Si tình làm sao mà thành

Công việc kinh doanh của Lâm thị lúc trước là kinh doanh bốc dỡ thuyền đánh cá, cũng nhờ vào vận may tốt, bắt kịp với những thay đổi của ngành vận tải đường biển trên toàn cầu nên từ những năm chín mươi, bọn họ đã trở nên giàu có nhờ vào thương mại cảng, từ đó mới tạo nên là Tập đoàn Lâm Thị thịnh vượng như bây giờ.
 
Có lẽ vì những tháng ngày làm việc cật lực trên bến tàu thời trẻ đã ăn sâu quá nhiều vào tiềm thức, nền móng hoang sơ được vun đắp bởi nắng mưa năm này qua năm khác, như sự sinh sôi nảy nở của tế bào ung thư trong nội tạng, nhiều năm như vậy, phẩm chất của giới tri thức trong tầng lớp thượng lưu cũng không thể ngấm vào xương máu của đám người thô lỗ này.
 
Gương mặt thô tục, ăn nói không chút kiềm chế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giữa một đám người đang cười nói vui vẻ, Hạ Tư Dữ khẽ nhắm mắt lại, hàng mi đen khép hờ che giấu sự lạnh lùng trong đáy mắt.
 
Anh im lặng gần mười giây.
 
Anh cúi đầu, đột nhiên mỉm cười.
 
Giống như tia chớp trước khi sấm nổ, giống như đang thay thế cho một lời cảnh báo, tất cả các âm thanh xung quanh đột ngột dừng lại ngay khi thấy anh cười.
 
Những người trong phòng im lặng.
 
"Yêu. Tại sao không làm." Giọng điệu của Hạ Tư Dữ không dao động, anh chắp tay đặt trên bụng và thả lỏng người dựa vào ghế bành, tâm trạng bình yên đến lạ thường: "Đáng tiếc, tôi không có sở thích diễn mấy cảnh cuồng nhiệt như vậy ở nơi đông người.”
 
Trên môi anh thoáng ẩn hiện ý cười, anh chậm rãi nói bằng giọng điệu lười biếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đặc biệt khán giả lại là một đám ô uế."
 
Giọng nói như vô hình đổ thêm dầu vào một ngọn lửa, ngọn lửa ấy nhanh chóng thiêu cháy cả thảo nguyên bao trùm cả căn phòng, thiêu đốt cả bầu không khí cho đến khi hủy diệt mọi thứ.
 
Hai bên đều sắp sửa nổ ra chiến tranh.
 
Nụ cười trên mặt Lâm Hán Sinh lập tức biến mất, anh ta dần trở nên nghiêm túc.
 
Không nên lãng phí vào những thứ vô nghĩa, đối mặt với Hạ Tư Dữ, tất nhiên là Lâm Hán Sinh không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh ta cũng không muốn xem bất kỳ cảnh thân mật nào, điều anh ta muốn là những con thuyền đó có thể thuận lợi đi qua biên giới một cách an toàn.
 
Hợp tác với Hạ Tư Dữ là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm tính mạng.
 
Lâm Hán Sinh không thể gánh chịu hậu quả nếu chuyện này thất bại, nhưng anh ta không thể kiềm chế được lòng tham vốn có, vì vậy anh ta đã dốc toàn lực đi tìm Hạ Tư Dữ với ý đồ cố gắng dành mọi cơ hội.
 
Vốn dĩ tối nay bọn họ định tập trung đóng gói các thùng hàng, đêm mai sẽ ra khơi, nhưng lại sợ đêm dài lắm mộng, việc Hạ Tư Dữ đồng ý hợp tác hơi kỳ lạ, Lâm Hán Sinh không chắc liệu anh có thực sự chỉ quan tâm đến lợi nhuận cao hay không.
 
Lâm Hán Sinh không tin tưởng vào Hạ Tư Dữ, vì vậy anh ta phải để tàu rời đi trước để đảm bảo không có gì sai sót.

 
Nhưng anh ta không còn con đường nào khác.
 
Lâm Hán Sinh lo lắng trước tình hình chung, anh ta cố gắng kiềm chế bực tức trong lòng, cười nói: "Ông chủ Hạ, tôi chỉ nói đùa thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy."
 
Anh ta kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, khẽ nâng tay lên: “Thế này đi, ông chủ Hạ phê duyệt giấy thông hành của tôi, tôi sẽ lập tức phái người lái xe đưa cô Tô trở về biệt thự của anh, đảm bảo cô Tô bình an vô sự. "
 
Rõ ràng là đang đe dọa.
 
Hạ Tư Dữ ghét nhất là bị đe dọa, nhưng anh cũng không sợ nhất là bị đe dọa.
 
"Muốn có giấy thông hành sao?” Hạ Tư Dữ nhướng mày, bày ra một nụ cười giễu cợt: "Tổng giám đốc Lâm thích chơi như vậy, hay để tôi chơi với anh một ván đi.”
 
Lâm Hán Sinh tò mò hỏi: "Anh có ý gì?”
 
Hạ Tư Dữ nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn anh có chút nhã nhặn và ôn hòa, nhưng anh càng dịu dàng lại càng đáng sợ: "Tổng giám đốc Lâm là người Bình Hương, phong cách uống rượu rất phóng khoáng. Tôi nghe nói ở Bình Hương có một câu nói gọi là ba bát rượu bắn trúng tên.”
 
Lâm Hán Sinh cảm thấy hơi sợ hãi.
 
Ở Bình Hương: “ba bát rượu bắn trúng tên" có nghĩa là: tửu lượng của người dân địa phương sâu như biển, sau khi uống "ba bát rượu không đủ uống" vẫn có thể đứng vững và bắn tên: “bắn một phát là trúng.”
 
Nhưng điều khiến trái tim Lâm Hán Sinh run lên không chỉ là linh cảm của anh ta về cái gọi là trò chơi của Hạ Tự Tư mà là những lời nói không chút che giấu của Hạ Tư Dữ đã cho anh ta thấy rõ điểm mấu chốt.
 
Anh ta đúng là xuất thân từ thành phố Bình Hương, nhưng chuyện này rất ít người biết đến, ngoại trừ những người bạn thân thiết của anh ta thì không ai biết những chuyện này.
 
Sắc mặt Lâm Hán Sinh dần thay đổi, thái độ cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Ông chủ Hạ muốn chơi như thế nào?"
 
"Ở đây tôi có hai bình rượu trắng của Nga, mười chén một lượt bắn tên, có mười lượt, nếu thắng tôi thì đêm nay anh có thể qua bến tàu Mol 3."
 
Sau một giây im lặng, lời nói lạnh lùng lãnh đạm của anh khiến Lâm Hán Sinh bật cười, anh ta tự tin nói: "Chậc chậc, tôi chỉ sợ người ta nói tôi bắt nạt ông chủ Hạ, có thể anh không biết, từ năm sáu tuổi tôi đã học uống rượu, tôi uống rượu còn nhiều hơn uống nước."
 
Hạ Tư Dữ nhếch môi dưới, vẫn với vẻ mặt bình tĩnh: "Rượu nguyên chất chín mươi độ."
 
Không khí ngừng chảy trong giây lát, không gian trở nên yên tĩnh.
 
"Uống rượu tới 90 độ là muốn chết người..." Có người bị thái độ hung tàn của anh làm cho giật mình, theo bản năng muốn phản bác lại bị người bên cạnh huých khuỷu tay ngăn lại.
 
Lâm Hán Sinh cũng ngây người trong giây lát, anh ta nhìn về phía trước, nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông kia đang xuất hiện một ý cười nhàn nhạt.
 

"Bịt mắt bắn."
 
Hạ Tư Dữ dùng giọng điệu bình thường, thản nhiên nói tiếp.
 
Đổ thêm dầu vào lửa cho đến khi đốt đến trán đối phương.
 
Xung quanh bỗng trở nên im lặng.
 
Với loại trò chơi này, không ai có thể giữ được tim không đập chân không run, Lâm Hán Sinh âm thầm hít một hơi thật sâu: "Ông chủ Hạ định uống rượu như thế nào?"
 
“Cứ uống thế này đi.” Anh chậm rãi nói.
 
Lâm Hán Sinh siết chặt điếu thuốc trong tay: "Ông chủ Hạ lại thích nói đùa, rượu chín mươi độ, là đang ép tôi phải đánh cược cả tính mạng đấy sao.”
 
Hạ Tư Dữ nhướng mày: "Tổng giám đốc Lâm không dám sao?"
 
Anh không phải là kiểu người thích nói nhảm, anh đang nói thật, Lâm Hán Sinh đành chấp nhận, anh ta cố gắng che giấu sự sợ hãi, cố gắng cười hai tiếng: "Tối nay anh em còn phải tụ tập với nhau, như vậy không tốt lắm, hay là giảm còn 70 độ, ông chủ Hạ thấy thế nào?"
 
Hạ Tư Dữ mấp máy môi: "Không cần."
 
Không phải không để ý mặt mũi của anh ta mà muốn buộc anh ta phải thừa nhận sự hèn nhát của bản thân mình.
 
Tính toán thời gian, những thùng hàng hóa kia sắp chất đầy, đang đợi thông quan để xuất cảng, không thể chậm trễ được, Lâm Hán Sinh cũng bị ép leo lên đỉnh núi, anh ta đành phải cắn răng đi về phía trước, chỉ đợi người của Hạ Tư Dữ bắt đầu chuẩn bị, anh ta đánh cược nửa cái mạng của mình để tối nay giành được giấy thông hành.
 
Nhưng không hiểu tại sao mà mất một lúc lâu cũng không thấy Hạ Tư Dữ làm bất kỳ hành động gì.
 
Anh mang dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng, cũng không vội vã ra lệnh cho người lấy rượu và chuẩn bị mũi tên, ánh mắt sắc bén kia một khắc cũng không chớp mắt, giống như lưỡi dao trực tiếp cắt ở trên mặt anh ta, làm cho người ta không lạnh mà run.
 
Lâm Hán Sinh nhìn anh một cái liền lập tức hiểu ra, sau đó anh ta nghiêm giọng ra lệnh cho những người phía sau: "Sao còn không mau mời cô Tô tới đây?"
 
Cấp dưới nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng lên tiếng sẽ đi làm ngay.
 
Năm phút sau, Tô Trĩ Yểu đi vào phòng.
 
Bị bảy tám người đàn ông kỳ lạ vây quanh, cô bị nhét vào giữa, giống như một con mèo con yếu ớt rơi vào hang rắn độc.
 

Trái tim của Tô Trĩ Yểu sắp nhảy ra ngoài.
 
Cô không dám liều lĩnh bỏ chạy, khi ở tầng trên cùng, cô nhìn thấy khẩu súng trên cánh tay của người đàn ông nhất quyết muốn uống rượu với cô.
 
Một khẩu súng thật.
 
Ngay khi cô bị ép sắp khuất phục thì nhóm người này xuất hiện mời cô đến dây, nói rằng ông chủ Hạ đang đợi cô.
 
Cho dù đó là sự thật hay không, Tô Trĩ Yểu cũng phải làm theo.
 
Sau khi sợ hãi, sắc mặt cô tái nhợt, đầu ngón tay vẫn không ngừng run rẩy, cho đến khi cô đi ngang qua tấm bình phong dát vàng lá trong phòng riêng và nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước chiếc bàn dài màu óc chó màu đen.
 
Bốn mắt nhìn nhau.
 
Tâm trạng lúc đó như thể lưỡi gươm trên máy chém đang treo trên đầu vừa được gỡ bỏ, trái tim đang run rẩy của Tô Trĩ Yểu chợt thả lỏng.
 
Cô muốn chạy đến bên cạnh anh nhưng lại sợ những người nguy hiểm xung quanh cô, cô chỉ có thể làm theo.
 
Giây tiếp theo, cô thấy anh duỗi một cánh tay về phía cô.
 
Tô Trĩ Yểu thở ra một hơi, không còn bị kìm nén nữa, cô lập tức nhấc chân chạy tới như thể đó là nơi an toàn duy nhất.
 
Hạ Tư Dữ vẫn đang ngồi, ngay khi cô đến gần, cánh tay dang rộng của anh hơi cong về phía sau, vừa đủ tầm cao để ôm eo cô, dựa theo quán tính khi cô chạy tới, anh kéo cô lại gần mình, nhưng lại cách nhau một khoảng tay vịn của ghế nên anh không thể ôm cô vào lòng.
 
“Sao em lại chạy đến khu Hồng Kông, cũng không gọi cho tôi trước?” Hạ Tư Dữ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
 
Tô Trĩ Yểu bị ánh mắt dịu dàng của anh làm cho sững sờ.
 
Một lúc sau cô mới cảm thấy tay anh đang ôm eo cô, còn xoa xoa hai lần có vẻ rất thân mật, ánh mắt sâu thẳm của anh bao trùm lên mắt cô, Tô Trĩ Yểu mơ hồ hiểu được phản ứng bất thường của anh. 
 
Cô đi lạc vào trò chơi của anh.
 
Đó là bởi vì gặp dịp thì chơi.
 
Tô Trĩ lại nâng cổ họng, cô sợ mình hành động không đúng sẽ gây rắc rối cho anh, cô cúi đầu, hai tay chắp trước người không có chỗ dựa, giọng nói căng thẳng nửa thật nửa giả: "Tôi… tôi muốn tự mình đi tìm anh."
 
"Nhớ tôi rồi sao?" Hạ Tư Dữ cười hỏi.
 
Tim Tô Trĩ Yểu đập nhanh hơn khi nghe giọng điệu cưng chiều của anh, mặc dù cô biết đó chỉ là giả nhưng vẫn không khỏi xấu hổ, cũng không biết nên trả lời thế nào.
 
Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng nói: "Hôm nay là ngày lễ tình nhân."
 
Hạ Tư Dữ mỉm cười, anh đưa cánh tay còn lại lên, dùng lòng bàn tay vuốt ve má cô, ngón tay cái xoa xoa làn da mỏng manh của cô, giọng điệu có chút đau lòng nói: "Lát nữa tôi sẽ đi cùng em, tối nay chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, để tài xế đưa em đến biệt thự của tôi trước."
 
Đầu ngón tay anh chạm vào mặt cô, nhiệt độ cơ thể nóng rực của một người đàn ông trưởng thành khiến hô hấp của cô hơi lộn xộn.

 
Nhưng lúc đó Tô Trĩ Yểu không quan tâm đến hành động thân mật đó, cô ý thức được anh sẽ phải ở lại nơi nguy hiểm này, theo bản năng cô đưa tay nắm lấy má anh: "Chúng ta cùng nhau trở về đi."
 
Cô cố tình làm ra vẻ đeo bám như một người yêu nhưng Hạ Tư Dữ hiểu được sự lo lắng trong mắt cô.
 
“Tôi còn có chút việc làm ăn.” Hạ Tư Dữ nắm tay cô kéo xuống, anh dùng lòng bàn tay bao lấy những ngón tay gầy guộc trắng nõn của cô, nhẹ nhàng siết chặt.
 
Sau đó lại dịu dàng dỗ dành cô: "Ngoan, quay về đợi tôi."
 
Tô Trĩ Yểu cau mày, cô không muốn.
 
Lâm Hán Sinh ở bên cạnh đột nhiên bật cười, ánh mắt chăm chú đặt trên hai người nhiệt tình ở phía đối diện: "Không ngờ ông chủ Hạ và cô Tô lại có quan hệ tốt như vậy, tôi đã đắc tội với cô nhiều như vậy, mong cô Tô tha thứ."
 
Những người này rõ ràng không phải là người tốt.
 
Tô Trĩ Yểu không muốn nói chuyện với anh ta, cũng không có tâm trạng nói chuyện với anh ta, cô sợ Hạ Tư Dữ ở đây sẽ gặp nguy hiểm nên không muốn nghe theo sự sắp xếp của anh để cô rời đi một mình.
 
“Sao lại ngẩn người?” Hạ Tư Dữ nhìn cô với nụ cười thoáng qua đáy mắt: “Em sợ à?”
 
Tô Trĩ Yểu cắn môi dưới, nhưng không đáp lại.
 
“Em ăn chưa?” Anh hỏi.
 
Cô lắc đầu thì thầm.
 
Sau khi tập trung vào cô một lúc, Hạ Tư Dữ đột nhiên nói: “Bạn cũ của tôi đã trải qua ngày lễ tình nhân với bạn gái của ở Quốc tế Cửu Long, để tôi gọi cho cậu ấy tới đón em đi ăn tối."
 
Tô Trĩ Yểu có chút bối rối: "Bạn nào?"
 
Hạ Tư Dữ khẽ cười, trong mắt hiện lên sự dịu dàng: "Ngoại trừ tôi ra em còn biết ai ở khu Hồng Kong?"
 
Trong đôi mắt đen láy của anh ẩn chứa một tầng ý tứ sâu xa, mơ hồ ám chỉ cho cô.
 
Sau đó, Hạ Tư Dữ lấy chiếc áo vest treo trên ghế bên phải khoác lên vai Tô Trĩ Yểu, sau đó anh gọi người của mình đến phân phó vài câu.
 
Tô Trĩ Yểu nhận ra rằng ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến anh, vì vậy cô giả vờ làm một cô gái nhỏ thích bám người, cô nhìn anh và nhẹ nhàng thì thầm: “Khi nào thì anh quay lại?"
 
"Rất nhanh thôi."
 
Anh mỉm cười lấy tay phải của cô từ trong áo khoác ra, anh định đút tay cô vào túi áo vest ra hiệu cho cô trong đó có điện thoại di động thì anh lại nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay trắng nõn của cô trước.
 
Đó là dấu vết của việc bị ai đó dùng lực nắm lấy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận