Si tình làm sao mà thành

Tô Trĩ Yểu quay về Phủ Ngự Chương.
 
Đã qua một tuần kể từ lần cuối cùng cô về nhà.
 
Đêm nay lần nữa bước vào đây, bức tường được chạm điêu bằng đá cẩm thạch trắng không tì vết cũng những bậc thang cổ kính bằng đá xanh, mọi thứ vẫn như xưa, nhưng tâm trí cô lại hoàn toàn khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Căn biệt thự tối om, chỉ có đèn ngoài hành lang và bếp còn sáng, khi Tô Trĩ Yểu bước vào, đèn trong bếp cũng đã tối mờ.
 
Dì Dương cởi tạp dề chuẩn bị tan làm, vừa ra khỏi bếp đã thấy cô đứng ở hành lang lờ mờ ánh sáng, dáng người gầy gò, trông rất cô đơn.
 
“Yểu Yểu về rồi.” Dì Dương cười cười đi tới, thấy đôi bốt cô thay ra đã dính tuyết, bà ấy nhặt khăn lau giày ở hiên nhà, cúi xuống lau: “Ngày mai về nhà ăn cơm không? Mai sáng dì sẽ chuẩn bị những món con thích ăn."
 
Mỗi lần về đến nhà, Tô Trĩ Yểu đều cảm thấy ở đây lạnh lẽo, lạnh hơn thời tiết bên ngoài, nhưng dì Dương luôn tươi cười ra đón cô, thật ấm lòng.
 
Tô Trĩ Yểu cười đáp lại, tháo cúc, cởi áo khoác xuống: "Dì Dương, con phải tập đàn."
 
Dì Dương cất đôi ủng đã giặt sạch sẽ vào tủ giày, đứng dậy đi lấy áo khoác treo lên giá: "Vậy con nhớ phải ăn đúng giờ, trời vẫn rất lạnh, mặc dày một tí."
 
Tô Trĩ Yểu gật đầu, sau đó hỏi: "Cha con có ở nhà không?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có, giám đốc Tô đang ở trong phòng làm việc."
 
Dứt lời, dì Dương nhẹ giọng nói, cố ý thêm vào vài chữ: "Trong nhà chỉ có mình ông ấy."
 
“Vâng.” Tô Trĩ Yểu cười: “Dì mau về đi, chú Dương đang đợi ở bên ngoài.”
 
Sau khi dì Dương rời đi, Tô Trĩ Yểu cụp mắt xuống, lẳng lặng đứng trong bóng tối rất lâu, giống như đang cảm nhận những suy nghĩ cuối cùng.
 
Ngàn vạn sai lầm, chỉ có tự cứu.
 
Sau khi hạ quyết tâm, cô không chút do dự đi thẳng lên lầu, gõ cửa phòng làm việc chính.
 
Có một số thư pháp và tranh treo trong phòng làm việc kiểu Trung Quốc, giá sách cao từ trần đến sàn và bàn làm bằng gỗ nguyên khối, cho thấy cảm giác nặng nề.
 
Theo tiếng động, Tô Bách ngẩng đầu lên từ mấy bản báo cáo công trình liếc nhìn cô, lộ ra một tia ngạc nhiên.
 
Nhưng cũng chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
 
Sau đó, ánh mắt ông tự nhiên quay trở lại số liệu dự án, phân tâm nói với cô: "Về nhà rồi à, cha còn tưởng con phải ở lại Santa Clara thêm hai ngày."
 
Tô Trĩ Yểu không trả lời, bước nhẹ đến bên bàn làm việc.
 
Một lúc lâu không nghe thấy tiếng cô, Tô Bách lại ngẩng đầu lên, thấy cô đứng yên, liền đặt công việc trên tay xuống, giọng điệu cưng chiều nói: "Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với cha sao?"
 
Tô Trĩ Yểu tự nhủ: "Con đi gặp mẹ rồi."
 
Tô Bách ngây người, trước đây khi cô từ Thượng Hải trở về, cô sẽ không bao giờ nói chuyện Kiều Y với ông, lần này, sự khác thường của cô khiến ông có chút bất an.
 
"Mẹ con... Bà ấy có khỏe không?" Ông hỏi.
 
"Mẹ rất tốt. Mẹ còn nói nếu con bị bắt nạt thì phải bắt nạt lại." Tô Trĩ Yểu không để thời gian suy nghĩ gọi ông một tiếng: "Cha."
 
Tô Bách vô thức bắt gặp ánh mắt của cô, khi nhìn thấy đứa con gái nhỏ dịu dàng của mình, ánh mắt lúc ấy vô cùng kiên định.
 
"Trước khi sinh ra con, mẹ hẳn là một cô gái rất thích cười, phải không?"
 
Tô Bách sửng sốt một chút, không khỏi bị cuốn vào ký ức xa xăm: "Đúng vậy, bà ấy..."
 
Trong phút chốc, cổ họng ông thắt lại, không thể phát ra âm thanh.
 
Tô Trĩ Yểu lại lên tiếng, rất bình tĩnh.
 
Đó là kiểu bình lặng không còn hy vọng vào mọi thứ sau khi lòng hoàn toàn thất vọng.
 
"Cha nói làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, có phải vì người đàn ông còn lại rất vô dụng không?"
 
Trong mắt Tô Bách nhất thời hiện lên một tia cảm xúc khác thường, giữa hai lông mày hiện lên nếp nhăn nhạt, sắc mặt trở nên mất tự nhiên: "Yểu Yểu, con và mẹ con. . ."
 
Tô Trĩ Yểu không muốn nghe những lời ngụy biện không cần thiết, ông còn chưa nói hết đã cắt ngang: “Con nghiêm túc hỏi cha một lần cuối, cha thật sự muốn con gả cho Trình Giác sao?”
 
Chủ đề đã đi quá xa, Tô Bách ngập ngừng một lúc mới đáp lại câu hỏi của cô.
 
Ông đặt cây bút đang cầm xuống, nghiêm nghị trả lời cô: “Cha là vì muốn tốt cho con, Yểu Yểu, gả cho nhà họ Trình, bác Trình và bác gái sẽ rất yêu thương con, nửa đời sau cha cũng có thể yên tâm rồi."
 
"Hơn nữa cha có thể nhìn ra A Giác thực sự rất thích con..."
 
“Con hiểu rồi.” Không cần nghe một chữ nào nữa, Tô Trĩ Yểu hít sâu một hơi: “Từ hôm nay trở đi, con sẽ không quay lại đây ở nữa.”
 
Tô Bách nhíu mày sâu hơn, nhưng ông vẫn kiên nhẫn thuyết phục cô: "Con có giận dỗi cũng không thể không về nhà."
 
"Đây là nhà của cha, không phải của con."
 
"Con nói gì thế, nhà của cha không phải là nhà của con sao?"
 
Tô Trĩ Yểu cong môi dưới giễu cợt: "Từ ngày đầu tiên mẹ bị đưa về Santa Clara, trong lòng con, nơi này đã không còn là nhà nữa rồi.”
 
Tô Bách kinh ngạc, mãi sau mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc: "Có phải cha làm gì khiến con không vui không? Nói cho cha biết, sau này cha sẽ chú ý."
 
Tô Trĩ Yểu khẽ lắc đầu.
 
Trước đây cô luôn im lặng, luôn mong chờ cha trở lại như trước kia, cô cảm thấy chỉ cần mẹ còn sống, cuộc đời cô sẽ có cơ hội quay lại từ đầu.
 
Nhưng hiện thực quá tàn khốc, khiến cô nhận ra tình cảm đã rạn nứt, sẽ không có khả năng hàn gắn.
 
"Lúc trước cha đã nói con mãi mãi là người con gái yêu nhất của cha. Lời nói này của cha đã phụ lòng con, cũng có lỗi với Ôn Trúc Âm và Tô Mạn Lộ."
 
Tô Bách mơ hồ có dự cảm, chậm rãi ngồi thẳng lưng lại.
 
Ánh đèn trên trần nhà chiếu sáng rực căn phòng làm việc, hai mắt Tô Trĩ Yểu cũng sáng ngời, cảm xúc trong mắt cô hiện rõ: “Ôn Trúc Âm là vợ hiện tại trong sổ hộ khẩu của cha, so với con, cháu gái ruột của nhà họ Tô, Tô Mạn Lộ danh chính ngôn thuận hơn.”
 
Ý rõ ràng đến mức này, Tô Bách không thể không đoán được cô đã biết thân thế thật của Tô Mạn Lộ.
 
Thực ra đêm hôm đó cửa biệt thự khép hờ, cô lại đột nhiên tiệc tùng bên ngoài cả đêm, Tô Bách đã cảm thấy có gì đó không ổn.
 
Tô Bách không kịp phản ứng, sửng sốt một lúc, sau đó đột ngột đứng dậy, chiếc ghế gỗ vững chắc cọ vào sàn nhà phát ra tiếng "két két" chói tai đầy giễu cợt.
 
“Cha không cần khó xử, chuyện gia đình chúng ta, con không quan tâm.” Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngạc nhiên của ông, Tô Trĩ Yểu lại vô cùng bình tĩnh.
 
Trên khuôn mặt thuần khiết chưa trải đời kia có sự thông suốt sau khi hiểu chuyện.
 
Cô nói không nặng không nhẹ: "Con chỉ muốn dọn ra ngoài sống, ở nhà cha, con rất mệt mỏi. Cha xoay vòng vòng giữa con và mẹ con họ, cũng rất mệt mỏi phải không."
 
Thấy cô nghiêm túc, Tô Bách ngập ngừng không nói.
 
“Ngày mai con không về nữa.” Tô Trĩ Yểu thừa dịp ông bối rối nói một hơi: “Cảm ơn cha vì đã nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, cho dù là trước hay sau khi tái hôn.”
 
Ông càng nghe càng giống như muốn cắt đứt quan hệ cha con với ông, Tô Bách đã vô cùng sốt ruột, giơ tay ra hiệu cho cô bình tĩnh lại: “Được rồi, Yểu Yểu, con gái ngoan... "
 
Tô Bách lui về phía sau một bước: "Con sống ở đây không thoải mái. Cha hiểu mà. Như vậy có có được không? Cha mua căn biệt thự bên cạnh cho con ở, gần một chút cha cũng yên tâm."
 
"Con xin lỗi, cha."
 
Lời xin lỗi không phải để từ chối, mà là sợ sau này cô sẽ dùng thủ đoạn của mình để giải trừ hôn ước, tình cảm giữa cha và con gái sẽ bất hòa.
 
Tô Trĩ Yểu là người lớn, đã trưởng thành, chỉ cần cô muốn, không ai có thể khống chế tự do cá nhân của cô, Tô Bách cũng biết, ông không thể giữ cô bên mình cả đời, ông thở dài nặng nề, vòng qua bàn làm việc, đi hai ba bước tới chỗ Tô Trĩ Yểu.
 
Ông nhẹ nhàng dùng hai tay giữ vai cô, vẻ mặt nghiêm túc nói với cô: “Yểu Yểu đã lớn rồi, con cảm thấy ở một mình cũng không sao, nói cho cha biết nơi con muốn ở. Cha xác nhận vấn đề an ninh xong sẽ mua cho con một ngôi nhà mà con thích. Con gái, an toàn là điều quan trọng nhất."
 
Tô Trĩ Yểu biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà ông có thể làm, nếu tối nay cô không nói rõ nguyên nhân, ông sẽ không để cô ở bên ngoài một mình.
 
“Phố Vĩnh Xuân.” Tô Trĩ Yểu bình tĩnh nói: “Ở gần phòng đàn.”
 
Tô Bách thở phào nhẹ nhõm, phản ứng đầu tiên của ông lúc đó chính là may mà cô vẫn để ý đến ông: “Được, ngày mai cha sẽ nhờ người đến xem.”
 
Tô Trĩ Yểu im lặng, quầng thâm dưới mắt bị hàng mi dài che đi.
 
Phố Vĩnh Xuân gần đường thương mại quốc tế chính, cột mốc trung tâm thương mại trung ương CBD, gần đó chủ yếu là các tòa nhà thương mại và dân cư, nhà ở đây về cơ bản được các nhà đầu tư mua để đầu tư chứ không phải để ở.
 
Tô Bách sẽ không yên tâm để cô ở trong môi trường đó.
 
Một là giới ngân hàng đầu tư quá hỗn loạn, ông không muốn cô có bất kỳ tiếp xúc nào, lựa chọn đầu tiên phải là những ngôi nhà mới nhất phù hợp với mục đích sinh sống, thứ hai là nhà ở thực trên phố Vĩnh Xuân không nhiều.
 
Ông suy nghĩ, trước sau chỉ có tòa nhà Phạm Tỉ là phù hợp nhất.
 
Quả nhiên, trưa hôm sau, Tô Trĩ Yểu nhận được tin nhắn chào mừng vào ở của trang web chính thống của Phàm Tỉ gửi đến.
 
Lãnh đạo cấp cao của công ty đang thảo luận về các dự án trọng điểm, Tô Bách không rảnh rỗi nên giao toàn quyền thu mua cho trợ lý tổng, trợ lý tổng làm việc rất hiệu quả, hoàn thành việc mua nhà trong vòng một buổi sáng, đồng thời nói với cô qua điện thoại rằng phòng ở tầng Phượng hoàng của tòa nhà Phạm Tỉ, có thể vào ở bất cứ lúc nào. Sau khi chuyển đến, giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản và giấy tặng nhà sẽ được giao cho cô sau khi hoàn thành công chứng.
 
Tầng Phượng hoàng, nói bình thường thì là tầng thứ hai trên cùng.
 
Tức là lầu dưới của Hạ Tư Dữ.
 
Rõ ràng tung tích của Hạ Tư Dữ được giữ bí mật với những người bên ngoài, ít ai biết rằng anh chính là người sống trên tầng cao nhất của Phạm Tỉ.
 
Tối hôm qua thu dọn hành lý, ngủ hơi muộn, vừa mở mắt đã là giữa trưa, sau khi trả lời điện thoại của trợ lý tổng, Tô Trĩ Yểu dựa vào đầu giường, ngây ngẩn nhìn ra ánh nắng ban ngày ngoài cửa sổ. 
 
Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy nực cười một cách khó hiểu.
 
Nói mối quan hệ cha con xa cách, ông có thể trả đầy đủ cho cô một nơi ở cao cấp vài trăm triệu mà không chớp mắt.
 
Nhưng để nói mối quan hệ này sâu đậm đến mức nào thì thực sự không cần thiết, ông rất keo kiệt với khoản bồi thường hợp đồng hai trăm triệu của cô.
 
Tô Trĩ Yểu nhìn quanh căn phòng ngủ lộng lẫy mà cô đã ở nhiều năm này, nhìn lần cuối rồi không chút do dự đứng dậy xuống giường.
 
Cho dù muốn cô kết hôn với Trình Giác vì lợi ích của công ty hay vì lợi ích của cô như ông đã nói, thì cũng không còn quan trọng.
 
Chịu đựng nhiều năm như vậy.
 
Đã đến lúc cô ích kỷ một lần.
 
Con gái lúc nào cũng có rất nhiều đồ, Tô Trĩ Yểu thu dọn mấy kiện hành lý cùng mấy cái thùng đựng đồ lớn, toàn bộ đều là mỹ phẩm dưỡng da, quần áo và túi xách.
 
Việc đưa hành lý đến Phạm Tỉ giao cho chú Dương và Tiểu Nhung, sau khi Tô Trĩ Yểu ăn cơm trưa xong liền gọi xe đến phòng đàn.
 
Cô và Saria hẹn nhau vào lúc hai giờ chiều.
 
Vì lịch sự, Tô Trĩ Yểu chuẩn bị đến sớm hơn nửa tiếng.
 
Thời tiết rất kỳ lạ, đêm qua tuyết rơi rất lâu, nhưng hôm nay nắng có chút gắt, nhiệt độ tăng lên rõ rệt, có ảo giác như đông đi xuân đến.
 
Từ lúc xuống xe đến cửa phòng đàn chỉ còn khoảng trăm mét, nhưng Tô Trĩ Yểu bước đi rất khó khăn.
 
Loại dày vò này không phải đau đớn dày vò mà là sự căng thẳng do nội tâm kích động và phấn khích gây ra.
 
Sắp được gặp nữ nghệ sĩ dương cầm hiện đại số một thế giới mà mình ngưỡng mộ từ lâu này, bản thân tin tưởng, cảm giác như bị nhốt trong hầm hàng nghìn ngày đêm, đột nhiên được quay lại ánh mặt trời vào ngày đầu tiên, sẽ luôn hơi căng thẳng.
 
Tim Tô Trĩ Yểu đập mạnh.
 
Sợ rằng mình sẽ thất lễ nếu nói năng không mạch lạc, trong đoạn đường ngắn ngủi đó, cô đã lặp đi lặp lại trong đầu cách đối thoại phù hợp khi họ gặp nhau.
 
Có lẽ nhiệt độ trở lại bất thường, trong không khí có một tia nóng rực, Tô Trĩ Yểu càng lo lắng, kéo cổ áo, bước vào tòa nhà kiểu châu Âu.
 
Cô cố ý đến sớm, nghĩ rằng mình vẫn còn thời gian để bình tĩnh lại.
 
Nhưng không ngờ vừa mở cửa chính ra, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, đi dọc theo hành lang dài dẫn vào phòng, càng đi sâu vào, tiếng nói chuyện càng rõ dần.
 
Họ nói tiếng Đức.
 
Giọng nói của người phụ nữ già nua, giống như tiếng chuông cổ, nhưng không yếu ớt, giọng kia nhàn nhạt, trầm trầm, là giọng của một người đàn ông trẻ tuổi, cảm giác rất quen thuộc.
 
Tô Trĩ Yểu sửng sốt, suy nghĩ mông lung, trong đầu hiện lên một ý nghĩ khó tin, nhưng cô còn chưa kịp nghĩ thì đã bước đến cửa phòng đàn lúc nào không hay.
 
Ngước mắt lên.
 
Căn phòng lớn theo phong cách cổ điển kiểu châu Âu sang trọng tao nhã, rèm lụa dài từ trần đến sàn hoàn toàn được mở ra, cửa sổ sáng sủa lại sạch sẽ.
 
Đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn là một bà lão với mái tóc bạc phơ, bà ấy cười hiện lên những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, tuy tuổi tác đã cao nhưng bà ấy vẫn giữ được vóc dáng hoàn hảo không bị gù, đôi mắt tràn đầy sức sống.
 
Người đàn ông đang trò chuyện với bà ấy một tay đút túi, trước mặt tùy ý cầm một chiếc cốc chạm khắc dày cộp, cho dù là cụp tai xuống nghe hay là cười nói tán gẫu, trong khung cảnh, khả năng ứng xử với mọi người của anh rất tốt, thoải mái nhẹ nhàng.
 
Tô Trĩ Yểu dán chặt ánh mắt vào anh, trong lòng không khỏi sửng sốt.
 
Tối hôm qua, khi cô yêu cầu anh đi cùng, thái độ của anh rõ ràng rất bình thường, ý tứ rất rõ ràng, anh không phải là hồ ước nguyện của cô.
 
Nhưng vào lúc này, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây.
 
Nhận thấy có tiếng động ở ngoài cửa, Hạ Tư Dữ vừa nhìn lại vừa nói.
 
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
 
Hôm nay, trang phục của anh không theo phong cách công sở như thường ngày mà giản dị hơn, chiếc áo vest cashmere không còn là áo sơ mi và áo ghi lê bên trong, mà là chiếc cổ cao màu đen tuyền, được gài vào cạp quần.
 
Anh tắm mình trong ánh nắng ban chiều, toàn thân được bao phủ bởi một tầng nắng vàng rực, khiến anh có vẻ trông dịu dàng và ấm áp hơn.
 
Trong lúc nhìn nhau từ xa, Tô Trĩ Yểu không tránh được bị phân tâm, bên tai còn vang lên tiếng tim đập của chính mình.
 
Chắc là cô ngẩn người quá lâu, Tô Trĩ Yểu thấy anh chậm rãi rút tay từ trong túi quần ra, lòng bàn tay hướng lên trên, thản nhiên ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô hai cái, ra hiệu cho cô qua đó.
 
Tay chân anh như sợi tơ, anh vừa ra hiệu, Tô Trĩ Yểu bị một lực vô hình kéo đi, không tự chủ được đi tới.
 
Khi người đến trước mặt anh, cô ngẩng mặt lên nhìn anh chăm chú, đôi mắt trong suốt đó tràn ngập sự ngạc nhiên và vui mừng.
 
Tô Trĩ Yểu nhướng mày, đột nhiên cười với anh, nụ cười còn sáng hơn cả ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
 
Ánh mắt cô đắm say, như thể anh là duy nhất trong mắt cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui