“Tối nay em tới đây chỉ để hủy hợp đồng thôi sao?” Trình Giác cũng nghe ra sự xa cách của cô.
Tô Trĩ Yểu không chút giấu diếm mà gật đầu.
Một chậu nước lạnh hắt vào khiến Trình Giác hơi mất hứng. Nhưng cô gái trước mặt chớp đôi mắt sáng long lanh trông rất vô tội, không có chút âm mưu nào. Anh ta mềm lòng, bỗng nhiên không muốn nổi giận nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao, nếu muốn hủy hợp đồng…” Trình Giác khoanh tay, nhìn cô chằm chằm, cười xấu xa: “Gả cho anh, hợp đồng sẽ được hủy bỏ.”
“…” Rốt cuộc cô đang chờ đợi điều gì đây?
Mục đích ban đầu khi cha kí hợp đồng cũng là như vậy đúng không, ép cô không thể không liên hôn với Trình Thị.
Tô Trĩ Yểu kìm nén xúc động muốn tát cho anh ta một cái xuống, không nói một lời, quay đầu đi thẳng ra cửa. Nhưng cô bị Trình Giác nhanh tay lẹ mắt kéo lại: “Sao lại không biết đùa như vậy chứ?”
Anh ta tự giác hạ thấp cái tôi, hỏi cô: “Hôm qua anh trai nào dùng một màn Hoa Việt đó dỗ em vui vẻ vậy?”
Tô Trĩ Yểu không trả lời.
Trình Giác cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Bé ngoan, đừng phớt lờ anh mà, thế này đi, khi buổi tiệc kết thúc chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế, được chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Trĩ Yểu không còn đường lui nào khác, chỉ có thể tin anh ta lần cuối cùng.
Trong phòng bao riêng, trên chiếc bàn dài hình chữ nhật trải một tấm khăn trắng tinh, ở giữa trang trí hoa hồng trắng tươi mới, tao nhã long trọng. Rõ ràng bữa tiệc cao cấp tối hôm nay là một buổi tiếp đón thương mại.
Có điều vị trí trung tâm vẫn còn bỏ trống, không biết là vị khách quý nào.
Mọi người trong bữa tiệc này đều là lãnh đạo của Trình Thị, hầu như bên cạnh ai cũng có một người phụ nữ xinh đẹp đi theo, hoặc là thư ký, hoặc là bạn gái.
Trình Giác kéo Tô Trĩ Yểu tới ghế ngồi bên cạnh mình, vừa ngồi xuống, những người dù là từng gặp hay chưa từng gặp bên cạnh đều cười nói chào hỏi cô. Cảnh xã giao này Tô Trĩ Yểu đã quá mức quen thuộc, cô thoải mái ứng phó.
“Lão Trình, hai đứa trẻ A Giác và Yểu Yểu đúng là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, môn đăng hộ đối! Tôi nói này, mau quyết định đi!”
Một người quản lí cấp cao trung niên béo tốt đưa bàn tay không an phận bóp eo bạn gái bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Tô Trĩ Yểu khẽ nhíu mày, nghe mọi người bắt đầu bàn tán chủ đề gán ghép. Nhưng khóe miệng Trình Giác lại nhếch lên rất cao.
Vào lúc cô hơi mất kiên nhẫn định lên tiếng thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng động vang lên, bồi bàn vốn đang bận bịu bày dụng cụ ăn uống đều bỏ hết việc trong tay lại, dùng tốc độ nhanh nhất quay về hàng ngũ như đang kính cẩn nghênh tiếp ai đó.
Phòng riêng ồn ào trong nháy mắt trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Tô Trĩ Yểu nhìn qua theo tầm mắt của những người khác, một bóng người quen thuộc xuất hiện ngoài cửa.
Lúc đó anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, cũng không đeo găng tay, trên sống mũi cao là chiếc kính gọng vàng, có điều Tô Trĩ Yểu vừa nhìn đã nhận ra anh.
Dưới sự dẫn đường của bồi bàn, anh đi tới, không nhìn bất cứ ai, mang theo khí thế ung dung nhưng lại lạnh lùng tách biệt của riêng mình.
Mấy lão già ăn nói lung tung đó đồng loạt đứng thẳng dậy, họ không giấu nổi bày ra vẻ mặt nịnh nọt, cười đến mức quanh mắt toàn là nếp nhăn, người nào người nấy đều hô lên “ngài Hạ”, bầu không khí nhất thời tỏa ra mùi xu nịnh.
Trong lúc Tô Trĩ Yểu ngây người cũng bị Trình Giác kéo dậy.
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông cởi áo khoác ra, trợ lý bên cạnh nhận lấy. Bên trong áo gile của anh là áo sơ mi màu đen lạnh, trên cánh tay còn có dây đai giữ tay áo, kết hợp với cặp kính gọng vàng trông rất tao nhã, sang trọng nhưng không che lấp được vẻ quý ông đầy khí chất của anh. Ngược lại, trong vẻ nhã nhặn còn có chút hơi thở của tội phạm, phong cách có vẻ trung tính.
Hóa ra anh là người mà hai năm trước tự tay tiễn cha mình vào tù, hiện nay đang nắm quyền trong nhà họ Hạ ở Hồng Kông… Hạ Tư Dữ.
Sau khi Hạ Tư Dữ ngồi vào chỗ, các lãnh đạo của Trình Thị mới lần lượt ngồi vào chỗ của mình, Tô Trĩ Yểu cũng chậm rãi ngồi xuống theo.
Chủ tịch Trình là người đầu tiên đứng dậy mời rượu Hạ Tư Dữ, lịch sự nói một đống lời thăm hỏi khách sáo, còn nói cả chuyện tình cảm giữa ông cụ Hạ và ông nội mình ngày trước, cuối cùng ra vẻ cười, nói: “Chuyện làm ăn sau này, mong ngài Hạ quan tâm nhiều hơn.”
Câu này mới là trọng điểm.
Hạ Tư Dữ dùng một tay lên cởi một chiếc cúc xong mới ung dung cầm ly rượu lên: “Chủ tịch Trình khách sáo quá, chân tay ông cụ không còn nhanh nhẹn nữa, tôi thay ông cụ đến buổi tiệc này. Nếu rảnh, chủ tịch Trình có thể tới Mỹ thăm ông ấy.”
Mọi người đều hiểu ý của anh.
Tình cảm ngày xưa của ông cụ, không liên quan đến anh.
Đại khái là chủ tịch Trình mất mặt nên mỉm cười ngồi xuống.
Sau đó, những người mời rượu Hạ Tư Dữ cũng không nói thêm lời nào thừa thãi.
Tô Trĩ Yểu cúi đầu cắt bít tết phô mai, lặng lẽ ăn phần của mình. Cô nghĩ chắc có lẽ người này sẽ không nhớ cô, nếu không tại sao cô ngồi ngay bên phải trước mặt anh mà cả quá trình anh không nhìn cô một cái nào.
Sau đó lại cảm thấy may mắn vì lúc ở trên phố đã nhanh chóng chạy mất.
Người này vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.
Người quản lí cấp cao lúc nãy nói nhiều nhất không biết đã chịu thiệt thòi gì từ chỗ Hạ Tư Dữ, ông ta tự cho mình một nấc thang đi xuống, quay đầu đưa ly rượu hướng về phía Tô Trĩ Yểu bên cạnh, cách đó không xa: “Nào, Yểu Yểu, uống với bác một ly. Chúc cháu tương lai xán lạn, việc tốt thành đôi với A Giác!”
Tô Trĩ Yểu ngẩng đầu, thấy ông ta ưỡn cái bụng béo phệ, mắt nhỏ híp cả lại, kết hợp với giọng điệu ngọt xớt đó, cô cảm thấy có vẻ như mình đang nhìn một con heo đứng bằng hai chân, dạ dày quặn lên muốn nôn ra.
“Xin lỗi bác Lý, cháu dị ứng cồn.”
Tô Trĩ Yểu bày ra nụ cười dịu dàng cô vẫn thường dùng, cô hiểu rất rõ, càng chống đối đám người này bọn họ sẽ càng hăng hái hơn. Vậy nên trước khi ông ta mở miệng, cô do dự, khó khăn nói một câu.
“Nếu cháu nhất định phải uống, vậy cháu uống một chút cũng được, chẳng qua là đêm về truyền hai chai…”
Cô khẽ thở dài một hơi, không đợi ông ta phản ứng đã giơ tay lên vẫy, làm ra vẻ như muốn gọi bồi bàn tới rót rượu cho mình.
“Yểu Yểu của chúng ta mong manh dễ vỡ lắm, không chịu được phải nằm viện đâu. Bác Lý, cháu uống với bác thay cô ấy.” Trình Giác hào phóng, thoải mái nâng chén một hơi uống cạn, sau đó cánh tay khoác lên lưng ghế của Tô Trĩ Yểu, người cũng thuận thế dựa gần vào cô.
Tô Trĩ Yểu khó chịu ngồi thẳng dậy.
Chủ tịch Trình nói đùa: “Ông cũng đừng bắt nạt con bé trước mặt tôi, tôi là người nhìn Yểu Yểu trưởng thành đó.”
Quản lý béo liên tục bị từ chối nên cảm thấy rất mất mặt. Nhưng ông ta cũng chỉ có thể thuận theo bậc thang mà đi xuống.
Trình Giác vốn không phải là một người có tính cách thận trọng. Huống hồ khi rượu đã quá tầm, người đẹp trong lòng, anh ta rót rượu đầy chén, duỗi thẳng tay, vỗ Hạ Tư Dữ một cái như rất quen thuộc: “Anh Hạ, tôi mời anh!”
Bầu không khí trong phòng bao riêng đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.
Sự to gan của anh ta khiến tất cả mọi người trong bữa tiệc đều vô thức nín thở, lau mồ hôi lạnh giùm anh ta.
Hạ Tư Dữ bình tĩnh ngước mắt nhìn, môi nhếch lên khẽ cười: “Nếu ông cố của cậu còn sống, thấy ông cụ nhà tôi còn phải xưng em đó.”
Não Trình Giác chậm hiểu, nhất thời không hiểu được ý của anh.
Trợ lý Từ đứng sau lưng Hạ Tư Dữ, nghiêm túc giải thích: “Giám đốc Tiểu Trình, ý của ngài Hạ là, xưng hô này của anh sai vai vế rồi.”
Cho dù có gọi, cũng phải gọi anh một tiếng chú.
Trình Giác cười mỉa, mặt xám mày tro đặt chén rượu xuống.
Tô Trĩ Yểu có chút buồn cười.
Đây gọi là gì? Cộng vai vế siêu cấp à?
Tô Trĩ Yểu chống cằm, thỉnh thoảng chọc đĩa mana cotta trà xanh trước mặt. Cô không ăn, trong lúc thất thần bỗng nhớ lại dáng vẻ người đó dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện trên phố.
Bây giờ anh đang nói tiếng phổ thông, đã vậy lại còn nói rất chuẩn, không nghe ra chút giọng Quảng Đông, Hồng Kông nào.
Bên này, chủ tịch Trình thấy bầu không khí không ổn bèn vội vã dặn dò bồi bàn mang hộp thuốc lá gỗ thông sơn mài nguyên tấm lên, đưa tới trước mặt Hạ Tư Dữ rồi mở ra. Trong đó là một hàng xì gà đều tăm tắp.
“Nghe nói ngài Hạ rất thích xì gà, không biết ngài có thích Arturo Fuente loại Opus X này không?” Chủ tịch Trình cười rất tự tin, hộp xì gà này là ông ta bỏ rất nhiều tiền nhờ người khác, vất vả lắm mới lấy được.
Hạ Tư Dữ bắt chéo chân, rất thoải mái dựa vào lưng ghế, cầm một điếu lên: “Không tệ.”
Còn chưa đợi chủ tịch Trình lên tiếng, quản lý cấp cao béo đó đã nóng vội tìm lại thể diện: “Ấy, sao ngài Hạ lại không đưa bạn gái theo cùng vậy. Yểu Yểu, mau đi châm cho ngài Hạ một điếu đi.”
Tô Trĩ Yểu thầm trợn mắt trong lòng.
Trình Giác vừa bị dập tắt vẻ kiêu ngạo, chỉ khó chịu lườm quản lý béo đó một cái, có điều anh ta cũng không giúp cô từ chối.
Không lý nào một cô gái nhà giàu có tiếng trong giới này lại không biết gì về xì gà, hơn nữa, vừa hay cô cũng muốn trốn khỏi Trình Giác không an phận đang tựa sát vào người mình.
Đi thì đi thôi, ai bảo không đắc tội được.
Tô Trĩ Yểu nhếch môi, đứng lên đi qua đó.
Người đàn ông như tự mang một loại từ trường mạnh mẽ, cô càng tiến lại gần tim lại càng đập nhanh một cách kỳ lạ. Đợi tới khi đứng bên cạnh anh, Tô Trĩ Yểu bỗng ngửi thấy một mùi gỗ rất nhẹ, dẫn dắt hơi thở của cô.
Vị trí trái phải của anh đều trống, lúc này chỉ có cô.
Khoảnh khắc đó, không biết tại sao Tô Trĩ Yểu không bình tĩnh được nữa.
Anh vẫn không nhìn cô như cũ, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên. Tô Trĩ Yểu hít một hơi, đưa tay cầm kéo cắt xì gà trong hộp.
Lúc đầu ngón tay vừa chạm vào, người đàn ông bỗng giữ cổ tay cô lại.
Tô Trĩ Yểu run lên, không dám cử động.
Anh nắm rất nhẹ nhưng sự nóng bỏng từ nhiệt độ của một người đàn ông ngấm vào da thịt khiến cô cảm thấy lúc đó mình đã bị bỏng.
“Có bạn nhỏ ở đây.” Hình như Hạ Tư Dữ liếc Trình Giác một cái, lúc này anh mới ung dung cười một cái, nói bằng giọng điệu của bề trên: “Không hút nữa.”
“…”
Trình Giác cũng biến thành bạn nhỏ rồi, vậy chẳng phải trong đó cũng bao gồm cả cô à.
Tất nhiên không ai dám ý kiến với lời nói của anh.
Hạ Tư Dữ không thả tay cô ra, hơi dùng sức kéo cổ tay phải nhỏ nhắn của cô xuống. Tô Trĩ Yểu cũng thuận theo lực kéo, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái anh.
Anh thả tay, ngón tay gõ vào bình rượu Tequila đã được mở trên bàn: “Rót rượu đi.”
Tô Trĩ Yểu tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm.
Thực ra cứ để cô quay về chỗ ngồi của mình một cách tẻ nhạt như vậy cũng rất mất mặt, chỉ không ngờ rằng anh lại không làm vậy.
Sau khi hoàn hồn, Tô Trĩ Yểu khẽ “à” một tiếng, xoay người rót cho anh một ly.
Anh có một đôi tay rất mê người, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi rõ, tay phải đeo một chiếc đồng hồ, ngón út đeo một chiếc nhẫn bạc trơn. Lúc anh nâng ly rượu đặt bên miệng khiến người khác không nhịn được mà chăm chú quan sát.
Tô Trĩ Yểu nhìn chằm chằm tay anh đến thất thần.
Bỗng nhiên cô nảy ra một suy nghĩ vô lý.
Ngồi ở đây chắc chắn là tốt hơn quay về bên cạnh Trình Giác, cũng không bị đám lão già đầu trọc đó làm khó.
Tô Trĩ Yểu ôm chai rượu, ngón tay vuốt thân bình làm bằng thủy tinh, chợt nhỏ giọng hỏi: “Anh… Uống nữa không?”
Hạ Tư Dữ dừng lại, cuối cùng nhìn cô một cái.
Cô gái nghiêng người về phía anh, ngồi rất ngay ngắn, nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt trong veo như băng tuyết chưa bị hòa tan, mang theo vẻ mong chờ.
Rất rõ ràng, cô không muốn quay về chỗ.
Im lặng nhìn nhau hai, ba giây, Hạ Tư Dữ thu hồi tầm mắt. Anh không nói gì cả, chỉ bình tĩnh đưa ly rượu khắc hoa văn kiểu Âu trên tay đến trước mặt cô.