Saria không chút nghi ngờ, sớm gióng lên hồi chuông cảnh báo: “Nhưng mà phải nói trước, cho dù là nể mặt cậu cũng không thể hạ thấp yêu cầu, lúc tôi dạy đàn rất nghiêm khắc, còn chưa có cô gái nào có thể chịu đựng được lời phê bình của tôi mà không khóc, huống chi là cái người đó của cậu còn là một cô gái mỏng manh yếu đuối.”
“Tuy là có chút yếu đuối, cô đợi một chút…” Hạ Tư Dữ quay đầu, nhìn vào trong nhà hàng qua cửa kính, vô tình nhìn thấy cô gái đang đưa thẻ ngân hàng cho phục vụ, rõ ràng là cô đang muốn thanh toán.
Anh khẽ nhíu mày, lời đến bên miệng, ánh mắt thâm thúy, chậm rãi thay đổi lời nói: “Tùy ý cô.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Hạ Tư Dữ quay lại chỗ ngồi, đồ ăn trước mặt Tô Trĩ Yểu đã được đổi thành bánh mousse muối biển cốt dừa đặc biệt.
Cô múc một miếng bánh mousse đưa vào trong miệng, ngậm chiếc thìa vàng nhỏ, ngẩng đầu, cười với anh như không có chuyện gì.
“Cô Tô, nếu như tôi nhớ không nhầm, bữa tối này là bồi thường cho cô vì đã nhường lại kim cương, theo giao hẹn thì hẳn nên là tôi mời.”
“Ừm!” Tô Trĩ Yểu dùng sức gật đầu.
Đầu ngón tay Hạ Tư Dữ ấn lên đơn thanh toán, gõ gõ, nghiêm túc nói: “Giải thích đi.”
Tô Trĩ Yểu ho nhẹ một tiếng: “Nhưng mà anh không cho tôi cơ hội chọn nhà hàng, sao mà xem là bồi thường được chứ…”
Vừa nói, đến chính cô cũng cảm thấy lý do này quá lố, thế là giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngước mắt lên, quả nhiên thấy sắc mặt anh nghiêm túc hẳn lên.
“Lần sau tôi chọn chỗ, anh lại mời tôi là được, tôi nhất định sẽ không giành trả tiền nữa.” Tô Trĩ Yểu cắn chiếc thìa nhỏ, thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái, vẫn còn cảm thấy oan ức: “Anh đừng hung dữ như vậy.”
Hóa ra là chờ anh ở đây.
Hạ Tư Dữ không đáp, tự mình cầm ly rượu lên, một cô gái nhỏ mà thôi, anh cũng không muốn tính toán với cô chút chuyện nhỏ như vậy.
Tô Trĩ Yểu mím đôi môi đang nhếch lên, giọng nói mềm mại thừa thắng xông lên: “Hạ Tư Dữ, chuyện giúp tôi mời Saria…”
“Ăn đồ của cô đi.” Hạ Tư Dữ đã bất giác quen với sự được đằng chân lân đằng đầu của cô, chính anh cũng chưa nhận ra điều đó.
“Ồ…” Tô Trĩ Yểu mím chặt khóe miệng, từ bỏ.
Ra khỏi nhà hàng, David và Leo đã đứng đợi ở lối ra tòa nhà, mỗi người đứng một bên, tuân theo mệnh lệnh đứng thẳng người, giống như hai tảng đá hình thú lạ giữ cửa.
“Đại ca!”
“Sếp!”
Hạ Tư Dữ không dừng bước, ném chìa khóa xe móc trên đầu ngón tay sang: “Đưa cô ấy về.”
“Rõ!” David bắt được chìa khóa xe.
Khi người đàn ông đi qua, bóng dáng nhỏ bé đi theo sau anh lộ ra trước mắt họ.
Tô Trĩ Yểu đang cầm chiếc gương nhỏ cẩn thận trang điểm lại, thoa một chút son môi, dùng ngón tay nhẹ nhàng miết để tán ra, khuôn mặt này cho dù nhìn bao nhiêu lần, ánh mắt đầu tiên sẽ luôn thấy kinh ngạc, nhìn lần nữa vẫn cảm thấy thật xinh đẹp lay động lòng người.
David và Leo tâm trạng phấp phới, nhìn đến mức say mê.
Cảm thấy yên lặng, Tô Trĩ Yểu dừng động tác ngẩng đầu lên.
Đều nói yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, cô đã phải chịu thất bại ở chỗ Hạ Tư Dữ, liền không khách khí mà bộc phát tính khí nhỏ nhen của mình, trút giận lên người của anh: “Tôi là Medusa* à? Vừa nhìn thấy tôi đã hóa thành đá.”
*Medusa: Trong thần thoại Hy Lạp và thần thoại La Mã, Medusa là một con quỷ trong ba chị em quỷ có tên chung đó là Gorgon gồm Stheno, Euryale và Medusa.
David phản ứng nhanh, lập tức phủ nhận, kiên quyết nói: “Sao có thể chứ, dựa vào sắc đẹp của cô, nhất định là Aphrodite*.
*Aphrodite là nữ thần của tình yêu, sắc đẹp và sự lãng mạn trong thần thoại Hy Lạp.
“Đúng vậy, Venus!” Leo phụ họa.
Tô Trĩ Yểu không thể tiếp tục giả vờ, bị họ chọc chọc cười, cố ý nói: “So với nghe ông chủ của hai người nói…”
Trong lòng David và Leo có chút sảng khoái, nhưng người nào đó còn chưa đi xa, họ cúi đầu không dám phát ra tiếng động.
Hạ Tư Dữ nghe thấy câu nói này của người phía sau lưng, vô tình nhếch khóe môi, bước vào trong màn đêm.
-
Lễ hội nghệ thuật kéo dài trong năm ngày.
Khách mời biểu diễn trong buổi biểu diễn đều là những nghệ sĩ nổi tiếng khắp thế giới đã có được một số thành tích, tuy trên danh nghĩa là biểu diễn liên hoan nghệ thuật ba năm một lần nhưng thực chất cũng bao hàm tính chất của một cuộc thi.
Giải biểu diễn xuất sắc nhất của Liên hoan nghệ thuật piano quốc tế Hồng Kông có chứng nhận có thẩm quyền cấp cao thế giới, có giá trị không thua kém gì các cuộc thi quốc tế khác.
Ngoài ra, người chiến thắng còn có cơ hội có được một chuyến lưu diễn toàn cầu được tài trợ bởi nhà nước, với sức cám dỗ lớn như vậy, không ai không muốn dốc toàn lực để thể hiện tài năng của mình để tranh giải.
Được thưởng thức những tiết mục âm nhạc tuyệt vời suốt năm ngày liên tiếp, nghe đến mức sảng khoái, nhưng cũng khiến tham vọng của Tô Trĩ Yểu ngày càng mạnh mẽ hơn.
Mỗi tối nằm trên giường khách sạn, nhắm mắt hồi tưởng lại những màn biểu diễn đặc sắc của các bậc tiền bối, cô không khỏi nghĩ ngợi…
Khi nào cô mới có thể đứng trên một sân khấu nghệ thuật chuyên nghiệp như vậy, biểu diễn, thi đấu, chứ không phải là một chương trình giải trí.
Thậm chí đi xa hơn nữa, Cuộc thi Âm nhạc Quốc tế Tchaikovsky, thậm chí là Cuộc thi Âm nhạc Quốc tế Chopin cao quý nhất thế giới… cũng không nhất định là mơ giữa ban ngày.
Sẽ có một ngày, cô sẽ đứng dưới ánh đèn sân khấu, để cả thế giới thưởng thức màn trình diễn của mình.
Những ngày này ở Hồng Kông, mỗi đêm Tô Trĩ Yểu đều ôm theo tham vọng cao cả này, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đương nhiên, trước khi thực sự chìm vào giấc ngủ, cô chưa bao giờ quên thầm mắng Hạ Tư Dữ trong lòng.
Mặc dù anh không làm gì sai.
Những ngày này Tô Trĩ Yểu đều đắm chìm trong những buổi biểu diễn, cũng không có ý định đi tìm Hạ Tư Dữ, đàn ông và sự nghiệp, chẳng có gì nghi ngờ sự nghiệp quan trọng hơn.
Nhưng mà đàn ông có thể dùng được trong sự nghiệp thì lại là một câu chuyện khác.
Ví dụ như Hạ Tư Dữ.
Thế là ngày cuối cùng lễ hội âm nhạc kết thúc, Tô Trĩ Yểu quyết định ở lại Hồng Kông thêm hai ngày.
Khách sạn có phòng spa riêng độc lập.
Tô Trĩ Yểu nằm trên giường mát xa, nhìn vào điện thoại của mình, cô chọn một nhà hàng có view trên tầng cao nhất trông rất lãng mạn, sau đó nhấp vào WeChat để thêm bạn bè, tìm kiếm số điện thoại của Hạ Tư Dữ.
Kết quả hiển thị: [Người dùng không tồn tại]
Tô Trĩ Yểu sững sờ một lúc, không thể tin được là mình không tìm được, WeChat của anh lẽ nào không được liên kết với điện thoại di động sao?
Cô không còn cách nào khác đành im lặng sửa tin nhắn, gửi địa chỉ nhà hàng cho anh, hỏi tối mai anh có rảnh không, mời cô đi ăn tối.
“Vé máy bay đừng mua vội, mấy ngày nữa em về Bắc Kinh sau.” Tô Trĩ Yểu vui vẻ đặt điện thoại xuống, dựa tay vào một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Nhung ngồi trên ghế đẩu, lật xem lịch trình do công ty cung cấp trong di động, khó xử do dự: “Nhưng Yểu Yểu, tối mai có một chương trình giải trí âm nhạc mời em làm khách mời, ngày kia chúng ta sẽ chụp ảnh bìa cho tạp chí "Vanity Fair", năm sau còn có…”
Tô Trĩ Yểu vốn dĩ rất thích tinh dầu bóp lưng của kỹ thuật viên, nghe những lời này, cô cau mày thật sâu.
“Đám người Trình Ngu đó có phải điên rồi không, đến cả chương trình giải trí cũng nhận, thật sự tính để tôi ra mắt trong giới giải trí đấy à?” Tô Trĩ Yểu tức giận quay đầu lại, đổi nghiêng mặt sang bên kia, chỉ lưu lại một cái gáy: “Không nghe không nghe.”
Vốn dĩ phải hủy cuộc hẹn đã khiến cô khó chịu rồi, lại thêm tham gia mấy thứ này.
Bên tai yên tĩnh ước chừng mười giây, giọng nói dè dặt thì thầm, hết sức yếu ớt của Tiểu Nhung truyền đến: "... Còn có một buổi lễ thời trang."
"..."
Tô Trĩ Yểu muốn chôn một vài gói thuốc nổ, cho nổ tung tòa nhà Trình Ngu.
Suy đi tính lại, Tô Trĩ Yểu nhượng bộ, nhỏ giọng nói: "Bìa tạp chí chụp thì chụp vậy, còn chương trình giải trí, ai đồng ý thì người đó đi mà tham gia."
Tiểu Nhung đẩy cặp kính đen tròn lên: "Không tham gia chương trình giải trí thì ngày mai phải quay về Bắc Kinh rồi Yểu Yểu, ngày mốt bay thì không kịp chụp."
"..." Tô Trĩ Yểu không muốn nói nữa.
Cô rên rỉ một tiếng, buồn bực sờ lấy điện thoại, lại gửi hai tin nhắn cho Hạ Tư Dữ, bữa ăn tối mai từ lúc lên lịch đến lúc hủy bỏ, chỉ cách nhau hai phút đồng hồ ngắn ngủi.
Tin thứ nhất: [Xem như tôi chưa nói gì.]
Nghĩ một lúc, lại gửi tin nhắn thứ hai một cách đàng hoàng, giữ cho mình chút thể diện, nói rằng cô gửi nhầm người.
-
Lúc đó, Hạ Tư Dữ đang ở Bắc Kinh.
Căn hộ cao nhất của tòa cao ốc Phạm Tỉ.
Từ những tòa nhà cao hàng trăm tầng nhìn ra, tất cả các tòa nhà ở Bắc Kinh đều trở nên nhỏ bé, một chút ánh sáng, mà màn đêm lại dài vô tận.
Trong vài thập kỷ qua, Hạ Thị đã dần dần mở rộng lãnh thổ kinh doanh từ Hồng Kông, Châu Âu và Châu Mỹ sang đại lục, tốc độ bao phủ thâm nhập sản nghiệp vô cùng nhanh, đặc biệt là trong năm nay, chuẩn bị cho việc thành lập chi nhánh tập đoàn tại Bắc Kinh.
Theo đó, lịch trình của Hạ Tư Dữ ở Bắc Kinh cũng trở nên thường xuyên hơn.
Vì vậy, anh ấy đã dặn dò Từ Giới mua một căn nhà cấp cao nhất ở đây.
Sau khi tắm xong, Hạ Tư Dữ bước ra khỏi phòng tắm, mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, thắt lưng buộc lỏng lẻo quanh eo, mái tóc ngắn ướt một nửa, bị anh vuốt ngược ra sau, sợi duy nhất tơi trên trán, giọt nước đọng lại nơi ngọn tóc, nặng thêm một chút nữa là nó lung lay rơi xuống.
Anh nhặt chiếc điện thoại ném trên ghế sô pha, đứng trước cửa sổ sát đất.
Không xem điện thoại có nửa tiếng ngắn ngủi, mà nhận được không ít tin nhắn.
Lão tam: [Cậu và em gái nhỏ nhà họ Tô sao rồi?]
Lão tam: [Nghe nói hôn sự của hai nhà Tô Trình gấp rút tiến hành, lão Hạ, còn thiếu tự tin nữa là người ta có thể chạy mất đó]
Sắc mặt của Hạ Tư Dữ rất bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, anh trầm mặc vài giây trước khi thoát ra đọc ba tin nhắn còn lại.
Là của Tô Trĩ Yểu.
Tin nhắn cuối cùng, cô nói: [Gửi nhầm người, không phải muốn hẹn anh đi ăn.]
Hạ Tư Dữ khẽ nheo mắt lại.
Nghĩ đến chiếc hoa tai ngọc trai cô đánh rơi trên giá sách đã được lấy ra, hơn nữa nó vẫn còn ở văn phòng tổng giám đốc của anh.
Điện thoại cầm trong tay ước chừng một thời gian ngắn, cuối cùng, Hạ Tư Dữ gọi điện thoại qua.
Không đến hai hồi chuông, đầu bên kia đã kịp thời nghe máy.
Cô gái đối diện giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ, còn giả vờ bối rối: “Hạ Tư Dữ, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Giọng điệu của Hạ Tư Dữ bình tĩnh đến mức không thể phát hiện ra sơ hở nào: "Cô Tô, bông tai của cô đã tìm thấy rồi, tôi sẽ sắp xếp người đưa đến, khi nào cô rảnh?"
Tô Trĩ Yểu không trả lời, mà thấp giọng lầm bầm nửa tức giận nửa oán trách: “Cướp kim cương của tôi, cũng không giới thiệu Saria giúp tôi còn gọi tôi là cô Tô..."
Cô càu nhàu, bắt đầu giở trò xấu: “Gọi tên tôi mới nói cho anh.”
Không ai dám đưa ra yêu cầu đối với Hạ Tư Dữ, đặc biệt là loại yêu cầu nhân cháy nhà, đến hôi của như thế này.
Nhưng lúc này Hạ Tư Dữ không hề tức giận.
Chỉ cảm thấy cô gái này càng ngày càng có bản lĩnh hơn rồi.
Hạ Tư Dữ không để ý đến sự cố tình gây sự của cô: “Tôi sẽ cho người đặt nó ở quầy lễ tân của khách sạn, cô nhớ lấy.”
Điện thoại im lặng một hồi, không một âm thanh.
Một lúc sau, Hạ Tư Dữ gọi cô: "Cô Tô?"
Bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Nhìn xuống màn hình điện thoại, xác nhận cuộc gọi bình thường, nghĩ rằng cô cố ý không nói chuyện, Hạ Tư Dữ cau mày: "Không còn việc gì khác thì cúp máy đi."
Anh không trực tiếp cúp máy, điện thoại vẫn để bên tai nghe, dựa theo tính tình của cô nhất định sẽ hét lên đợi đã.
Không ngờ, đầu bên kia vẫn rất yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Có vẻ như cô đã hạ quyết tâm không nói chuyện với anh nữa.
“Cô Tô.” Anh kiên nhẫn, nghĩ rằng đây là lần cuối cùng.
Vẫn không nhận được phản hồi.
Sau vài giây bế tắc, Hạ Tư Dữ hít một hơi dài, mím môi, hạ giọng xuống vài âm: "Tô Trĩ Yểu."
Vừa dứt lời, từ trong điện thoại truyền đến tiếng cười vui vẻ khó dấu được của cô gái.
Quả nhiên vừa thỏa hiệp là để ý đến anh liền.
“Tôi đây!” Tô Trĩ Yểu cười sảng khoái, trở lại trạng thái vui vẻ bình thường: "Ngày mai tôi sẽ trở lại Bắc Kinh, đợi lần sau chúng ta gặp nhau, anh mang cho tôi."
Vừa bị cô bẫy một vố, nhưng Hạ Tư Dữ vẫn không hề bận tâm: “Tối nay đưa đến, không làm trễ chuyến bay của cô.”
“Không muốn.” Tô Trĩ Yểu nhanh chóng từ chối.
Giọng điệu của Hạ Tư Dữ lạnh nhạt, đoán không ra có phải là đang nói móc cô hay không: “Sao nào, tối nay cô hẹn người khác đi ăn rồi, không rảnh?”
“Sao có thể, ở Hồng Kông tôi chỉ quen anh và anh Chu, còn có thể hẹn ai được nữa.” Giọng nói trong điện thoại của cô mềm mại, nghe rất ngoan ngoãn: “Chỉ là tôi nghĩ, lần sau anh có thể thuận tiện mời tôi đi ăn.”
“Không mâu thuẫn.”
“Không.” Đối với người đàn ông hay châm chọc này, Tô Trĩ Yểu dứt khoát tiếp tục làm một kẻ bất lương.
"..."
Nhân lúc anh còn chưa nghĩ xong phải nói gì, Tô Trĩ Yểu chơi xấu đến cùng, ném vào trong điện thoại một câu: “Chính là muốn anh nợ tôi!”
Sau đó, Hạ Tư Dữ nghe thấy một tiếng bíp bên tai.
Anh khẽ cau mày, cúi đầu nhìn, màn hình hiện ra cuộc gọi đã kết thúc, cô trực tiếp cúp máy.
Sau một hồi im lặng, Hạ Tư Dữ liếm môi dưới, đột nhiên không biết nên giận hay nên cười.
Ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào cảnh đêm với những màu sắc rực rỡ của Bắc Kinh, nhìn hồi lâu, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
“Tiểu hồ ly.” Hạ Tư Dữ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Dù không muốn thừa nhận nhưng anh cũng có chút hài lòng với cô.