Si tình làm sao mà thành

“Sắp đến Valentine rồi, khi nào thì tổ chức sinh nhật?” 
 
Trong thư phòng, giọng nói của người đàn ông từ tốn trầm thấp, tiếng Quảng Đông tự nhiên phủ một chút dịu dàng, hơn nữa cách rất xa, lọt vào tai lại càng trông có vẻ thần bí khó lường. 
 
Tô Trĩ Yểu lơ đãng nghe được chữ có chữ không. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không biết tiếng Quảng Đông, nhưng lờ mờ nghe ra một vài từ khóa có giá trị. 
 
Bảy giờ tối, khách sạn Victoria Harbour, Valentine, sinh nhật. 
 
Bên trong không biết từ khi nào đã im ắng, hẳn là anh ngắt điện thoại rồi, Tô Trĩ Yểu nín thở, muốn lặng lẽ lui về phòng mình, lúc này, Nhị Yểu trong ngực lại hại đồng đội, đột nhiên kêu meo meo. 
 
Tô Trĩ Yểu hoảng loạn toan bỏ chạy. 
 
Trong nháy mắt cửa thư phòng mở ra, cửa phòng cho khách đóng sầm lại, Hạ Tư Dữ rũ mắt xuống, Nhị Yểu ngồi xổm ở cửa, vui vẻ vẫy đuôi, đôi mắt màu sapphire đối mắt với anh. 
 
Hạ Tư Dữ đăm chiêu, khẽ cười nhạt một tiếng, xoay người trở về phòng, tùy ý Nhị Yểu đi theo vào. 
 
Đêm đó, Tô Trĩ Yểu ngâm mình trong bồn tắm lớn hình tròn. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọt xà phòng sữa tắm dừa muối biển phủ lên vai, lộ ra cái cổ trắng ngần, tóc dài ở sau đầu dùng một cây trâm ngọc trai búi lên, vài sợi tóc tóc mai rũ xuống, uốn lượn dính hơi nước ướt sũng. 
 
Sương mù mờ mịt trước mắt, ấm áp đến độ khiến cô có chút buồn ngủ, lúc mơ màng, Tô Trĩ Yểu nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nghe lén được, suy nghĩ mông lung...  
 
Sinh nhật của Hạ Tư Dữ vào ngày Valentine. 
 
Bảy giờ tối, anh có cuộc hẹn ăn tối tại khách sạn Victoria Harbour. 
 
Thứ Tư tới. 
 
Ngày 14 tháng 2, Ngày Valentine. 
 

 
Ngày hôm sau, Hạ Tư Dữ quả thật đã trở về khu Hồng Kông. 
 
Lần này anh rời Bắc Kinh hơi lâu, hình như có việc quan trọng, mãi cho đến lễ tình nhân ngày 14, cũng không có tin tức sắp quay trở lại. 
 
Buổi chiều thứ tư, Tô Trĩ Yểu ở phòng đàn luyện tập, nhưng không tập trung nổi, đánh lạc nhịp tới mấy lần. 
 
Luôn không khống chế được mà nghĩ đến Hạ Tư Dữ. 
 
Tô Trĩ Yểu đứng trước đàn dương cầm, đi tới đi lui bên cửa sổ sát đất, nghiêm túc nhận ra nếu mình cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cuối cùng cũng nhận ra vấn đề. 
 
Tình huống trước mắt chính là, chỉ cần cô muốn hủy hợp đồng, thì không thể không dỗ Hạ Tư Dữ ra mặt, nếu như không muốn tiếp tục lừa gạt tình cảm của anh, vậy thì phải chờ mười năm hết hạn hợp đồng, không chừng còn bị ép phải gả cho Trình Giác. 
 
"..." 
 
Cô tự thuyết phục bản thân. 
 
Chọn cái trước, mặc cho số phận. 
 
Vì để tâm tình dễ chịu hơn một chút, Tô Trĩ Yểu hạ quyết tâm, say này nhất định sẽ đối xử thật tử tế với Hạ Tư Dữ, ít nhất cô không phải chỉ có lợi dụng, cũng phải bỏ ra chút thật lòng. 
 
Nghĩ như vậy, rối rắm trong lòng đột nhiên biến mất, suy nghĩ trong phút chốc cũng trở bên thông thoáng, Tô Trĩ Yểu lập tức đặt vé máy bay, ba tiếng sau sẽ bay tới Hồng Kông. 
 
Ý định muốn cho anh một bất ngờ trong ngày sinh nhật của mình.  
 
Một chiếc siêu xe bốn chỗ mui trần màu hồng rực rỡ phóng như bay trên đại lộ trung tâm thương mại Quốc tế. 
 
Ở ghế lái phụ, Trình Giác đeo kính râm, một tay vắt ngang ra ngoài cửa sổ, gió mạnh trước mặt hất mái tóc ngắn màu hạt dẻ của anh ta ra sau. 
 
Người lái xe đạp chân ga phóng nhanh, giọng nói hòa với tiếng gió: "Anh Giác, Valentine sao không hẹn Tiểu Điêu Tuyền đi chơi? ” 
 
“Câm miệng, phiền.” Trình Giác tức giận, gần đây Tô Trĩ Yểu cũng không thèm quan tâm tới anh ta, vừa rục rịch là lại uy hiếp block anh ta.
 
Hai người ngồi sau ồn ào hùa theo. 
 
"Không phải chứ anh Giác, theo đuổi bao lâu như vậy, còn chưa theo đuổi được em Diểu sao? Nếu không được thì anh em cũng phải giúp một tay rồi. ” 
 
“Đi nào, chúng ta đến phòng đàn xem em Diểu đi!” 
 
Siêu xe phóng đi như một cơn lốc xoáy, quay đầu tới phố Vĩnh Xuân. 
 
Tới gần phòng đàn, tốc độ xe chậm lại, Trình Giác liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Trĩ Yểu. 
 
Cô đứng bên kia đường, dưới gốc cây hòe bên ngoài ngôi nhà nhỏ, một bộ váy hoa nhí màu be, chân đi đôi giày búp bê màu trắng ngà, gió nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc dài của cô cong lên mềm mại, hòa với phong cảnh, hình ảnh đẹp như một bức tranh. 
 
Trình Giác móc kính râm từ sống mũi xuống cánh mũi, nhìn đến ngây người. 
 
Ba người còn lại cũng ra sức nhìn cô chăm chú. 
 
“Các em gái khác đúng là không thể so sánh với Tiểu Điêu Thuyền mà.” 
 
“Các cậu nói, em Diểu đang chờ ai đây?” 
 
Vừa hỏi ra khỏi miệng, chiếc Bugatti chạy qua bên cạnh bọn họ, vững vàng dừng ở trước ngôi nhà, hoàn toàn che khuất bóng dáng Tô Trĩ Yểu. 
 
Ba năm giây, xe rời đi, đến không tiếng động đi cũng không chút dấu vết. 
 
Khi ngôi nhà lại lần nữa xuất hiện trước tầm mắt, dưới tàn cây đã không còn ai. 
 
Bốn người trong siêu xe mui trần đều sửng sốt. 
 
“Biển số đen, ngũ quý 0, là bản đặt riêng, trời má... Con Bugatti này của ai? ” 
 
“Xe nhập cảnh khu vực Hồng Kông?” 
 
Trình Giác ngây người hoàn hồn, bực bội đập tay lên cửa: “Má nó!” 
 
Anh ta bị chú Hạ dắt mũi rồi sao?
 

 
Khi máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế khu vực Hồng Kông, đã là bảy giờ tối. 
 
Tô Trĩ Yểu gọi xe thẳng đến khách sạn Victoria Harbour. 
 
Cô có hẹn trước bữa tối tại khách sạn Victoria Harbour, chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất trên tầng cao nhất, còn đặt bánh sinh nhật, muốn tổ chức sinh nhật cho Hạ Tư Dữ, không biết sau khi bữa tiệc của anh kết thúc có rảnh hay không. 
 
Đến khách sạn Victoria Harbour, Tô Trĩ Yểu vừa xuống xe, liền gọi điện thoại cho Hạ Tư Dữ, nhưng có thể anh vẫn đang bận, điện thoại không liên lạc được. 
 
Tô Trĩ Yểu đành phải chụp ảnh nhà hàng, nhắn tin qua: [Hạ Tư Dữ, anh đang ở đâu?] 
 
Sảnh lớn khách sạn xa hoa sang trọng, trang trí mấy bức tranh sơn dầu đều có giá trị không nhỏ, đèn chùm làm bằng pha lê thật, chiếu xuống sảnh lớn xa hoa sang chảnh. 
 
Tô Trĩ Yểu vừa vào, liền có phục vụ tiến lên nghênh đón, dẫn cô đến chỗ ngồi đã đặt trước. 
 
Hạ Tư Dữ chậm chạp mãi vẫn không trả lời, Tô Trĩ Du bảo phục vụ khoan đem thức ăn lên, ngồi bên cửa sổ sát đất tầng trên cùng, nâng cằm, chán nản thưởng thức cảnh đêm ở cảng Victoria. 
 
Trong màn đêm, những con tàu khổng lồ ở bến cảng trôi nổi, ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt biển, tạo thành những gợn sóng lấp lánh, giống như một phân cảnh trong phim. 
 
Tô Trĩ Yểu đang thả hồn theo mây, bên tai vang lên một tiếng huýt sáo lưu manh. 
 
Cô ngẩng đầu, cạnh bàn không biết từ khi nào đã có thêm vài người, ăn mặc kiểu nhà giàu mới nổi, có người miệng nhọn má khỉ, có người mặt mày đầu trộm đuôi cướp, vừa nhìn là biết chẳng ra làm sao. 
 
Tô Trĩ Yểu không buồn để ý tới, nơi này là khách sạn làm ăn ngay thẳng, bọn họ cũng không dám tùy tiện làm bậy. 
 
“Ô, tôi không nhìn lầm chứ, thật sự là Tiểu Điêu Thuyền?” Thanh niên cầm đầu ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt gian xảo thăm dò: “Sao lại ngồi một mình ở đây, các anh trai uống cùng em mấy ly nhé?” 
 
Tô Trĩ Yểu chán ghét nhíu mày. 
 
Giọng điệu của người này, ngoài dục vọng còn rõ ràng cất chứa sự hận thù, trông như đã từng có ân oán rất sâu với cô, nhưng rõ ràng cô không biết bọn họ là ai. 
 
"Bạn của tôi sắp tới rồi, mời anh nhường chỗ." 
 
"Lão Hạ?" 
 
Đầu ngón tay Tô Trĩ Yểu run lên, trái tim căng thẳng. 
 
Nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt cô, thanh niên kia cảm thấy mỹ mãn, cười vài tiếng, cầm ly rượu trên bàn lên, đùa giỡn gõ hai cái trên bàn: “Ông chủ Hạ đang nói chuyện cùng anh Lâm của chúng tôi, không rảnh đến bầu bạn với em đâu, kính anh trai hai chén, anh trai dẫn em tới đó.” 
 
Tô Trĩ Yểu hít sâu một hơi, cảm giác sự tình không tốt cho lắm. 
 
Hình như cô không thể chạy thoát khỏi đây. 
 
...
 
Khách sạn Victoria Harbour, phòng hòa bình, khu bàn trà. 
 
Bàn gỗ dài hình vuông kiểu Trung Quốc bằng gỗ hồ đào đen, có tổng cộng bốn chiếc ghế thái sư đặt đối diện với nhau. 
 
Hạ Tư Dữ dựa vào lưng ghế, chân dài đan xen, khuỷu tay tùy ý đặt lên tay vịn ghế, đầu ngón tay phải cầm một điếu xì gà, khói thuốc lượn lờ quanh quẩn. 
 
Áo khoác âu phục anh cởi ra treo ở lưng ghế thái sư bên phải, áo sơ mi và gile trên người rất tôn dáng người, tay áo làm bằng da ôm trọn cổ tay, đường nét cơ bắp cứng rắn đầy mạnh mẽ. 
 
Vô cùng kiêu ngạo. 
 
Lâm Hán Sinh ngồi phía đối diện đang hút thuốc lá, trong lúc anh ta nhả khói, lại nói: “Ông chủ Hạ, vẫn là câu nói kia, tôi chỉ có một yêu cầu như vậy, đêm nay hàng của tôi đóng gói xong, lập tức đưa ra thuyền, chỉ là sớm một ngày mà thôi, đối với ông chủ Hạ tuyệt đối không phải việc khó.” 
 
Hạ Tư Dữ nhếch môi cười lạnh, giơ tay hút một ngụm xì gà. 
 
Anh không nói lời nào, bầu không khí bốn phía như đóng băng, phảng phất kết thành một tầng sương, lạnh đến mức ngạt thở. 
 
Rõ ràng là các cuộc đàm phán trước đó không phải là dễ chịu. 
 
Lâm Hán Sinh gõ tàn thuốc, bày ra vẻ thiện chí: “Ông chủ Hạ, chỗ anh em cả, thuận tay mà thôi.”
 
Hạ Tư Dữ rũ mắt, sương khói xanh trắng từ bờ môi chậm rãi phun ra, giọng nói khàn khàn gợi cảm sau khi hút xì gà vang lên: “Xưng huynh gọi đệ với tôi.” 
 
Anh hé mắt, nhìn thẳng người đối diện, ý cười mơ hồ trong đôi mắt đen sâu thẳm, nhưng nụ cười kia lại lạnh lùng đến cực độ. 
 
Ngữ khí không chút phập phồng, nói ra từng chữ từng chữ: “Anh cũng xứng sao?” 
 
Sắc mặt Lâm Hán Sinh lập tức thay đổi.
 
Lúc này, ngoài cửa có người nhẹ nhàng đi vào, đến gần bên cạnh Lâm Hán Sinh, ghé tai thì thầm, không biết nghe được cái gì, biểu tình của Lâm Hán Sinh từ kinh ngạc đến quái dị, cuối cùng nheo mắt lại, con ngươi dưới mi mắt xẹt qua vết gian xảo. 
 
Lâm Hán Sinh bình tĩnh trở lại, từ tốn cắn điếu thuốc: “Tôi có vị khách, có lẽ ông chủ Hạ sẽ cảm thấy hứng thú.” 
 
Hạ Tư Dữ cầm điếu xì gà chậm rãi rít một hơi. 
 
“Cô gái nhỏ nhà họ Tô kia, tên là Tô Trĩ Yểu đúng không?” Lâm Hán Sinh ngậm điếu thuốc cười rộ lên, vừa cười ho khục khục vì sặc khói, âm thanh đó vừa khàn vừa đặc, khiến người ta khó chịu. 
 
Đầu ngón tay Hạ Tư Dữ khẽ dừng lại. 
 
Lâm Hán Sinh chú ý đến, nhen nhóm chút kiêu ngạo: “Xin lỗi ông chủ Hạ, đàn em của tôi rất thích cô Tô, lại không hiểu chuyện, thấy cô ấy một mình ở sảnh lớn tầng cao nhất, muốn mời uống một ly rượu, kính xin ông chủ Hạ đừng để bụng...” 
 
Hạ Tư Dữ nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. 
 
"Cô Tô đến Hồng Kông rồi, chẳng lẽ ông chủ Hạ không biết?” Lâm Hán Sinh tìm lại được vài phần càn rỡ vì nắm trong tay quyền chủ động: “Vậy xem ra, lần này cô Tô đến, còn muốn gặp người khác. ” 
 
“Giám đốc Lâm.” Hạ Tư Dữ gằn giọng. 
 
Chỉ bất ngờ trong giây lát, anh rất nhanh bình tĩnh trở lại tình thế, trong nháy mắt nhiệt độ trong mắt Hạ Tư Dữ lạnh xuống: “Người của tôi, tôi không thích người khác đụng vào.” 
 
Lâm Hán Sinh khàn giọng, làm bộ đỡ trán: “Anh xem cái trí nhớ của tôi, thế mà lại quên mất cái này.” 
 
Sau đó anh ta lại lộ ra vẻ mặt khó xử, lời nói lại ung dung: “Nhưng làm sao tôi lại nghe nói, ông chủ Hạ và cô Tô, là nước sông không phạm nước giếng?” 
 
“Lâm Hán Sinh.” Hạ Tư Dữ nghiêng người, từng chút từng chút dập tắt điếu xì gà vào trong gạt tàn, khi ngước mắt lên, đôi mắt dài kia tựa như nước đá, lạnh đến dọa người. 
 
“Lời của tôi chỉ nói một lần.” 
 
Trái tim Lâm Hán Sinh đột nhiên đập rất nhanh. 
 
Anh ta biết tính tình Hạ Tư Dữ, nếu người này nổi giận, kết cục ngay cả cơ hội cầu xin tha mạng cũng không có, nếu làm thật, dựa vào thủ đoạn của anh, dạy dỗ người ta cũng giống như làm thịt một con cá đang hấp hối trên thớt. 
 
Nhưng lúc này, anh ta cũng có chỗ dựa, vì hàng hóa có thể ổn thỏa lên thuyền, đêm nay toàn bộ khách sạn đều là người của anh ta, súng thật đạn thật, nếu thật sự động thủ, tuyệt đối sẽ không rơi vào thế hạ phong, đều là người thông minh, sẽ không ngốc đến mức vì đàn bà mà lưỡng bại câu thương. 
 
Lâm Hán Sinh cố nén sự khinh bỉ trong lòng, nhếch môi cười, cất lời: “Không thì ông chủ Hạ chứng minh cho chúng tôi một chút, nếu cô Tô kia đúng thật là có quen biết ông chủ Hạ, họ Lâm tôi đây, nhất định sẽ tận tay đưa cô ấy rời đi.” 
 
Hạ Tư Dữ mặt không chút thay đổi, mắt dài từng tấc từng tấc lướt qua mặt anh ta. 
 
“Nếu đã là ngày lễ tình nhân, vậy mời ông chủ Hạ và cô Tô, biểu diễn cho chúng tôi xem mười phút hôn môi ở đại sảnh, thấy sao?” Lâm Hán Sinh bày trò, quay sang hỏi đám đàn em phía sau. 
 
Một nhóm người hùa theo cười gian trêu đùa lưu manh. 
 
Lâm Hán Sinh không chút để ý quay đầu lại, cười xảo trá: “Ông chủ Hạ, hôn một cái thôi mà, rất đơn giản, bây giờ người trẻ tuổi đều thích chơi mấy trò này đấy.” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui