Si tình làm sao mà thành

Hạ Tư Dữ hiếm hoi ngừng lại, ánh mắt dừng lại trên mặt cô.
 
Cô khẽ nghiêng đầu, nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
 
Là vì tiếng gọi anh trai quá ngọt ngào, hay là vì cảm giác ấm áp khi quan tâm anh không có người ở bên, một loại cảm giác thật khó tả, tuy nhiên lúc đó trái tim Hạ Tư Dữ đã bị nụ cười của cô làm mất cảnh giác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nụ cười trong mắt cô vẫn động lòng người, nói xong cô tiến lại gần một bước, mang Nhị Yểu nhét vào trong lòng anh, sau đó quay người chạy đi.
 
Ngồi trước cây piano ba góc màu đen sáng loáng ở chính giữa, cô dùng đôi tay mảnh khảnh trắng nõn nâng nắp đàn lên, lật vài trang bản nhạc rồi vén một lọn tóc lòa xòa hai bên thái dương, vén ra sau tai.
 
Trong lúc Nhị Yểu đang meo meo, Hạ Tư Dữ chìm vào suy nghĩ.
 
Phút chốc, anh cảm thấy rằng một mối ràng buộc không tên đang xâm chiếm các giác quan của anh.
 
...
 
Cuộc thi piano quốc tế Chopin ở Warsaw được tổ chức năm năm một lần, được gọi là "Thế vận hội piano". Sự công bằng của cuộc thi là, nếu ban giám khảo cho rằng không ai trong số các thí sinh hiện tại đủ tư cách nhận giải, thì giải thưởng sẽ bị bỏ trống và không sử dụng cách bổ sung danh sách bên dưới.
 
Mười năm nay vị trí quán quân vẫn còn để trống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Và học sinh Hàn Quốc của Saria, Lý Thành Mẫn, người sắp tổ chức một buổi hòa nhạc tại nhà hát Kinh kịch, là quán quân của cuộc thi Chopin lần thứ 19.
 
Đây là nhân vật thuộc thế hệ cha chú, Tô Trĩ Yểu rất kính trọng ông ấy, không chỉ vì ông ấy nổi tiếng trong ngành, mà còn vì ông ấy là người đứng đầu được công nhận nhất của DM hiện nay.
 
Tập đoàn âm nhạc quốc tế DM là công ty quản lý biểu diễn và sản xuất độc lập hàng đầu thế giới, đã đào tạo rất nhiều ngôi sao âm nhạc chuyên nghiệp, trở thành nghệ sĩ ký hợp đồng với DM là ước mơ lớn nhất của tất cả các sinh viên âm nhạc.
 
Cũng là mơ ước của Tô Trĩ Yểu.
 
Được giải thoát khỏi Truyền thông Trình Ngu, cố gắng hết sức để ký hợp đồng với DM.
 
Tô Trĩ Yểu thực sự rất vui khi biết mình có cơ hội được đánh cùng Lý Thành Mẫn.
 
Tiết mục chuẩn bị cho hòa tấu là Khúc nhạc đêm của Schubert, phong cách trữ tình là sở trường của Tô Trĩ Yểu, tập luyện cũng không quá khó.
 
Trong ấn tượng đầu tiên, Tô Trĩ Yểu cho rằng Saria là một người rất dễ gần, dịu dàng, buổi chiều hôm đó cô tràn đầy mong chờ màn biểu diễn trên sân khấu và sự kính trọng đối với bậc thầy nên đã tự tin chơi đàn.
 
Nhưng không ngờ một khi quay trở lại lĩnh vực chuyên ngành, Saria như trở thành một con người khác, từ tốc độ âm thanh đến mạch cảm xúc đều yêu cầu vô cùng khắt khe.
 
Tuổi tác lớn, nhưng cảm nhận của bà ấy về âm thanh của đàn piano không tệ, bà ấy có thể nghe những quãng không hài hòa một cách chuẩn xác, một khi có sai lệch, Saria sẽ nghiêm túc sửa chữa cho cô, nếu cô tái phạm, sẽ bị phê bình nghiêm khắc, gần như phủ nhận hoàn toàn đập vỡ kỹ năng cổ điển trữ tình mà cô vẫn luôn tự hào.
 
Chiều hôm đó, dưới sự giám sát của Saria, ngay cả một ô nhịp dạo đầu Tô Trĩ Yểu cũng không vượt qua được.
 
Cô không thể kiềm chế bản thân, dần rơi vào trạng thái thiếu tự tin.
 
Buổi tối, sau khi lớp học kết thúc, Tô Trĩ Yểu tiếp tục một mình trong phòng luyện đàn gần hai tiếng đồng hồ, tập hết lần này đến lần khác, không ngừng nghỉ.

 
Cho đến khi điện thoại hiển thị tin nhắn của Hạ Tư Dữ.
 
Anh nói: [Đi thôi.]
 
Lúc này Tô Trĩ Yểu mới rời ngón tay khỏi các phím đàn màu đen trắng, khi bước ra khỏi bungalow mới bất chợt nhận ra trời đã tối rồi.
 
Đây là một khu vực yên tĩnh, khi màn đêm buông xuống, trên đường phố vắng hoe, trên bầu trời chỉ sót lại một vầng trăng lạnh lẽo treo lơ lửng, giống như bóng đèn bị đứt dây tóc.
 
Xung quanh rất hoang vắng.
 
Phù hợp với tâm trạng của cô.
 
Đàn không ngừng nghỉ suốt năm tiếng đồng hồ, hai mắt Tô Trĩ Yểu mờ mịt, hai cánh tay yếu ớt rũ xuống, trong bóng đêm hiu quạnh khẽ thở dài một tiếng, hơi thở của cô ấm áp, cả sương trắng cũng không có.
 
Ánh đèn pha ô tô ấm áp đột nhiên chiếu tới, chiếu hai luồng sáng rực rỡ xuống con phố dài mờ mịt.
 
Tô Trĩ Yểu ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc Bugatti Business phiên bản kéo dài màu đen ở ngã tư đường, biển số đen 50 quen thuộc.
 
Đèn xe nhấp nháy về phía cô hai lần.
 
Tô Trĩ Yểu hoàn hồn, lon ton chạy lên xe.
 
Người đàn ông ngồi ở ghế sau khoanh tay trước bụng, khoanh chân dài tùy ý dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Lúc ấy tâm trạng của cô không được tốt, vô thức muốn gọi anh, nhưng thấy anh đang nghỉ ngơi, lại mím chặt môi, không quấy rầy nữa.
 
Từ Giới là người lên tiếng trước, anh ấy từ ghế phụ quay lại hỏi cô: “Cô Tô còn muốn đi đến chỗ nào khác không?”
 
"Không có."
 
"Vậy tôi trực tiếp đưa hai người trở về Phàm Tỉ."
 
Suy nghĩ của Tô Trĩ Yểu trống rỗng hai giây mới chậm rãi ý thức được: "Ồ, được."
 
Tiếng gọi tên anh như mong đợi đã không đến, thậm chí còn không nghe thấy niềm vui sau khi thành công.
 
Giọng điệu của cô gái trầm xuống bên tai, mấy tiếng trước cô còn có sức để tranh luận cùng anh, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, cô đã trở nên ủ rũ như thế này.
 
Hạ Tư Dữ khẽ nhướng mi, quay đầu lại nhìn.
 
Ghế ngồi nặng trĩu, cô dựa vào cửa sổ ôm lấy nửa khuôn mặt, có một người nhỏ bé ở trong góc khuất trong bóng tối, trông cô hơi ủ rũ.
 
Sau khi im lặng quan sát cô một lúc, Hạ Tư Dữ ra vẻ thản nhiên nói: "Không hài lòng với tiết học đàn sao?"
 
Tô Trĩ Yểu quay đầu nhìn lại, cô vẫn chưa tỉnh, ngẩn ra một lúc, cô mờ mịt lắc đầu: "Không có."
 

Không khó để đoán ra suy nghĩ của cô.
 
Trước nghệ thuật, Saria là một người cực kỳ cầu toàn, không nhiều người có thể chịu được sự dạy dỗ nghiêm khắc của bà ấy chứ đừng nói đến một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi, xem ra cô đã nản lòng trong lớp học.
 
“Em bị mắng sao?” Anh thấp giọng hỏi.
 
Tô Trĩ Yểu nhất thời nghẹn ngào, không muốn tỏ ra mình thất bại như vậy, nhưng ở trước mặt anh, lại không nhịn được cúi đầu: "Trình độ của bà ấy rất cao, là tôi quá tệ, có mấy hợp âm đàn không được tốt..."
 
“Chắc bà ấy rất thất vọng, không muốn phí thời gian dạy dỗ tôi.” Tô Trĩ Yểu cúi đầu, cảm thấy mình đã làm hỏng việc.
 
Hạ Tư Dữ nhìn cô.
 
Cô nản chí, đôi lúc lại túm lấy lông cáo ở mép dưới áo khoác.
 
Anh suy nghĩ một chút, lần đầu tiên hỏi lại: "Bà ấy đi lúc nào?"
 
“Không chú ý đến thời gian.” Giọng Tô Trĩ Yểu nghèn nghẹn, chìm trong tự trách, trả lời với khái niệm mơ hồ: “Buổi tối.”
 
Hạ Tư Dữ dựa lưng vào gối kê cổ, trong giọng nói có chút uể oải, giọng điệu nghe có vẻ bất cần: “Không có người thầy nào thu học sinh mà không nhìn tư chất, học sinh không có thiên phú rất khó thành tài, sẽ tổn hại danh tiếng của họ trong ngành."
 
Tô Trĩ Yểu càng thêm phiền muộn, đầu rũ xuống thật sâu.
 
Trong lòng của Saria, bây giờ cô hẳn là một khúc gỗ mục nát không có tư chất.
 
Sau đó, Tô Trĩ Yểu lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh: "Nếu cảm thấy không thích hợp, bà ấy nhiều nhất sẽ chỉ nghe em đàn hai phút."
 
Tô Trĩ Yểu sửng sốt mất vài giây, lúc này mới ý thức được, trong đôi mắt âm u lóe lên một tia sáng: "Vậy bà ấy dạy kèm tôi mấy tiếng, là cảm thấy tôi có tài sao?"
 
Mở mắt ra lần nữa, Hạ Tư Dữ bắt gặp ánh nhìn chăm chú của cô.
 
Cô hướng ánh mắt đầy chờ mong nhìn anh, rất muốn nghe câu trả lời của anh.
 
Nhưng mà, anh còn chưa kịp trả lời, khóe môi Tô Trĩ Yểu thoáng khựng lại nửa chừng, sau đó ủ rũ gục xuống: "Không phải, anh đã nói rồi, bà ấy dạy tôi vì nể mặt anh..."
 
Cô gái nhỏ vẫn hơi khó dỗ, Hạ Tư Dữ nhìn cô một cái, càng thêm nghiêm túc nói: "Em cho rằng tôi ra mặt, là ai bà ấy cũng dạy sao, như vậy không phải là quá sỉ nhục bà ấy rồi sao?"
 
Tô Trĩ Yểu nghĩ ngợi, hình như những lời này cũng có lý, cô nghĩ kỹ lại đột nhiên bị anh thuyết phục, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng mỉm cười dựa vào thành ghế: “Anh còn biết cách dỗ dành người khác cơ đấy.”
 
Hạ Tư Dữ khẽ bĩu môi.
 
“Hạ Tư Dữ.” Cô gọi tên anh bằng giọng ngọt ngào như ngâm qua nước đường.
 
Hạ Tư Dữ nhìn cô.
 
Cô chớp chớp đôi mắt trong veo, ngọt ngào hỏi anh: "Thứ năm tới anh có đến buổi hòa nhạc không?"

 
Hạ Tư Dữ sững sờ mất một lúc.
 
Anh nhớ tới lời Chu Tông Ngạn nói, tuần sau thời tiết Bắc Kinh không tốt, không nên ở lại... Lịch trình của anh đúng là mấy ngày nữa sẽ về khu Hồng Kong.
 
Nhưng trước mắt anh, ánh mắt cô gái tràn ngập sự háo hức, anh đã dỗ dành cô vui vẻ hơn, nếu lúc này nói không, có lẽ tâm trạng cô sẽ lại rơi vào trạng thái đóng băng mất.
 
"Tôi ở đây hay không cũng không ảnh hưởng tới em."
 
Tô Trĩ Yểu khẽ nhíu mày, phản bác: "Có anh ở đây, mong muốn thể hiện của tôi sẽ mạnh mẽ hơn, biết đâu có thể thể hiện vượt trội."
 
Anh ở đây, mong muốn thể hiện của tôi sẽ mạnh mẽ hơn.
 
Người nói không cố ý, nhưng người nghe khó mà vô tình, hai chữ “ mong muốn thể hiện” thật nhuốm vài phần mập mờ.
 
Hạ Tư Dữ im lặng hồi lâu không đáp.
 
“Hôm đó anh có rảnh không?” Tô Trĩ Yểu hỏi, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, con gái ở tuổi này chưa bị thế giới tiêm nhiễm, cũng không có tâm tư sâu xa, lòng nghĩ sao thì nói thế.
 
Hạ Tư Dữ thì hoàn toàn ngược lại.
 
Tất cả đều là vô ích, không cần để cô chờ đợi, anh quay đầu nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Khó nói."
 
Không liên quan đến suy nghĩ khác, Tô Trĩ Yểu thật sự hy vọng ngày đó anh sẽ đến. Cuối cùng cô cũng rời khỏi Phủ Ngự Chương, phản kháng khế ước bán thân của công ty, cô không sợ cho dù cắt đứt, đối với cô mà nói, hôm nay là một khởi đầu hoàn toàn mới.
 
Có cảm giác phá tung chiếc lồng và bay ra ngoài, sống trong một thế giới mới trong lành và rộng lớn.
 
Nhưng thế giới mới tràn đầy thử thách, mọi sự phát triển đều là ẩn số, nên cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, có anh ở bên, trong tiềm thức, như có được cảm giác thân thuộc rất an tâm.
 
Nhưng có đôi lúc quậy thì quậy, Tô Trĩ Yểu thật ra cũng rất hiểu chuyện, không quấy rầy anh, ngồi thẳng người lại, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Vậy nếu anh không bận có thể tới nghe."
 
Đôi mi đen như mực của Hạ Tư Dữ khẽ rũ xuống, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó tả.
 
Một lúc sau, giọng nói của cô gái lại dịu dàng vang lên.
 
"Tôi còn chưa ăn tối."
 
Anh quay đầu lại, cô dịu dàng mím môi, ngoan ngoãn đến không ngờ: "Hạ Tư Dữ tôi đói quá, tôi muốn ăn cơm hải sản hôm đó..."
 
Đây là lần thứ ba Tô Trĩ Yểu đến Phạm Tỉ.
 
Cô ngạc nhiên phát hiện Hạ Tư Dữ đã sai người chuyển số hành lý cô nhờ chú Dương và Tiểu Nhung chuyển đến khu nhà Phàm Tỉ, dồn hết vào phòng ngủ dành cho khách.
 
Sau sự ngạc nhiên, một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên.
 
Cô ở trên tầng thứ hai trên cùng của Phàm Tỉ, khi người của Hạ Tư Dữ bàn bạc về bất động sản, hẳn là dễ dàng biết được chuyện này, chẳng phải Hạ Tư Dữ cũng biết rõ cô có một dãy phòng ở tầng dưới để ở, mà còn muốn ở lại chỗ anh...
 
Món cơm hải sản trên tay anh bỗng mất đi hương thơm.
 
Tô Trĩ Yểu ngậm thìa trong miệng, vắt óc suy nghĩ, chẳng lẽ Hạ Tư Dữ định đuổi cô xuống sao, lần này lại tìm cớ gì đây.
 
Hạ Tư Dữ có thói quen đọc sách trong phòng làm việc một lát trước khi đi ngủ, tắm xong bước ra khỏi phòng ngủ chính đã thấy cô ôm bát cơm hải sản khoanh chân ngồi trên sô pha.
 
Nơi anh ở, TV quanh năm không dùng tới, lúc này đang chiếu một bộ phim có nhạc nền rất hay, Nhị Yểu bám vào chân cô tự lăn lộn rất vui vẻ, chơi rất vui vẻ, lúc thì gừ gừ một tiếng lúc lại kêu meo meo.

 
Xung quanh như có cảm giác bước từ thời kỳ phim câm sang thời kỳ có âm thanh.
 
Chỉ là cô gái này không biết vì sao lại thất thần, trên đường còn kêu gào nói đói bụng, giờ ăn thì lại cầm thìa không nhúc nhích, một ngụm cơm phồng trên má, cũng không động đậy, bát gần nguội luôn rồi.
 
"Ăn xong nhớ tự rửa bát."
 
Anh hừ một tiếng thật sâu, suy nghĩ của Tô Trĩ Yểu đột nhiên bị kéo về hiện thực, nhìn sang thì người đàn ông đã đi vào phòng làm việc, chỉ thấy bóng lưng anh vai rộng eo hẹp dưới lớp áo ngủ màu đen.
 
Cánh cửa phòng làm việc đóng sầm lại, dường như anh không có ý bảo cô ăn xong rồi rời đi.
 
Tô Trĩ Yểu sửng sốt mất vài giây, chậm rãi nhai cơm.
 
Anh còn chưa biết sao?
 
Tô Trĩ Yểu mới ở cùng Hạ Tư Dữ mấy ngày, mấy ngày nay Hạ Tư Dữ không nhắc tới chuyện này, Tô Trĩ Yểu dần dần an tâm, thầm nghĩ có lẽ anh thật sự không biết.
 
Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi trưa chú Dương đều đưa cô đến phòng học đàn, buổi chiều cô tập đàn cùng Saria, sau đó tự học đến tối mịt, Hạ Tư Dữ làm việc xong sẽ đón cô trên đường. 
 
Tô Trĩ Yểu hoàn toàn tự chủ lịch trình của công ty, cô vừa mới làm ầm ĩ lên không lâu, lúc này Tô Bách cũng không thể thuyết phục cô hơn nữa, tất cả đều do cô tự quyết định nên cô thương lượng với Truyền Thông Trình Ngu tạm thời để cho cô đi.
 
Không còn vướng bận chuyện đó, Tô Trĩ Yểu đã cho Tiểu Nhung một kỳ nghỉ dài.
 
Xiềng xích được giải phóng, cuộc sống thoải mái hơn bao giờ hết.
 
Chỉ là từ ngày đó trở đi, Bắc Kinh đột nhiên bước vào thời kỳ thời tiết lạ thường, không khí ấm áp mạnh mẽ ập đến, nhiệt độ tăng cao một cách kỳ lạ, rõ ràng là đã cuối đông nhưng khí trời lại rất nóng nực, khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn bực khó chịu.
 
Nóng ẩm suốt mấy ngày, một luồng khí lạnh dường như không phục, đột nhiên quay ngược trở lại, hai luồng khí mạnh va chạm, dưới sự đấu tranh, Bắc Kinh lại lần nữa trở về mùa đông lạnh giá.
 
Vào ngày nhiệt độ đột ngột giảm xuống, Hạ Tư Dữ trở lại khu Hồng Kông.
 
Chẳng hiểu sao lúc anh vừa rời đi, chiều hôm đó Bắc Kinh có giông và mưa to, nhưng đến 3 giờ trời đã tối mịt mù, dự báo của đài khí tượng nói là do có đợt không khí nóng lạnh giao nhau gây nên đối lưu, thời tiết Bắc Kinh liên tục có mưa dông.
 
Trong phòng piano, ánh sáng yếu ớt một cách kỳ lạ, Saria đến gần cửa sổ, bắt đầu phàn nàn về thời tiết xấu.
 
Tô Trĩ Yểu ngồi trước đàn piano, nhìn sấm sét ngoài cửa sổ, tim vô cớ đập nhanh hơn.
 
Ngày buổi hòa nhạc diễn ra, thời tiết Bắc Kinh vẫn còn mưa.
 
Khu Hồng Kông lại vô cùng yên bình.
 
Biệt thự gồm một ngôi nhà riêng với khoảng sân rộng mở ra giống như một khu vườn, dưới ánh mặt trời, bãi cỏ sáng và xanh tươi, một chú chó Rottweiler trong bộ quần áo bảo hộ quân đội đang nằm sấp phơi nắng, tiếng nước chảy róc rách trong ao cá, mọi thứ chìm trong sự yên bình.
 
Có hai chiếc ghế mây bên hồ bơi và một ấm trà Đan Châu.
 
Chu Tông Ngạn nhắm mắt hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mi mắt, hai chân giang ra nằm đó, thở dài: "Kỳ nghỉ thật thoải mái."
 
Không thấy trả lời nên mở mắt ra nhìn.
 
Người bên cạnh khoanh chân, chân phải trên mặt đất không ngừng giẫm theo nhịp, hai mắt nhìn ngược về phía ánh nắng, không biết đang nhìn cái gì.
 
Chu Tông Ngạn nhếch môi cười: "Nhớ em gái Tô à?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận