Thật ra thì một giây trước khi tiếp điện thoại của anh, Tô Trĩ Yểu còn cho rằng bọn họ cứ liên tục như vậy sẽ không giải quyết được gì. Đêm đó cô qua loa lấy lệ, cùng về sau trốn tránh, có lẽ ở trong mắt của Hạ Tư Dữ, là câu trả lời theo một phương thức khác của cô.
Mà nhiều ngày rồi anh chưa quay về Bắc Kinh, chỉ coi như chưa từng xảy ra.
Những ngày này, có khi Tô Trĩ Yểu nghĩ, cô đã nhận được thư chấm dứt hợp đồng như ý muốn, cho nên không cần thiết phải tiếp tục tiếp cận anh nữa. Hạ Tư Dữ cũng không muốn cô đưa ra bất kỳ báo đáp gì, càng không làm cô khó xử, cứ như vậy thuận theo tình huống mà dần dần xa lánh thôi, cũng không có gì xấu cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khi cô đạt được mục đích rồi, nhìn vào lá thư chấm dứt hợp đồng trên tay, cô lại không cảm thấy vui vẻ như mong đợi.
Nguyên nhân không phải do làm chuyện xấu, mà là cô cảm thấy ở sâu trong nội tâm có một nơi sụp đổ, cảm thấy mất mát trống rỗng và uể oải.
Mãi cho đến khi anh gọi điện thoại tới, giọng điệu quen thuộc ấy chỉ vừa nói dăm ba câu, lỗ hổng trong lòng cô mới như được lấp đầy từng chút một.
Tô Trĩ Yểu cúi đầu nhìn chằm chằm giày bốt của mình, giọng điệu nhẹ nhàng, ngoan ngoãn trả lời anh: “Biệt thự của tiền bối Saria.”
Anh im lặng chốc lát rồi nói: “Biết rồi.”
Cuộc gọi này vừa kết thúc, tài xế đến đón cô đã tới.
Địa điểm tổ chức vòng thi sơ khảo cuộc thi piano quốc tế Salzburg, là nằm ở đại sảnh hiệp hội âm nhạc Vienna. Cô ở biệt thự của Saria, vừa thuận tiện lại vừa có thể thừa dịp trong thời gian mấy ngày ở nhờ này mà học kỹ xảo piano với Saria.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc chạng vạng tối ở Vienna, trời vừa tối xuống, xe dừng ở vòm nhọn trước biệt thự, Saria đi ra ngoài nghênh đón, thân thiết kề sát mặt Tô Trĩ Yểu.
Tô Trĩ Yểu ôm bà ấy: “Cám ơn bà.”
Saria cười: “Tôi rất vui vì cô có thể tới đây.”
Tô Trĩ Yểu kéo rương hành lý đi theo Saria vào trong nhà. Kiến trúc nước Áo rất đặc biệt, phong cách La Mã cổ đại và hiện đại hòa vào nhau, rất có mùi vị dân tộc nồng đậm.
Sau khi đến căn phòng ở lầu hai bỏ hành lý xuống, Saria lại dẫn cô đi tới phòng sách.
Trong phòng làm việc chứa đầy các bộ sưu tập như một vũ trụ thu nhỏ. Trong bức tường sách bằng gỗ tếch màu đỏ, là các bộ sưu tập nhạc phổ piano, bên cạnh những bức danh họa quý giá. Mặt trên bức tường gần cây đại dương cầm được bao phủ bởi những khung ảnh có độ cao khác nhau, Trong ảnh là hình ảnh cô gái ôm hoa và cúp trên nhiều sân khấu, từ thuở ấu thơ cho đến khi về già.
Tô Trĩ Yểu ngửa đầu lên nhìn từng khung ảnh một, ánh mắt khao khát tràn đầy cảm xúc.
Đây chính là dáng vẻ cuộc sống thành công mà cô mơ ước.
Saria thấy cô nhìn mê mẩn hồi lâu như vậy thì không nhịn cười được, ép ra nếp nhăn đầy mặt: “Chiếc piano này bầu bạn với tôi hơn ba mươi năm, được điều âm định kỳ, nếu như không ngại thì cô có thể ở đây luyện đàn.”
Ánh mắt Tô Trĩ Yểu phát sáng, kích động nhảy qua, ôm chặt cổ bà ấy: “Cảm ơn bà!”
Saria duỗi bàn tay già nua ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đang dựa vào bên gáy bà ấy: “Vừa nãy, Hạ cũng gọi điện thoại tới.”
Hạ Tư Dữ sao?
“Anh ấy… nói gì?”
“Cũng không có gì.” Saria mỉm cười: “Chỉ nói cô không dung nạp được, không ăn được đồ ăn có chứa sữa tươi, cậu ấy đã đặt bữa tối cho chúng ta, sau đó đưa đến.”
Mi mắt Tô Trĩ Yểu chợt run rẩy hai cái, không nói nên lời.
Phần thỏa thuận chấm dứt hợp đồng kia giống như là lễ vật trộm được từ trong hộp Pandora, trước khi lấy được, cô yên tâm không chịu nổi cám dỗ, sau khi lấy được, cô lại cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Mỗi một chi tiết trong quá khứ đều đang cắn trả lại cô, càng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi cho cô.
Ông trời như là cố ý muốn chứng minh cho cô nhìn vậy.
Một ngày sau đó, Tô Trĩ Yểu nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh từ trong nước gửi đến, đồng thời nhận được điện thoại của Zane.
Lúc đó là vào giữa trưa, Tô Trĩ Yểu đang ngồi ở trước cửa sổ phòng.
Biệt thự của Saria nằm ở vùng ngoại ô Vienna, Hai cửa sổ mắt cáo bằng gỗ cẩm lai cổ điển được mở ra để lộ những mảng ruộng lúa mì và đồng cỏ liên miên, nơi các bé gái mặc váy Bravia truyền thống của Áo, phần ngực eo rút dây thừng bó sát người, mặc váy rộng bằng vải lanh màu sắc đẹp mắt, nhảy lò cò trên bãi cỏ đầy nắng.
Tiếng cười nói rạo rực trong không khí ở xa xa.
Tô Trĩ Yểu tạm đặt gói hàng chuyển phát lên trên đùi, mái tóc đen dài mềm mại buộc lại vừa mới được thổi khô, dùng ngón tay vuốt nó sang một bên, tay kia cầm điện thoại tiếp cuộc gọi của Zane.
Zane nghe nói cô đang chuẩn bị tranh tài ở nước Áo, cố ý dành thời gian cổ vũ cô, thuận tiện đưa ra một vài đề xuất nhỏ trên phương diện đàn tấu. Tô Trĩ Yểu rất vui, thầy trò đã lâu không gặp, một lần trò chuyện chính là hơn một giờ.
Tô Trĩ Yểu nhớ lại chuyện vé vào cửa: “Trước đó nhờ phúc của thầy, em mới có thể được nghe diễn tấu tiết mục nghệ thuật quốc tế Minato, rất ngoạn mục, lần sau đến New York, em mời thầy ăn một bữa cơm.”
Trong điện thoại, Zane cười tủm tỉm: “Vé vào cửa của em, là Hạ ra mặt, em ấy không có nói với em sao?”
Một cơn gió mát bên ngoài cửa sổ thổi qua quất vào mặt, thổi từng sợi tóc mai bên mép của Tô Trĩ Yểu bay tán loạn, rồi lại nhẹ nhàng thong thả rơi xuống.
Cô giật mình lo lắng hỏi: “Thầy nói chính là… Hạ Tư Dữ đúng không?”
“Đúng vậy, thầy còn tưởng các em quen nhau.”
Tô Trĩ Yểu đứng yên trong gió. Cuộc trò chuyện điện thoại kết thúc rồi nhưng cô vẫn còn đang ngớ người ra, vô hình trung có một lực hấp dẫn không thể nhận ra, cô như có điều suy nghĩ cụp mắt xuống, đi xem gói hàng chuyển phát nhanh đến từ Bắc Kinh kia.
Ma xui quỷ khiến, cô mở từng lớp từng lớp bọc hàng ra.
Một cái hộp trang sức bằng ngọc trắng được chạm khắc hoa văn, trông có mấy phần quen mắt. Cô mở ra, bên trong đúng là một trong những viên kim cương hồng Graff quý hiếm mà cô đã từng tranh giành đấu giá với Hạ Tư Dữ trước đây.
Tô Trĩ Yểu không thể tin được, đầu mối hơi loạn, ngỡ ngàng lần theo thông tin trước gói hàng, gian nan lấy được điện thoại bên gửi kiện hàng.
“Xin chào cô, đây là Quốc Tế Hoa Việt.”
Bên tai vang lên giọng nói của nữ nhân viên tại quầy lễ tân, vẻ nghi ngờ trong mắt Tô Trĩ Yểu càng đậm hơn, cô lời ít ý nhiều thuật lại chuyện mình nhận được gói hàng một lần, hỏi thăm tình huống.
“Cô chờ một chút nhé.” Nhân viên công tác đi lên bàn giao, mấy phút sau, điện thoại bên đối diện đổi người, một giọng nam lên tiếng: “Chào cô, cô Tô, tôi là trợ lý của ông chủ Thịnh.”
Nhịp tim Tô Trĩ Yểu không hiểu sao dồn dập lên, cô nắm chặt điện thoại, đáp lại một tiếng, sau đó lập tức nghe trợ lý giải thích rõ với cô.
Anh ta nói: “Lúc trước ngài Hạ đã đặt màn hình khổng lồ mừng sinh nhật và màn trình diễn ánh sáng cho cô ở Quốc Tế Hoa Việt, cặp kim cương hồng này là ngài ấy đổi với ông chủ Thịnh, nhưng ông chủ Thịnh chỉ cần một viên, cho nên một viên khác vật về nguyên chủ.”
Thì ra ngày sinh nhật ấy của cô, người làm cho cô trở thành người có thể diện nhất ở Bắc Kinh, là Hạ Tư Dữ.
Cổ họng Tô Trĩ Yểu nghẹn ngào, hít thở khó mà kiểm soát được tăng lên.
Có vẻ như toàn thế giới cùng lúc đang nhắc nhở cô về sự tốt đẹp của Hạ Tư Dữ.
Đêm hôm đó, Tô Trĩ Yểu ở phòng sách luyện đàn.
Ngón tay cô lên xuống ở trên phím đàn như nước chảy mây trôi, mỗi một thang âm, mỗi một tiết tấu đều vô cùng tinh chuẩn, nhưng có thể nghe ra được mặt ngoài trống rỗng, cảm xúc hoàn toàn lặng ngắt cứng đơ, giếng cạn không có sóng. Tay cô hệt máy móc gõ lên phím đàn, linh hoạt nhưng không có cảm xúc.
Saria đỡ dây chuyền đeo kính lão, ánh mắt từ trang sách ngước nhìn lên, nhìn qua, cau mày nói: “Yểu Yểu, lòng cô không yên.”
Tiếng đàn dừng một hồi, hồi cuối dần dần như gió tiêu tán.
Đầu ngón tay Tô Trĩ Yểu cuộn tròn lại, hai tay rời khỏi phím đàn buông thõng xuống, ngón tay gác lên trên đùi lặng lẽ siết chặt, giọng nói nghèn nghẹn trong phòng làm việc dường như có chút xa xăm:
“Thật xin lỗi.”
Vấn đề của cô cũng không phải là ở trên kỹ xảo, Saria để sách xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, tay đáp xuống bả vai cô, nhẹ nhàng nắm lại: “Honey, cô có tâm sự.”
Tô Trĩ Yểu cúi đầu ngầm thừa nhận.
Cô xác thực có tâm sự, tâm sự đè ở trong tim, ép tới cô sắp không thở nổi rồi.
“Đang nghĩ về cậu ấy sao?” Saria nói trúng tim đen, sống đến số tuổi này của bà ấy, rất nhiều chuyện tùy tiện là có thể nhìn một ra hai, huống chi bà ấy cũng đã từng trải qua thời gian thiếu nữ.
Nhịp tim Tô Trĩ Yểu ngừng một giây, ngẩng mặt lên.
Trước con ngươi màu nâu nhạt đẹp như bảo thạch của cô giống như có một tầng sương mù dày đặc nhẹ nhàng che phủ, không thấy rõ được con đường phía trước, dáng vẻ giống như một con nai bị mất phương hướng, lạc ở rừng rậm um tùm.
Saria cúi người, đau lòng cọ xuống má của cô, ôm cô, giọng điệu dịu dàng: “Đứa bé đáng thương của tôi, đêm nay ngủ một giấc thật ngon nhé, ngày mai sẽ tốt thôi.”
Tô Trĩ Yểu chôn mặt vào trước người bà ấy, vô lực nhắm mắt lại, vẫn còn vì sự không nghiêm túc của mình tối nay nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi…”
Saria lắc đầu, vỗ về lưng cô.
Tô Trĩ Yểu thở hắt ra một hơi, mắt đóng lại không nguyện ý mở ra.
Loại cảm giác này quá tra tấn, khóc không được, không cách nào phát tiết ra được, nhưng lồng ngực rõ ràng bị cảm xúc làm tắc nghẽn, cô chưa từng trải qua dạng này.
Sở dĩ trốn tránh khó chịu như vậy, cô cảm thấy…
Có thể mình hơi thích anh…
Một ngày trước đấu vòng loại.
Hàng xóm tổ chức tiệc sinh nhật, mời Saria và Tô Trĩ Yểu qua đó cùng nhau chúc mừng. Tâm trạng Tô Trĩ Yểu vẫn còn sa sút, vốn muốn lịch sự từ chối ở trong nhà luyện đàn, nhưng Saria tận lực khuyên cô, ngỏ ý cô cần phải thả lỏng.
Từ chối nữa không lễ phép, Tô Trĩ Yểu lập tức đồng ý.
Saria lấy quần áo trang sức truyền thống của Áo ra cho cô, váy hoa kiểu Bavarian, áo sơ mi trắng ngắn tay bằng vải lanh có nụ hoa bên trong, áo nịt ngực bên ngoài bó sát người nhấn eo, phối với váy rộng, thiêu hoa nhí tinh xảo, mép viền đường vân màu xanh sẫm.
Tô Trĩ Yểu mặc vào rất vừa người.
Tiệc còn đang chuẩn bị, Saria trò chuyện với hàng xóm ở trong biệt thự, trong phòng đều là thế hệ trước bận rộn, Tô Trĩ Yểu muốn giúp nhưng lại bị nhóm người lớn cười ha ha đẩy vào trong một nhóm bạn nhỏ.
Thế là Tô Trĩ Yểu lập tức đi đến sân cỏ, chơi đùa cùng đám bé gái.
Ánh nắng nhẹ nhàng ngày xuân chiếu vào mặt cô, đám bé gái rất có sức sống, nhảy nhót tung tăng, rượt đuổi đùa giỡn.
Hai tay Tô Trĩ Yểu nâng mặt muốn ngồi xổm ở một bên nhìn, nhưng đám bé gái rất nhiệt tình, chạy tới kéo cô, muốn cô tham gia vào.
Các bé gái muốn chơi một loại trò chơi gọi là Kabbadi, chẳng qua là chơi đùa đơn giản, cũng không có dữ dội như ở trên sàn thi đấu, quy tắc có lẽ tương tự như trò diều hâu bắt gà con của Trung Quốc.
Tô Trĩ Yểu luôn luôn không thích chạy đuổi theo, nhưng bị một đám bé gái bồng bột tinh thần hăng hái lây nhiễm, tâm trạng hậm hực nhiều ngày qua tới nay của cô vào giờ phút này đã tan thành mây khói.
Từ mờ mịt bị động đến từ từ hòa nhập, Tô Trĩ Yểu rất nhanh đã giải phóng chơi cùng các bé gái.
Cô cười rượt đuổi đám bé gái, nhún một cái nhảy lên, vừa bổ nhào vừa né, váy Bavaria theo đó lay động.
Chơi đùa khó tránh khỏi dằn xóc, lúc Tô Trĩ Yểu bị rượt đuổi, liên tục lùi lại mấy bước, bất ngờ không kịp đề phòng giẫm lên một đôi giày da, trong nháy mắt ngã nhào, theo bản năng quay người lại.
Còn chưa nhìn rõ là giẫm lên người nào thì cơ thể đã lung lay không ổn định, dưới một tiếng la thất thanh, cô theo quán tính bổ về phía trước, nhào vào một vòng ôm ấm áp cứng rắn.
Người nọ bị đụng ngửa ra sau một chút, ôm lấy eo cô song song té ngã.
Tô Trĩ Yểu không có ngã lên bãi cỏ mà đè ở trên người anh.
Sau khi trời đất quay cuồng, hai tay cô vịn vai của anh, chống lên nửa người trên, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt người đàn ông.
Mày rậm, mũi cao, môi mỏng, nốt ruồi lệ mờ nhạt ở đuôi mắt phải…
Ánh nắng rơi vào mái tóc ngắn màu đen của anh, mặt của anh, còn có trên áo khoác âu phục của anh bị cô đụng đến bung ra, giống như được rắc bột vàng.
Hô hấp Tô Trĩ Yểu nghẹn lại, trước mắt xuất hiện vầng sáng mê hoặc.
Cô lấy lại tinh thần, liên tục không ngừng muốn đứng dậy, cánh tay để ngang sau lưng cô đột nhiên móc một cái, làm cho cô bỗng dưng hạ xuống đụng trở về trong ngực của anh.
Thân hợp với thân, chân hợp với chân.
Trong nháy mắt rơi xuống, chóp mũi của cô và của anh vừa chạm nhẹ, cô trong phút chốc bị hơi thở nóng hổi của anh và hương thơm gỗ đen trên người anh vây quanh.
Nín thở, ánh mắt nhìn nhau chăm chú.
“Chạy cái gì?” Hạ Tư Dữ nhẹ giọng.
Giọng nói trầm thấp tựa như cục đá rơi vào đáy lòng của cô, gợi lên từng vòng từng vòng gợn sóng.
Trái tim Tô Trĩ Yểu đập thình thịch dữ dội, sắp không thể suy nghĩ được nữa:
“Anh… sao anh cũng tới?”
Dưới ánh nắng, anh khẽ nheo mắt lại, giọng nói trầm khàn chầm chậm thoát ra khỏi môi:
“Tới bắt con mèo xấu xa bội bạc nào đó.”
Tô Trĩ Yểu hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, không dám thở mạnh...
Ở khoảng cách rất gần, Hạ Tư Dữ chăm chú quan sát cô.
Bên tai phải cô còn có một chiếc kẹp tóc hoa tuyết nhung, mái tóc dài bay tán loạn, thi thoảng còn có vài sợi quét lên mặt anh.
Khuôn mặt trắng nõn trong veo như gốm sứ, hai gò má ửng hồng vì vừa mới vận động, chiếc váy Bavarian đặc biệt vừa vặn với thân hình mảnh khảnh của cô, trước xương quai xanh lộ ra một mảng tuyết trắng, phác họa bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon thả mong manh, chạm vào rất có cảm xúc.
Chạy ở trên bãi cỏ, hệt như một cô gái ở khu nông trường xinh đẹp.
Ban nãy, lần đầu tiên trông thấy cô từ xa, Hạ Tư Dữ lập tức nảy sinh một suy nghĩ.
Muốn cô.