Môi dưới hơi lạnh lẽo, cây kem đã được đặt tới ngay trước mặt.
Cô khẽ cắn vài miếng, để lộ ra phần kem sữa dừa bọc trong sôcôla nguyên chất màu xanh muối biển.
Nhiệt độ trong biệt thự rất ấm áp nên kem không lạnh quá lâu, lớp kem sữa dừa bên trong dần tan chảy thành chất lỏng sền sệt, vì nhiệt độ cao nên đã sắp chảy xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình ảnh này lọt vào mắt khiến Tô Trĩ Yểu không khỏi liên tưởng tới một số thứ.
Từ khi nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh thốt ra hai chữ kia, Tô Trĩ Yểu dần chìm đắm, cô há miệng nghe theo lời anh rồi chậm rãi ăn kem.
Khi đưa lớp kem màu trắng đục vào miệng, vị mát lạnh vào đến đầu lưỡi bắt đầu trở nên ấm áp.
Khoảnh khắc ấy không biết Tô Trĩ Yểu nghĩ tới điều gì mà hai má bỗng dưng đỏ bừng, hơi thở dồn dập, nóng tới mức không nói thành lời.
Im lặng hồi lâu, cô chợt tỉnh lại, mím chặt môi, đẩy cánh tay anh ra, trượt khỏi ghế sofa rồi bỏ chạy không thèm quay đầu lại.
Hạ Tư Dữ nhìn theo, bóng dáng cô khuất sau cầu thang trên lầu. Bước chân nhanh như gió, rõ ràng đang cố tình né tránh anh.
Anh khẽ cau mày, lại một lần nữa không thể đoán được tâm tư của cô gái nhỏ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lại đang giận dữ cái gì vậy?
Trong phòng ngủ. Tô Trĩ Yểu dựa lưng vào cửa, dùng lòng bàn tay áp lên đôi má nóng bừng muốn hạ nhiệt, lồng ngực phập phồng, nhịp tim đập rộn ràng rất lâu không thể lấy lại được sự bình tĩnh.
Vị kem sữa dừa muối biển vẫn còn lưu lại trên môi và răng.
Cô bực bội nghĩ rằng tất cả đều là lỗi của Hạ Tư Dữ, nếu không phải anh say rượu động dục, ôm cô còn gọi cô là "bé cưng" thì cô đã không mơ cái giấc mơ biến thái kia.
Ác mộng.
Ác mộng biến thành sự thật.
Vậy mà anh tỉnh dậy lại quên hết, chẳng khác nào mấy tay lãng tử phong lưu sau khi ngủ một đêm rút thứ kia ra lập tức trở nên vô tình.
Lại còn nói rằng hương vị của rượu một lời khó nói hết nữa chứ.
Tô Trĩ Yểu bực tức cắn môi dưới, bỗng có cảm giác mất hết sự trong sạch. Càng nghĩ lại càng thấy bực bội, cô chưa bao giờ tủi thân như vậy.
Điện thoại bỗng vang lên thông báo tin nhắn.
Tô Trĩ Yểu rút điện thoại từ trong túi ra, là tin nhắn của Hạ Tư Dữ.
Hạ Tư Dữ: [Xuống nhà, đi bệnh viện.]
Tô Trĩ Yểu đang bực bội nên không buồn để ý đến anh, nhưng vẫn giận dữ đáp trả lại một câu: [Ngày mai tôi sẽ về Bắc Kinh.]
Gửi tin nhắn đi, Tô Trĩ Yểu khó chịu đá chiếc dép xuống rồi bước vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Không có tâm trạng nói chuyện với anh nữa.
Cô thầm nghĩ không được mềm lòng, đối với người đàn ông hư hỏng như này thì phải lấy cứng đối cứng, cứ thoải mái lừa anh, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Hạ Tư Dữ không trả lời tin nhắn nữa.
Nhưng nửa tiếng sau, người giúp việc gõ cửa mời cô xuống nhà bởi vì Hạ Tư Dữ đã gọi thẳng giáo sư bác sĩ từ bệnh viện về nhà chỉ để xem cổ tay của cô.
…
Đêm hôm ấy Trình Giác bị buộc trở về Bắc Kinh.
Đừng nói là khu Hồng Kông, chỉ cần Hạ Tư Dữ không muốn nhìn thấy ai thì dù là một phút cũng đừng hòng xuất hiện trước mặt anh.
Đầu óc Trình Giác vẫn còn choáng váng.
Câu nói ‘tôi để ý vợ sắp cưới của cậu rồi” của Hạ Tư Dữ giống như một câu thần chú, trước mặt Trình Giác không ngừng hiện ra hình ảnh anh ngược đãi Tô Trĩ Yểu giống như nô lệ.
Tối hôm đó, Trình Giác nổi điên đi tìm kẻ gây ra chuyện này.
Anh ta muốn báo cảnh sát nhưng lại bị cha Trình ngăn cản, bực bội trách móc, không cho phép anh ta động vào Hạ Tư Dữ. Chuyện đã xảy ra một lần, nếu còn lần hai thì chắc chắn nhà họ Trình sẽ phải trả một cái giá đắt.
Sau đó Trình Giác mới biết rằng khi anh ta đi cùng Tô Trĩ Yểu đến xem lễ hội âm nhạc ở Hồng Kông thì bỗng không hiểu sao lại bị gọi về qua đêm, hóa ra là vì Hạ Tư Dữ không muốn nhìn thấy anh ta ở đó…
Bắc Kinh không nhỏ, song nói lớn cũng chẳng phải lớn.
Vì thế, chuyện Tô Trĩ Yểu bị bắt cóc vì đắc tội tới Hạ Tư Dữ, hiện cô đang ở khu Hồng Kông, bị giam trong biệt thự của nhà họ Hạ.
Trong vòng một đêm, trong vòng tròn đã truyền ra tin tức này.
Phủ Ngự Chương. Dù đêm đã khuya nhưng ánh đèn vẫn sáng trưng.
Tô Bách mất đi sự điềm tĩnh thường ngày, ông giậm chân đi qua đi lại trước cửa sổ sát đất, lo lắng tới độ sứt đầu mẻ trán. Tô Mạn Lộ kéo tay của Ôn Trúc Âm ngồi trên ghế sô pha.
Ba người đều mặc áo ngủ, hiển nhiên là bị đánh thức bởi cuộc gọi của Trình Giác về chuyện của Tô Trĩ Yểu.
Tô Trĩ Yểu không bắt máy, WeChat cũng không hồi âm. Càng như thế, Tô Bách càng nghĩ cô đã xảy ra chuyện.
Tô Bách muốn cầu xin tha thứ nhưng ngay cả phương thức liên lạc với Hạ Tư Dữ cũng không có, chỉ còn cách lo lắng suông.
Tự mình tới khu Hồng Kông cũng chẳng ích gì, rồi lại giống Trình Giác bị đưa về nhà. Mà dù có tới thì biệt thự nhà họ Hạ cũng không phải muốn vào là được.
“Lão Bách, vậy giờ phải làm sao đây, ông nên mau chóng tìm cách…” Ôn Trúc Âm ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tô Mạn Lộ nắm tay bà ta: "Mẹ, lo lắng cũng không có ích gì. Chuyện này còn tùy thuộc vào bản thân Yểu Yểu. Nếu con bé chịu nhận lỗi, không kiêu ngạo như vậy thì không biết chừng ngày mai sẽ được thả ra."
Hàng lông mày nhíu như không nhíu của Ôn Trúc Lâm tựa như dáng vẻ Lâm Đại Ngọc: “Cơ thể Tiểu Diểu vốn rất yếu ớt, nếu mà bị ngài Hạ hành hạ thì sao mà chịu được đây?”
“Mẹ cũng thấy bình thường cha vẫn khuyên bảo con bé suốt đấy thôi. Hạ Tư Dữ là người như thế nào, con bé tự mình biết rõ.” So sánh với thái độ của Ôn Trúc Âm thì Tô Mạn Lộ có vẻ rất bình tĩnh: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tuy khó nghe nhưng đấy là sự thật.”
“Mạn Lộ, bây giờ là tình thế gì con không biết sao, sao con lại không hiểu chuyện như thế. Tiểu Diểu là em gái của con, con không thể ăn nói như vậy được.” Ôn Trúc Âm mắng, ngữ khí luôn mềm mại như nước, tình cảm thật hay giả đều bị che khuất dưới lớp da vô hại kia, khiến người ta không khỏi cảm thấy bà ta đúng là người phụ nữ vô liêm sỉ nhất thế gian.
Hai mẹ con vô cùng ăn ý, một người mặt trắng sắm vai hiền lành tốt bụng, một người mặt đỏ đóng vai ác.
Tô Mạn Lộ đáp: “Diểu Diểu là em gái con, tất nhiên con rất lo lắng. Nhưng dù thế nào con bé cũng phải nhận một bài học, nếu không khi chuyện này qua đi, với tính cách của con bé thì ai dám chắc được lần sau con bé sẽ không gây thêm rắc rối nữa cơ chứ?”
Đứng trước cửa sổ sát đất, lông mày của Tô Bách nhíu chặt lại.
Tô Mạn Lộ nói tiếp: “Cha, cha nhọc lòng suy nghĩ tìm kiếm nhà chồng tốt nhất cho Yểu Yểu, lo toan mọi thứ vì con bé. Vậy mà nó lại trách cha ích kỷ, chỉ sống vì lợi ích của công ty, còn làm loạn đòi ra khỏi nhà. Nếu cứ mãi như thế sẽ không tốt, nên để con bé sửa đổi tính cách càng sớm càng tốt. Yểu Yểu cũng không còn bé bỏng gì nữa, đã đến lúc phải trưởng thành rồi.”
Ôn Trúc Âm nhẹ giọng ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ va chạm với ánh sáng trong phòng, sau khi cô ta nói xong thì nhất thời không ai lên tiếng nữa, bầu không khí trở nên im lặng.
Rất lâu sau, cuối cùng Tô Bách cũng thở hắt một hơi.
“Đi ngủ đi.” Ông yếu ớt nhắm mắt: “Ngày mai tôi sẽ tới Hoa Việt một chuyến xem thử có thể nhờ Thịnh Tam giúp đỡ liên lạc với ngài Hạ được không.”
Nói xong ông lại thở dài, ngắm nhìn bên khuyu ngoài cửa sổ rồi tự lẩm bẩm: “Phải nếm chịu chút đau khổ mới nhớ lâu được…”
Vẻ mặt hả hê của Tô Mạn Lộ lập tức lộ ra, cô ta đỡ Ôn Trúc Âm trở về phòng.
…
Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Hạ.
Tô Trĩ Yểu cuối cùng cũng trở lại phòng khách, khoác một chiếc áo choàng nhung bông màu be bên ngoài bộ đồ ngủ. Cô ngồi trên ghế sofa, đặt bàn tay phải bị thương lên phần tay vịn, vị giáo sư già đang dùng thiết bị chườm lạnh cho cô, cũng phối hợp với các phương pháp xoa bóp để giảm cơn đau.
Vị giáo sư già nói rằng cô bị bong gân nhẹ, nhưng cơ xương vẫn ổn, nếu cô thường xuyên bôi thuốc mỡ hoạt huyết, cầm máu và giảm vận động khớp thì sẽ không có vấn đề gì.
Bên cạnh, Hạ Tư Dữ nhận được điện thoại của Thịnh Mục Từ.
Thịnh Mục Từ nhàn nhã hỏi anh trong điện thoại rằng đã xảy ra chuyện gì với cô bé nhà họ Tô, toàn bộ giới Bắc Kinh đang sôi sục đây. Nghe bảo em gái Tô đắc tội với ông chủ Hạ nên bị ngài Hạ đưa về nhà tổ ở khu Hồng Kông trừng phạt rồi.
“Mang người ta về nhà thật à?”
Hạ Tư Dữ mặc áo ngủ màu đen lạnh, tựa vào ghế sô pha sau lưng, áp điện thoại di động vào tai trái, nghe vậy liền liếc sang bên phải.
Tay phải của cô gái nhỏ có người xoa bóp, tay trái cầm cốc nước sữa dừa ấm nóng nhấp từng ngụm, trước mặt là xe đồ ngọt bốn tầng chứa đầy các loại đồ tráng miệng tươi ngon.
Bàn chân cũng được hưởng thụ trong thùng massage tự động.
Anh mời bác sĩ tới nhà khám bệnh mà cô lề mề tới tận nửa tiếng, còn muốn có đồ ăn mới chịu đi xuống, không biết lại tức giận anh cái gì.
Cuối cùng thì ai mới là tổ tông đây.
Hạ Tư Dữ cụp mắt xuống suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói "Ừ".
"Cô ấy là tổ tông." Anh để lộ ra một tia bất đắc dĩ: "Tới để trừng phạt tôi."
Tô Trĩ Yểu đặt cốc sữa dừa xuống, nghiêng người về phía trước rồi cắn một miếng bánh su kem. Cô thấy anh đang nhỏ giọng nói chuyện qua điện thoại nhưng vì không biết anh đang nói chuyện gì mà lại quay đầu nhìn mình.
Hai đôi mắt vô tình đụng phải nhau giữa không trung.
Gần như trong vô thức, Tô Trĩ Yểu dùng sự tức giận để giấu đi sự xấu hổ trong lòng, cô hừ lạnh rồi nghiêng đầu ra chỗ khác.
Hạ Tư Dữ nhíu mày.
Cô vẫn đang giận sao?
“Có chuyện gì không vui sao?” Hạ Tư Dữ gác máy, kiên nhẫn hỏi cô.
Tô Trĩ Yểu cúi đầu ăn bánh su kem: “Không có.”
Cô trả lời rất nhanh, như thể không muốn trò chuyện với anh dù chỉ là một chữ. Giọng nói mơ hồ giữa răng và môi, thái độ lạnh nhạt trong lời nói như chỉ sợ người khác không nhận ra cô đang giận dỗi.
Hạ Tư Dữ nghiêng mặt nhìn cô một lúc, theo thói quen lý trí nhắc nhở anh không cần nhiều lời với những chuyện không liên quan tới mình, nhưng giọng nói của anh lại cất tiếng trước: “Giận thì cứ nói ra, đừng tự ôm một mình.”
Động tác nhai của Tô Trĩ Yểu dừng lại hai giây.
Ghét quá, sao anh lại cứ phải nói có lý thế chứ.
“Anh bảo tôi ngậm…” Tô Trĩ Yểu không nhìn anh, cô nói rất nhỏ, cố gắng nói hết: “Kem.”
“Chỉ vì thế mà giận tôi sao?”
“Chỉ vì thế?”
Phản ứng của anh quá lạnh nhạt, đúng là không thể nói được nữa mà. Sự tủi thân đến từ buổi đêm hôm đó của Tô Trĩ Yểu lại dâng trào.
Thật kỳ lạ, cô cứ như một cô dâu nhỏ giận dỗi khi vừa uống rượu giao bôi trong đêm động phòng thì lang quân đã ngủ luôn ấy.
Hai mắt nhìn nhau.
Hạ Tư Dữ không né tránh đôi mắt ai oán của cô: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Tô Trĩ Yểu vốn muốn trừng mắt nhìn anh, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt anh ở khoảng cách rất gần, đôi mắt dài và nốt ruồi, sống mũi cao, đôi môi mỏng hồng hào, nhìn xuống là chiếc cổ áo ngủ lỏng lẻo làn da như ẩn như hiện.
Không thể không thừa nhận rằng khuôn mặt và dáng người của anh quá mức thu hút.
Tô Trĩ Yểu vô tình nuốt khan, còn chưa chính thức tranh luận thì cơn giận của cô đã tiêu tán hơn một nửa rồi.
“Lời anh nói, chuyện anh làm mà không tự ngẫm lại được hả, còn muốn tôi nhắc lại nữa…” Tô Trĩ Yểu thì thầm, lỗ tai không khỏi nóng lên. Giọng nói bất chợt nhỏ đi khi cô nhận ra điều gì đó.
Hạ Tư Dữ nhìn vành tai cô lặng lẽ đỏ bừng.
Vào lúc cô cúi đầu mím môi, không để ý thì khóe môi Hạ Tư Dữ bất chợt cong lên.
Sau khi chườm lạnh xong, vị giáo sư già kê thuốc mỡ rồi rời đi.
“Mai tôi sẽ đi.” Tô Trĩ Yểu trầm giọng cầm chiếc khăn lên.
Anh không tỏ thái độ gì: “Sợ là em không muốn đi đâu.”
“Tôi muốn.” Tô Trĩ Yểu giận dỗi, uổng công cô vượt ngàn dặm xa xôi để tới chúc sinh nhật anh, cô lau chiếc chân ướt sũng và nói: “Bây giờ tôi muốn rời đi.”
Hạ Tư Dữ cúi đầu nhìn cô rồi bỗng nói: “Tối nay có một cậu nhóc tên Trình Giác tới tìm tôi.”
Tô Trĩ Yểu khựng lại, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh ta đến tìm anh?”
Xung quanh chợt yên tĩnh.
“Có vẻ, trước đó cậu ta đã tới tìm em rồi nhỉ.” Giọng điệu anh rất thản nhiên.
Tô Trĩ Yểu cũng không hiểu sao lại chột dạ khi thấy anh biết mình và Trình Giác lén gặp nhau. Cô không khỏi tìm mấy câu tránh nặng tìm nhẹ, dùng giọng điệu bình thường kể rõ tình huống.
Trong lòng có chút bất an, cô thận trọng hỏi: “Anh ta đến tìm anh làm gì?”
Đôi mắt của Hạ Tư Dữ đen như màn đêm dường như rất khó đoán, một khi rơi vào mắt anh thì toàn bộ mọi thứ sẽ rơi vào tay anh quyết định, mọi thứ đều nằm trong tay anh, kể cả cô.
“Cầu xin tôi, thả vợ sắp cưới của cậu ta ra.”