cảnh sát…”
Sắc mặt Hạ Tư Dữ chợt trở nên nghiêm túc, hàng mi khẽ nhíu lại.
-
Đồn cảnh sát, phòng trị an.
Bức tường của sảnh lớn thụ án treo phù hiệu cảnh sát mang biểu tượng hoa tử kinh, Tô Trĩ Yểu ngồi trên ghế, ngây ngốc nhìn chằm chằm bốn chữ “Cảnh sát Hồng Kông” màu xanh lam dưới biểu tượng.
Xung quanh truyền vào tai toàn là tiếng Quảng khó hiểu.
“Cái thứ vô dụng không được cái tích sự gì, đồ xui xẻo!”
“Mày ngon thì nói lại lần nữa xem!”
“Đi tìm con mẹ chết toi của mày đi!”
…
Đám người gây sự bị đưa đến đồn cảnh sát vẫn không ngừng cãi vã, sau khi cảnh sát trưởng đến, hắng giọng quát lên: “Cãi cái gì, vào ngục giam ngồi hết đi!”
Người trong đại sảnh lập tức yên tĩnh lại.
Một viên cảnh sát cầm bút ghi chép đi đến trước mặt cô: “Em gái, em tên gì?”
Tô Trĩ Yểu không hiểu, ánh mắt ngây ra.
“Họ, tên.” Nhân viên cảnh sát cố nói tiếng phổ thông.
Đã lớn đến từng này tuổi, Tô Trĩ Yểu còn chưa từng vào cục cảnh sát thành phố Bắc Kinh bao giờ, bất chợt bị nhốt trong cục cảnh sát nơi tha hương, gặp phải những gương mặt xa lạ cùng rào cản ngôn ngữ, ngoài việc sợ hãi ra còn có cảm giác xấu hổ khiến người ta hít thở không thông.
Cô không dám thốt ra một chữ.
Anh ta đang định hỏi lại, một cảnh sát nữ khác đã bước tới, vỗ vai vai anh ta nói mấy câu, Tô Trĩ Yểu gian nan nghe được mấy chữ.
Hình như họ đang nói “Sir Chu gọi điện thoại đến” hay gì đó.
Nhân viên cảnh sát nam tò mò đánh giá Tô Trĩ Yểu, dường như muốn nhìn ra rốt cuộc cô có lai lịch thế nào, sau đó lập tức xoay người rời đi cùng nữ cảnh sát.
Tô Trĩ Yểu khép chân, co người lại, cẩn trọng ngồi một mình trong góc.
Đêm dần khuya, tiếng ồn ào ở đại sảnh cũng dần thưa thớt, không biết đã qua bao lâu, nhân viên cảnh sát kia đứng ngoài cửa gọi cô: “Em gái, anh Hạ đến đón em…”
Nghe được ba âm “ho sin saang”.
Tô Trĩ Yểu chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn rất hoang mang.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Tư Dữ, trong đôi mắt ủ rủ của cô cuối cùng cũng có chút cảm xúc, lập tức đứng phắt dậy.
Chiếc áo khoác dính bẩn đặt bên cạnh bị kéo theo, kem trong túi trượt ra ngoài, rơi xuống mặt đất.
Trong khuỷu tay anh vắt một chiếc áo khoác công sở màu đen, trên người là bộ vest cao cấp, có lẽ anh vừa bỏ dở công việc để chạy qua đây, chiếc kính gọng vàng vẫn còn đeo trên sống mũi cao vút, anh đứng ở đấy, thân hình cao lớn, lạnh lùng cao quý.
“Anh Hạ, anh tìm cô ấy phải không?” Cảnh sát trưởng đích thân ra mặt hỏi anh.
Hạ Tư Dữ nhìn cô một cái, bình tĩnh quay đầu nói với cảnh sát trưởng: “Là cô ấy.”
Lại nói thêm, bây giờ anh muốn đưa cô đi.
Cảnh sát trưởng nói muốn đi lúc nào cũng được, sau đó lại nói với anh rằng cô gái này bị bám theo ở khu Hồng Kông cũ, may mà gặp được đội cảnh sát tuần tra, nghi phạm bất cẩn đâm đầu vào hàng rào bảo vệ, bây giờ đang xử lý ở bệnh viện, sau đó sẽ bị bắt giữ theo pháp luật.
Đến khi đối mặt với Hạ Tư Dữ, Tô Trĩ Yểu vẫn còn hoảng sợ.
Anh cúi đầu, nhìn que kem dưới chân cô, chiếc áo khoác trắng dính bẩn nằm xiêu vẹo, chiếc váy liền thân cô đang mặc còn dính phải bụi đen.
Mái tóc rối bời xõa xuống trước người, gương mặt mộc trong sáng thuần khiết cũng bị bẩn, trông rất đáng thương, đôi môi không còn chút huyết sắc.
Hạ Tư Dữ xóc chiếc áo khoác trên tay hai cái, sau một lúc suy nghĩ, anh giũ áo ra, khoác lên vai cô.
Sau đó anh cúi người, tay trái đeo đồng hồ chậm rãi nhặt cây kem vị sữa dừa muối biển kia lên đưa đến trước mặt cô.
Bầu không khí này rất giống với đêm Giáng Sinh hai năm trước.
Hạ Tư Dữ hỏi cô: “Sợ à?”
Tại nơi tha hương toàn là tiếng Quảng, được nghe thấy tiếng phổ thông tiêu chuẩn của anh, trái tim Tô Trĩ Yểu lộp bộp rơi xuống, trong nháy mắt mở khoá hết thảy những nỗi bất lực và chua xót.
Sống mũi cô chua xót, chóp mũi đỏ lên, đôi mắt hoa đào cụp xuống, phiếm lên ánh nước nhàn nhạt.
Giống như chú công nhỏ bị mưa xối làm ướt bộ lông tuyệt đẹp, vừa thê thảm lại vô cùng đáng thương.
Hạ Tư Dữ nhíu mày, giọng nói cũng trầm hơn mấy phần.
“Ai ức hiếp cô?”
Tô Trĩ Yểu run rẩy ngước mắt nhìn lên, chạm phải đôi mắt đen láy dưới hàng mi dày của anh, lúc này mới nhận ra mình đang bị giam trong đôi mắt ấy.
Kim giây trên đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc chuyển động.
Cô không tự điều khiển được chính mình, đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa, từ trong cuống họng phát ra một tiếng “Ừm” buồn bã.
Thật ra là không có.
Nhưng chịu ấm ức là thật.
“Anh ta sờ tôi…”
Tô Trĩ Yểu khóc rất đáng thương, đáy mắt đỏ lên, hé mắt nhìn trộm anh một cái, đầu ngón tay nắm lấy tay phải của anh khẽ kéo qua, để lòng bàn tay anh đến gần eo mình.
Giọng mũi đặc sệt, dáng vẻ thơ ngây, cô nghẹn ngào nói với anh: “... Ở đây nè.”
Váy liền thân hơi mỏng, khi sờ lên rất có cảm giác, có thể cảm nhận một cách rõ ràng vòng eo mảnh mai của cô gái.
Đầu ngón tay của Hạ Tư Tụ cứng đờ, cả người căng ra.
Tiếp tục sờ eo cô là chuyện không nên, nhưng cô gái đáng thương này xảy ra chuyện như vậy, nếu bây giờ anh buông tay cũng không được.
Hạ Tư Dữ không có thời gian suy nghĩ.
Bởi vì ngay sau đó, cô đã lao đến.
Đôi bốt ngắn chạm vào đôi giày da của anh, cô dùng cả hai tay siết lấy cổ áo vest của anh, khóc thút thít vùi mặt vào trong vòng tay anh.