Si tình làm sao mà thành

Nước Mỹ, Las Vegas.
 
Đêm sau buổi hòa nhạc của Lý Thành Mẫn là tiệc tối kỷ niệm tròn một năm của Hiệp hội Doanh nhân Quốc tế, bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn nghỉ dưỡng Venice trong đêm hôm đó.
 
Khách sạn vàng son lộng lẫy giống như một tòa cung điện của hoàng gia, với những hàng cột kiểu pho tượng cao vút lên mái vòm hình bán nguyệt, chẳng khác nào cung đình cao quý, sang trọng to lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một chiếc xe thương gia màu đen sáng loáng dừng ở trước khách sạn.
 
Nhân viên đón khách trong bộ đồng phục nhanh chóng bước đến, kéo cửa sau của chiếc xe này rồi đứng yên, bàn tay đeo găng tay trắng đặt lên mép trên của cửa xe.
 
Một đôi giày cao gót nhỏ bước ra, khẽ khàng giẫm lên mặt đất, cẳng chân nhỏ xinh đẹp và mắt cá chân mềm mại mảnh mai lộ ra dưới làn váy.
 
Tô Trĩ Yểu hạ eo xuống, nhoài người từ ghế sau ra bên ngoài, cô mặc một chiếc váy công chúa tiên cá dài đính vảy kim tuyến màu xanh, cầu vai nhỏ hẹp. Đường viền cổ vuông trễ xuống đến mép trên của ngực, ôm sát lấy khuôn ngực.
 
Phần eo được thiết kế cắt xẻ, lộ ra nửa tấm lưng xinh đẹp trắng ngần không tỳ vết, sau eo được trang trí bằng một chiếc nơ bướm bằng lụa bóng như nước, đuôi váy ôm sát đường cong của đôi chân cô rồi buông xuống một cách duyên dáng.
 
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Tô Trĩ Yểu khẽ buông đuôi váy đang xách xuống, bước vào trong khách sạn trên đôi cao gót nhỏ.
 
Dưới một ánh đèn chùm chiếu rọi, cô xuất hiện trong hội trường bữa tiệc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lễ phục lấp lánh, thoáng cái đã thu hút ánh mắt từ khắp nơi đổ về.
 
Khung cảnh rầm rộ như chưa từng có nhưng lúc cô xuất hiện, khách mời trong hội trường đều lập tức nín thở im lặng trong hai giây, giống như bị cô làm cho kinh ngạc đến mức quên cả hít thở.
 
Quản lý của bữa tiệc tự mình tiến lên, một tay chắp ở sau lưng, tay kia đặt trên bụng, khiêm tốn cúi đầu, dùng tiếng Anh đón tiếp cô.
 
Đêm nay, cô làm bạn đồng hành nữ của Hạ Tư Dữ, ở đây cũng không dám thất lễ.
 
“Cô Tô, quầy rượu và khu vực ăn uống nằm ở sảnh lớn bên tay trái của cô, nơi đó có bàn chế biến thức ăn, có thể cung cấp bất cứ món ăn nào mà cô muốn. Còn phòng nghỉ ngơi của ngài Hạ ở phòng VIP ở lầu hai, cô có thể lên đó bất cứ lúc nào.”
 

“Cảm ơn.”
 
Tô Trĩ Yểu mỉm cười nói cảm ơn, cô gái lớn lên trong giàu sang phú quý có gặp khung cảnh long trọng đến mấy cũng sẽ không luống cuống. Cô thoải mái đi qua hội trường yến tiệc linh đình tràn ngập xa hoa lộng lẫy này.
 
Lễ phục ôm sát người khiến người ta bỏng mắt, gương mặt được trang điểm lịch sự, vừa tao nhã lại thanh khiết giống như viên bảo ngọc. Giày cao gót kéo theo đuôi váy, bước đi uyển chuyển thướt tha, lướt qua để lại mùi hương trong trẻo vừa quyến rũ thoang thoảng như có như không, mê hoặc tâm hồn người khác.
 
Khách mời đều là những người nổi tiếng quốc tế, mọi người túm tụm lại bắt chuyện xã giao khắp nơi.
 
Một anh chàng châu Âu đẹp trai tóc vàng mắt xanh nào đó vừa mới đưa ly rượu đến bên môi uống, thấy một cô gái như tiên nữ lướt qua trước mặt thì mở to hai mắt, ánh mắt một mạch dõi theo bóng dáng của cô. Trong một lúc nhìn đến mê mẩn, rượu vang đỏ trong ly chảy ròng ròng từ dưới cằm xuống, đổ lên áo anh ta.
 
Anh chàng đẹp trai tóc vàng đột nhiên đưa ly rượu ra xa, vội vàng gọi nhân viên phục vụ mang khăn tay đến để lau.
 
Bạn đồng hành của anh ta cười đến lưng cũng khom xuống, lên tiếng chế giễu: “Này, Evan, đồ háo sắc thấp kém nhà anh!”
 
Evan cởi nút cổ áo ra rồi lau cổ, lòng dạ cũng hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của mình, hai mắt anh ta sáng bừng lên: “Cô gái xinh đẹp này là ai thế, đêm nay tôi nhất định phải bắt được cô ấy.”
 
“Anh điên rồi.” Bạn đồng hành ngạc nhiên, sau đó bật cười chế giễu: “Đó là người phụ nữ của ngài Hạ ở khu Hồng Kông, đừng nghĩ quẩn chứ.”
 
Trên mặt Evan lập tức lộ ra vẻ buồn bực: “No! Không phải đêm nay Hạ Tư Dữ không tham dự sao?”
 
“Ai biết được.” Bạn đồng hành nhún vai.
 
Evan không rõ ý tứ mà nheo mắt lại.
 
Tô Trĩ Yểu bảo Tiểu Nhung đặt quần áo cô cần thay trước khi rời đi trong phòng nghỉ, còn bản thân ở hội trường đợi Hạ Tư Dữ.
 
Ban đầu, Tô Trĩ Yểu nghĩ rằng bọn họ sẽ đi cùng nhau, kết quả tài xế mà anh sắp xếp đã đưa cô đến hội trường trước, nói là ngài Hạ bận việc xong sẽ tự mình đến đây.
 
Tô Trĩ Yểu không biết lúc nào anh đến nên cô dựa vào quầy đồ ngọt nếm chút kẹo. Lúc đầu thi thoảng còn có người tiến lên tiếp cận, có điều dần dần, chuyện cô là bạn đồng hành của Hạ Tư Dữ truyền ra, bên cạnh cô lập tức yên tĩnh, giống như tất cả đều bị tiếng tăm của người nào đó đè ép.
 
Tô Trĩ Yểu vô cùng buồn chán, bước ra hội trường bữa tiệc.
 

Bên trong khu vực khách sạn có một con kênh nhân tạo bao quanh khắp nơi và thuyền nhẹ, mọi người có thể ngồi thuyền dạo chơi sòng bạc của khách sạn năm kim cương này.
 
Ánh đèn rực rỡ chiếu xuống khiến mặt nước nổi lên ánh vàng lấp lánh, Tô Trĩ Yểu dựa vào lan can bảo vệ ven kênh đào, lễ phục trên người cũng ánh lên màu xanh lam.
 
Đã rất lâu rồi, cô vẫn không đợi được tin tức của Hạ Tư Dữ.
 
Câu nói thiếu nữ vì người yêu mến mình mà điểm trang có một chút đạo lý, Hạ Tư Dữ không ở đây, Tô Trĩ Yểu cảm thấy bộ váy chọn kỹ lựa khéo mặc trên người này rất không có ý nghĩa.
 
Tô Trĩ Yểu thực sự rất nhàm chán, cô thở dài, định dứt khoát đến phòng nghỉ chờ. Nhưng cô vừa xoay người, lại nhìn thấy một người đàn ông châu Âu tóc vàng mắt xanh đang tiến lại gần cô.
 
Không biết anh ta đã làm gì, cổ áo ẩm ướt còn chưa khô hẳn, mở ra quá nửa một cách trác táng, lồng ngực không chút che giấu mà lộ ra trước mặt cô, gió đêm mang theo mùi rượu từ trên người anh ta thổi đến.
 
Mùi rượu lướt qua hơi thở, Tô Trĩ Yểu cảm thấy bản thân ngửi được mùi cặn bã.
 
Mặt mũi lộ ra vẻ phóng đãng hư hỏng.
 
Tóm lại không phải kiểu người đoan chính gì.
 
Tô Trĩ Yểu coi như không phát hiện, ngay lập tức muốn tránh ra.
 
Evan giơ một cánh tay ra ngăn cản cô, đôi mắt hồ ly đậm ý cười: “Hi, quý cô Beauty.”
 
Đường đi bị ngăn lại, Tô Trĩ Yểu đè nén cơn tức giận, mỉm cười giả tạo đáp lễ: “Xin cho tôi qua.”
 
“Em thật đẹp.” Evan vốn dĩ không nghe lời cô nói, ánh mắt mập mờ tìm tòi từ trên xuống dưới trên người cô: “Honey, lần đầu tiên nhìn thấy em đã khiến tôi chết mê chết mệt.”
 
Văn hóa của nước ngoài ở phương diện nào đó không kín đáo như ở Trung Quốc, đặc biệt là chuyện phong nhã giữa nam nữ, cởi mở đến mức vừa gặp nhau đã lên giường, bọn họ cũng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu về chuyện anh tình tôi nguyện cả.
 
Tô Trĩ Yểu đã ở nước Mỹ được vài năm, gặp phải chuyện này ngược lại cũng không bị dọa sợ, cô bình tĩnh lên tiếng: “Quý ngài này, tôi đến cùng với ngài Hạ Tư Dữ.”
 
“Ngài Hạ ư?” Evan bật cười không quan tâm: “Tôi chưa hề nghe nói đến tin tức đêm nay anh ta muốn tham dự cả.”

 
Tô Trĩ Yểu nhíu mày lại, nhỏ giọng nói: “Anh ấy sẽ đến.”
 
“Tiệc tối cũng đã bắt đầu lâu như vậy rồi, không bằng đêm nay em tiếp tôi đi, honey, em phải biết rằng, tôi luôn luôn rất rộng rãi đối với quý cô xinh đẹp.”
 
Evan lên tiếng ve vãn, chầm chậm tiến gần hơn một bước, ánh mắt nóng bỏng thưởng thức mảnh tuyết trắng trước người cô một cách trắng trợn: “Em hài lòng với cái giá nào?”
 
Tô Trĩ Yểu lùi về phía sau, eo chạm phải lan can bảo vệ, cô bị lời nói anh ta sỉ nhục đến căm giận, trợn mắt nhìn anh ta: “Ở nơi công cộng, mời anh đừng vượt ranh giới.”
 
Evan nghe vậy thì bật cười vài tiếng.
 
“Nếu tôi nói không thì sao?” Anh ta nhìn cô một cách mê đắm, bàn tay không nhịn được mà vươn về phía vòng eo uyển chuyển của cô: “Em thực sự rất khiến người ta yêu thích, ngay cả tức giận cũng mỹ lệ đến vậy.”
 
Tô Trĩ Yểu gạt tay anh ta ra, liên tục lùi về phía góc, cánh tay chắn ở trước người, gằn từng tiếng nói: “Nếu anh tiếp tục quá đáng, Hạ Tư Dữ sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
 
Vừa nghe đến tên của Hạ Tư Dữ, Evan cúi đầu khịt mũi mỉm cười, vuốt mái tóc vàng một cách lười biếng: “Đừng lôi anh ta ra để dọa tôi.”
 
Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu, ánh mắt đã thay đổi, giống như con rắn độc ngủ say bị đánh thức, cởi bỏ lớp ngụy trang, lè ra lưỡi rắn màu đỏ tươi về phía cô.
 
Evan chống một tay lên, giam cô giữa cột đèn và lan can bảo vệ rồi cúi người xuống, giọng nói kề bên tai cô vừa u ám lại xảo quyệt: “Có lẽ, honey, em đã từng nghe đến mafia Ý chưa?”
 
Tô Trĩ Yểu bỗng nhiên run lên, cảm xúc bị nỗi sợ hãi xâm chiếm từng chút một.
 
“Những người phụ nữ kia đều rất sẵn lòng đi theo tôi, đây là một chuyện rất thoải mái, rất vui sướng.” Evan biết cô nghe hiểu gợi ý, anh ta mỉm cười: “Đương nhiên, tôi cũng không để bụng việc huấn luyện em.”
 
“Đừng sợ, tôi rất ga lăng với con gái ngoan ngoãn.”
 
Giọng nói của anh ta dần hạ thấp, cánh tay trượt xuống bên dưới, bàn tay không theo phép tắc đưa ra phía sau, vuốt ve nửa tấm lưng trần của cô nhưng cô gái trước người lại né tránh.
 
Evan liếm môi dưới, định túm lấy cô nhưng một bàn tay đã đẩy mạnh ngay ngực anh ta, sức lực lớn đến mức khiến anh ta lảo đảo lùi về sau vài bước.
 
Tô Trĩ Yểu nhìn thấy Trình Giác thì sững sờ trong giây lát.
 
Trình Giác ôm cánh tay, giống như người vừa mới ra tay không phải anh ta, mỉm cười lạnh nhạt: “Cậu ấm Evan, cha anh không tìm thấy anh, rất tức giận đấy.”
 
Evan đang muốn nổi điên, trong nháy mắt lại bị những lời này hạ thấp vẻ tự tin, anh ta cúi đầu mắng một tiếng, kiềm chế cơn giận này rồi nhanh chóng rời đi.
 

Sau khi chắc chắn Evan đã đi rồi, Tô Trĩ Yểu thở phào, ngực vẫn còn đang phập phồng vì hơi thở hỗn loạn.
 
Trình Giác xoay người lại, nhìn về phía cô.
 
Tô Trĩ Yểu đối diện với ánh mắt của anh ta, đôi mắt của anh ta u ám tĩnh lặng, nhìn cô với vẻ trì trệ, không giống như trước đây vừa thấy cô thì cười hì hì.
 
Bởi vì cuộc điện thoại cuối cùng mà bọn họ nói chuyện vào đêm anh ta say rượu ở nước Áo kia, giờ đây quan hệ giữa hai người có chút khó xử.
 
“Cảm ơn anh nhé, Trình Giác, tôi không biết anh cũng ở nơi này.” Tô Trĩ Yểu cố gắng dùng tâm trạng bình thường để đối mặt với anh ta.
 
Trình Giác bình tĩnh nhìn cô: “Anh ta đâu?”
 
“Ai cơ?”
 
“Hạ Tư Dữ.”
 
Tô Trĩ Yểu sửng sốt một lúc, cô đoán anh ta đã nghe thấy đêm nay thân phận của cô là bạn đồng hành nữ của Hạ Tư Dữ nên giả vờ trả lời một cách tùy ý: “Anh ấy có việc bận, lát nữa sẽ tới.”
 
Đáy mắt của Trình Giác tràn ngập cảm xúc phức tạp khó mà diễn tả bằng lời. Anh ta không nhịn được sự bất mãn, có lẽ vẫn không cam lòng: “Yểu Yểu, em vẫn chưa hiểu đâu.”
 
“Anh có ý gì?” Tô Trĩ Yểu thực sự không hiểu.
 
“Anh ta sẽ không đến đây.” Trình Giác nói: “Anh ta sẽ không nhìn thấy bộ lễ phục mà em mặc đêm nay.”
 
Một người hai người đều nói với cô rằng Hạ Tư Dữ sẽ không đến, Tô Trĩ Yểu cảm thấy phiền muộn. Lúc cô đang muốn mất đi sự kiên nhẫn thì câu tiếp theo của Trình Giác lại giống như cái đinh đâm vào trong xương tủy, ghim chặt cô tại chỗ.
 
“Anh đã gửi đoạn ghi âm về cuộc trò chuyện của chúng ta đêm đó cho anh ta rồi.”
 
Đầu óc Tô Trĩ Yểu trống rỗng, cô nghẹn giọng một lúc lâu, sau đó dùng hết sức lực mới nặn ra một lời từ giữa cổ họng: “Anh nói cái gì?”
 
“Em không đọc tin nhắn sao? Anh nói, nếu anh ta biết mà vẫn bằng lòng cần em, anh sẽ buông tay.”
Giọng nói của Trình Giác rất thấp, một vẻ yên bình kiềm nén truyền đến trong cơn gió thổi đến từ mặt kênh nhân tạo đối diện.
 
Tay chân của Tô Trĩ Yểu cứng đờ, máu nóng sôi trào khiến đầu óc cô phình to.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận