Sự phô trương trong ngày sinh nhật của Tô Trĩ Yểu chắc chắn sẽ trở thành chủ đề bàn tán hàng đầu.
Nhìn khắp cả thành phố Bắc Kinh, thật sự không tìm thấy dù chỉ là một người có thể khiến cậu ba Thịnh nể mặt như vậy.
Tiểu Nhung không kìm nén được sự tò mò mãnh liệt, đuổi theo cô hỏi cho ra lẽ: “Chẳng trách giám đốc Tiểu Trình tổ chức tiệc sinh nhật cho em mà em không có hứng thú. Hóa ra là lặng lẽ kết bạn với nhân vật lớn như Thịnh Mục Từ! Chuyện từ bao giờ vậy Yểu Yểu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Trĩ Yểu nghe đến mức phiền lòng, vội vàng ngăn cô ấy lại: “Ngừng, vị đó là người đã có vợ, em còn chưa gặp bao giờ.”
Tiểu Nhung đang kích động quá mức dường như đã được đánh thức, ý thức được bản thân đang nói nhảm, cô ấy vội vàng ngậm chặt miệng, lẩm bẩm một mình: “Đúng đúng, bà chủ Thịnh là bác sĩ của bệnh viện số 1 Bắc Kinh, cũng là một mỹ nhân trẻ trung.”
“Nhưng đó là Hoa Việt đấy…” Tiểu Nhung nghĩ thế nào cũng không hiểu được: “Sẽ là ai được chứ?”
“Có đáp án nhớ nói cho em biết nhé.” Bản thân Tô Trĩ Yểu cũng rất muốn biết.
Cô không hiểu được rốt cuộc là ai, gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cô một cách hoành tráng như vậy nhưng lại giấu tên không cho cô biết. Không giống như đám người Trình Giác, vì để lấy lòng cô lúc nào cũng ra sức thể hiện bản thân.
Còn có một bộ phận những cô chiêu luôn thích ghen tỵ với người khác trong giới thượng lưu, đám người đó rất không muốn gặp Tô Trĩ Yểu mà chỉ muốn xem trò cười của cô, mà lúc này đám người đó đều vô tình bị vả mặt.
Nhất thời, cả người trong và ngoài giới đều có rất nhiều suy đoán về thân phận của ông chủ bí ẩn đứng đằng sau chuyện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng, người theo đuổi Tiểu Điêu Thuyền đến mức cả thành phố đều biết chắc chắn là cậu chủ nhà họ Trình.
Danh xưng Tiểu Điêu Thuyền này bắt đầu từ tấm ảnh được chiếu lên màn hình cực lớn tối qua, bó hoa hồng Austin hôm qua cô cầm có tên là Điêu Thuyền.
Lúc đó cô mười sáu tuổi, vừa mới được học viện âm nhạc New York nhận vào học, tiện tay chụp bức ảnh này. Thiếu nữ tràn ngập vẻ thanh xuân cuốn hút tất cả mọi người, một đêm đã nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fan. Vậy nên thiên kim nhỏ nhà họ Tô của Bắc Kinh đã trở thành nữ thần tình đầu trong mộng của vô số nam sinh như vậy.
Chẳng qua bọn họ chỉ nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, trong sáng chứ không ai quan tâm tới trình độ piano của cô.
Tất nhiên Trình Giác cũng vậy.
Mặc dù không hiểu người có thể đánh tiếng được với Hoa Việt là ai nhưng Tô Trĩ Yểu chắc chắn, không phải Trình Giác.
Anh ta chỉ biết chơi bời lêu lổng, có bản lĩnh như thế này đúng là lạ đời.
Ngày hôm sau, Tô Trĩ Yểu tới phòng đàn bên cạnh trung tâm Thương Mại Quốc Tế.
Căn phòng lớn trang trí theo phong cách Châu Âu cổ điển hoa lệ mà tao nhã, rèm cửa làm hoàn toàn bằng tơ lụa, ở giữa còn đặt một chiếc đàn piano hình tam giác màu đen sáng bóng.
Bình thường, nếu cô ở trong phòng luyện đàn sẽ ngồi hết cả ngày.
Trời tối dần, Tiểu Nhung đi ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại Tô Trĩ Yểu đang tạm nghỉ. Chỉ thấy Tiểu Nhung đi tới, rất ngạc nhiên hỏi: “Yểu Yểu, em muốn hủy hợp đồng với công ty à?”
“Ừ.” Tô Trĩ Yểu ngồi trên ghế chơi đàn, uống một ngụm nước ấm nhỏ, đặt lại chiếc cốc sứ lên tủ: “Hoàn thành thủ tục rồi sao?”
Tiểu Nhung một lời khó nói hết, ngập ngừng một lúc mới chậm rãi nói với cô: “Vừa nãy công ty gọi điện tới, nói là… Tô Thị từ chối chi trả 2 tỷ tiền vi phạm hợp đồng cho em.”
Hiểu được ý của câu nói này, Tô Trĩ Yểu ngồi thẳng người dậy: “Từ chối?”
“Ừ…” Tiểu Nhung gật đầu.
Tô Trĩ Yểu hỏi lại: “Cha em?”
Điện thoại rung lên, sau khi Tiểu Nhung nhìn thông báo, cực kỳ cẩn thận đưa cho cô xem.
Tô Mạn Lộ.
Chị kế lớn hơn cô bốn tuổi.
Nhìn thấy cái tên này, Tô Trĩ Yểu đã hiểu được tình hình đại khái. Cô bĩu môi, nhận lấy điện thoại.
“Tô Trĩ Yểu.” Giọng nói của người phụ nữ thông qua điện thoại lọt vào trong tai cô: “Hợp đồng quản lý của em với truyền thông Trình Ngu vẫn còn mười lăm năm nữa, nếu muốn hủy, trừ khi đến hạn hợp đồng.”
Tô Trĩ Yểu sững sờ khó hiểu, cô bình tĩnh cười nói: “Uy phong của giám đốc Tô lớn thật đó.”
Đối phương đang định nói chuyện thì Tô Trĩ Yểu đột nhiên nói một câu, xuất phát từ sự bực tức trong lòng: “Ấy, cha em đã chuyển một trăm phần trăm quyền thừa kế của Tô Thị cho chị chưa?” Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.
Tô Mạn Lộ bị hỏi đến ngơ ngác: “Cái gì?”
Tô Trĩ Yểu cười nhẹ một tiếng: “Sao hai tỷ tiền vi phạm hợp đồng cứ như trừ vào tiền lương của chị vậy.”
Trong sự dịu dàng của cô luôn mang theo gai nhọn, Tô Mạn Lộ đã quen rồi. Giọng điệu của cô ta hết súc cứng rắn: “Tô Trĩ Yểu, mong em hiểu rõ điều này. Nhiều năm nay, công ty và Trình Thị vẫn luôn giữ quan hệ hợp tác thân thiết, một khi em hủy hợp đồng, lật mặt với Trình Thị sẽ gây ra tổn thất cực lớn cho tô Thị. Công ty sẽ không mạo hiểm gánh vác cùng em!”
“Hóa ra em giỏi như vậy à, có chút tùy ý thôi thì công ty cũng sẽ xong đời.” Tô Trĩ Yểu cười nhạt.
“Em cho rằng tại sao ban đầu cha lại sảng khoái như vậy, chỉ một câu đã kí hợp đồng hai mươi năm cho em?” Tô Mạn Lộ không để ý đến sự chế giễu của cô: “Từ nhỏ Trình Giác đã thích em, sao cha có thể bỏ qua con dê béo là Trình Thị được.”
Nụ cười bên môi Tô Trĩ Yểu khẽ đông cứng lại.
Tô Mạn Lộ cười mang theo vẻ đắc ý: “Yểu Yểu, em sống thoải mái quá nên không biết cái khổ trong đời người, vẫn phải học cách chịu vất vả nhiều hơn, rèn luyện tính cách.”
Khúc mắc dần được làm rõ, nhất thời, dường như tất cả đã sáng tỏ.
Thất thần trong giây lát, giọng Tô Trĩ Yểu vẫn bình tĩnh, lúc nói còn mang theo mùi thuốc súng: “Muốn chịu khổ chị tự chịu một mình đi, đừng kéo em vào.”
“Em…” Tô Trĩ Yểu nghẹn họng, không tranh cãi với cô nữa, rất tự tin nói từng câu từng chữ: “Chuyện này em hỏi cha cũng vậy thôi, nếu em còn không hết hy vọng thì chị sẽ bảo cha bỏ chút thời gian, tự mình đến nói chuyện với em.”
Mặt Tô Trĩ Yểu không chút cảm xúc, lập tức gọi điện thoại cho cha ruột mình là Tô Bách, trực tiếp nói với ông rằng cô muốn hủy hợp đồng.
Đầu dây bên kia, Tô Bách đắn đo chọn lọc từ ngữ một lúc lâu, giọng yêu thương nói: “Yểu Yểu, đừng gây chuyện. Đang yên đang lành con lại đòi hủy hợp đồng, cha biết đối diện với bác Trình của con thế nào đây, chuyện này…”
Không cần nghe nữa.
Tô Trĩ Yểu nhắm mắt, trực tiếp cúp máy. Bàn tay cầm điện thoại buông thõng xuống, xúc cảm mang theo vẻ chán nản khó phát hiện.
Tiểu Nhung lo lắng nhìn cô: “Yểu Yểu…”
Giây tiếp theo, Tô Trĩ Yểu đứng dậy như không có chuyện gì, xoa gáy: “Đàn mệt rồi, em muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
“Bên ngoài đang có tuyết mà.” Biết cô muốn yên tĩnh một mình nên Tiểu Nhung không đi theo, nhắc cô mang theo ô.
Tô Trĩ Yểu không đi quá xa, một tay cô cầm chiếc ô trong suốt, tay còn lại đút vào túi áo khoác, chậm rãi đi trên đường dành cho người đi bộ ngoài phòng đàn.
Tối qua tuyết đã rơi suốt một đêm, ban ngày cũng rơi thành từng cơn, tuyết tích trên đất ngày lúc càng dày hơn. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.
Cô đưa tay ra khỏi ô, sương tuyết rơi vào bàn tay, hơi lạnh. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, rất vắng vẻ, lập tức thở ra một hơi toàn sương trắng.
Cô ấn chiếc mũ nồi màu lông tơ màu trắng đục của mình xuống, cằm vùi vào cổ áo len, đạp lên tuyết trên mặt đất, tiếp tục đi thêm một đoạn không có mục đích.
“Vị trí ở giữa, càng gần vị trí trung tâm càng tốt.”
Đột nhiên, trong gió tuyết vang lên một câu tiếng Quảng Đông.
Tô Trĩ Yểu dừng bước, ngước mắt. Cô phát hiện dưới bóng cây hòe trơ trụi phía xa có một người đang đứng.
Bóng người quen thuộc, giọng cũng rất quen thuộc. Có lẽ là người đàn ông tối qua ở cửa đài truyền hình đó.
Trời còn chưa tối hẳn, đằng sau những cành cây đóng băng là bầu trời màu xanh. Bên cạnh bồn hoa còn có một chiếc đèn đường, chiếu xuống ánh đèn màu vàng cam, hạt tuyết mềm mại bay quanh người anh.
Anh mặc một chiếc áo khoác suit màu đen, đeo găng tay da đen, tay phải cầm một điếu xì gà, khói màu xanh nhạt bay ra.
“Không phải tôi, học trò của Zane.”
“… Ừ, nhanh lên.”
Anh nói tiếng Quảng Đông nghe rất hay, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ lười biếng, khiến cho đêm tuyết này có chút cảm giác giống phim điện ảnh phục cổ. Thậm chí có một khoảnh khắc Tô Trĩ Yểu nghi ngờ bản thân đã lạc tới khu phố cổ Hồng Kông.
Cô bất giác nhìn anh chằm chằm.
“Meo…”
Một chú mèo trắng tinh nhảy lên bồn hoa hình trụ La Mã, vô cùng thân thiết cọ đầu vào eo anh.
Anh đang nghe điện thoại, dập điếu xì gà trong tay rồi vứt vào thùng rác, tay phải không có việc gì đặt lên đầu chú mèo trắng, tùy ý vuốt ve hai cái.
Lại nói thêm vài câu với người trong điện thoại, khóe miệng anh bất giác cong lên, lơ đãng quay người.
Có lẽ là cái bóng trên tuyết đã bán đứng cô.
Người đàn ông nhỏ giọng nói “cứ vậy đã”, con ngươi đen nhánh ngước lên, nhìn qua. Cái nhìn trong chớp mắt đó, ánh mắt của anh và cô đã chạm nhau.
Tim Tô Trĩ Yểu bỗng nhiên đập hụt một nhịp.
Hoàn toàn là phản ứng bản năng, cô ôm cán ô, vội vàng quay người, bước chân luống cuống chạy đi, chiếc mũ nồi rơi trên tuyết cũng không hề hay biết. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.
Bóng dáng xinh đẹp xa dần, chẳng bao lâu sau đã biến mất trong màn đêm, giày đạp trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân nhỏ.
Chạy mãi, Tô Trĩ Yểu từ từ dừng lại.
Cô đứng tại chỗ bối rối nghĩ, chột dạ cái gì, tại sao phải chạy? Không phải là chỉ nhìn anh hai cái thôi sao, cũng có làm chuyện gì trái với lương tâm đâu…
Cô vuốt tóc, lúc này mới nhận ra không thấy mũ đâu nữa.
Tô Trĩ Yểu quay đầu nhìn con phố dài vô tận, u ám. Suy nghĩ một lát, cô vẫn men theo đường cũ trở lại nơi đó.
Lúc tìm thấy mũ nơi đó đã hoàn toàn trống không, người đàn ông kia đã không còn ở đây nữa.
“Không để ý đến mày một lúc thôi mà mày đã chuồn nhanh như vậy, con mèo hư bướng bỉnh này…”
Tô Trĩ Yểu quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông quàng khăn caro xám đang ôm chú mèo trắng đó, đi qua đường.
Đối diện là một cửa tiệm thú cưng được thiết kế trông rất bắt mắt, bóng đèn trong tối giống như một đường hầm không gian.
Nếu không phải một tiếng sau gặp lại người đàn ông đó trên bàn tiệc, Tô Trĩ Yểu thật sự sẽ nghi ngờ có phải bản thân đã xuyên không rồi không.
Trên đường quay về phòng đàn, cô nhận được địa chỉ bữa tiệc mà Trình Giác gửi tới. Suy nghĩ một lúc, có vẻ bây giờ chỉ có thể nói chuyện với anh ta mà thôi. Vậy nên cô đã thay một bộ váy Chanel đơn giản, khiêm tốn nhưng lại không mất lịch sự, đến tham dự bữa tiệc.
Bữa tiệc tổ chức ở trung tâm Thương Mại Quốc Tế, đó là trung tâm thương mại xa hoa nhất thành phố Bắc Kinh. Đèn chùm thiết kế cầu kỳ, sáng rực rỡ, mỗi một chiếc đèn đều được làm từ pha lê thật. Tổ chức tiệc chiêu đãi ở đây cũng được coi như là lễ nghĩa đãi khách quý cao nhất.
Trình Giác đến đại sảnh đón cô, anh ta mặc một bộ đồ màu hồng pastel trông rất phong cách, cổ áo bung ra không hề có quy tắc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương cực kỳ chướng mắt, ngũ quan xinh đẹp, mặt mũi cũng không tệ, chỉ có điều toàn thân toát ra khí thế của một cậu ấm ăn chơi trác táng.
“Bé ngoan, cuối cùng em cũng đến rồi.” Trình Giác cười hài lòng đi tới, vừa gặp đã khoác tay lên vai cô.
Tô Trĩ Yểu thản nhiên nghiêng người, tránh né một cách khéo léo, trên mặt vẫn duy trì nụ cười không có bất cứ sơ hở nào, đi thẳng vào vấn đề: “Giám đốc Tiểu Trình, tôi cũng đã ở đây rồi, nói điều kiện của anh đi?”