Vừa rồi anh gần như đang xâm chiếm hơi thở của cô, Tô Trĩ Yểu bởi vì hít thở không thông mà cảm thấy đầu óc chóng mặt, vừa cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút thì giọng nói của anh lại đốt tới bên tai, từng lời đều khiến cô thấy thật nóng nực.
Hơi thở vốn đang hỗn loạn của Tô Trĩ Yểu đột nhiên ngừng lại.
Hương gỗ mun toát ra từ anh vờn quanh mũi cô, khiên cho não cô tê liệt, cô đã không còn khả năng suy nghĩ được ý tứ trong lời nói của anh nữa rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạch suy nghĩ của Tô Trĩ Yểu dần trở nên rối loạn, bộ lễ phục trên người cũng theo đó mà rối loạn, đai an toàn bị lệch ra, buông thõng vắt trên cánh tay mảnh khảnh, cổ áo lỏng lẻo, từ cổ vai đến xương quai xanh, lại đến đường nét một nửa tròn trịa của phần trên đã hoàn toàn phơi bày trong tầm mắt.
Bởi vì hành động dữ dội vừa rồi mà làn da trắng sáng của cô nhuốm màu hồng phấn, tựa như lớp panna cotta mềm mại hòa tan thêm một ít bột anh đào.
Sợi tóc rối tung, lớp son bị nhòe, nhưng vẫn không che đậy được vẻ đẹp của cô, đôi mắt hoa đào trong suốt ướt át kia tựa như chứa đựng một hồ nước xuân.
Nhút nhát, đáng thương, tủi thân… tất cả dung hòa lại thành ánh mắt khiến đàn ông cảm thấy rất hưởng thụ, là một loại cám dỗ thầm lặng.
Cô vẫn rất giỏi khiến tâm trí của người khác bấn loạn.
Hạ Tư Dữ lần nữa chặn môi cô, không để cô né tránh, nụ hôn thô bạo thuộc về người đàn ông, tàn phá đôi môi mềm mại của cô gái.
Trong một chốc không thể tốt hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong một chốc làm sao mà tốt hơn được?
Muốn thì chiếm đoạt, không cần thì phá hủy, không phải anh là một người như vậy sao, bản tính như thế, giả vờ hiền lành làm gì.
Một cảm xúc mạnh mẽ đập vào trong ngực Hạ Tư Dữ, anh ra sức cắn mút ngày càng kịch liệt hơn.
Một cánh cửa ngăn cách trong ngoài.
Bên trong phòng hơi thở dây dưa cùng nhau, tiếng trả lời của Tiểu Nhung cách cánh cửa truyền đến: “Làm chị sợ muốn chết, em không sao là tốt rồi, giám đốc Tiểu Trình kêu chị đi với em, nói là suýt chút nữa thì em bị cái cậu ấm tên Evan kia bắt nạt, nghe đâu bối cảnh gia tộc Rossi của bọn họ rất lớn, ở Ý muốn làm gì thì làm, không dễ chọc vào đâu.”
Tô Trĩ Yểu nghe không vào, trong tai cô chỉ có tiếng thở dốc và những âm thanh vụn vặt khi điên cuồng hôn môi.
Hai tay bị trói buộc phía sau, cằm bị ngón tay anh khống chế, đầu Tô Trĩ Yểu ngẩng lên rất cao, bị ép phải nhận lấy cái hôn của anh.
Nụ hôn này buông thả tựa như làn sóng, môi cô bị anh ngậm cắn lấy, cô không thể phát ra âm thanh nào, kể cả tiếng nức nở hay tiếng thở dốc, đau đớn cũng chỉ có thể tủi thân nhăn mặt chau mày, tất cả đều bị kìm lại trong cơn mơ màng ẩm ướt.
Môi lưỡi của anh giống như được ngâm trong dung nham nóng chảy, nhẫn tâm như vậy, lượng không khí còn lại của Tô Trĩ Yểu đều bị cướp đi một cách tàn nhẫn, trong khoang miệng nóng như lửa.
Thế giới bên ngoài đang dần dần lùi xa, một luồng ánh sáng trắng lóe lên xuất hiện trước mắt, cơ thể Tô Trĩ Yểu nhũn ra.
Cô không chống đỡ nổi, lưng dựa vào cánh cửa trượt xuống.
Anh buông tay đang trói cô ra, đỡ ở sau thắt lưng cô, cô như bị vật hiến tế trên giàn hỏa thiêu, giây tiếp theo, cơ thể đã bị túm trở lại lòng ngực anh.
Hai tay thoát khỏi trói buộc dùng sức túm lấy vải áo sơ mi của anh giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cảm giác xung quanh đều như ướt đẫm ánh nước.
“Chị đến phòng nghỉ chung ở đối diện trước, nếu em muốn ra ngoài thì nhớ bảo chị một tiếng nha.” Giọng của Tiểu Nhung lại cách một cánh cửa vang lên.
Một lát sau, Hạ Tư Dữ mới buông tha môi cô, cho cô một khe hở để trả lời.
Ngón tay Tô Trĩ Yểu vẫn chưa lấy lại được sức, gương mặt mềm mại tựa trên vai anh, đường cong trước ngực cô phập phồng theo nhịp thở nặng nề.
“Ừm…” Cô ổn định lại giọng nói, trả lời một tiếng ngắn gọn.
Ở cửa không còn tiếng động nào nữa.
Qua một lúc lâu sau, xác định Tiểu Nhung đã rời đi rồi, cuối cùng Tô Trĩ Yểu cũng dám thở ra tiếng, đột ngột liều mạng hít thở quá nhanh, sau vài nhịp thì suýt chút nữa là bị đau hai bên sườn.
Bên tai anh là giọng nói nũng nịu của cô, sức nặng đặt trên vai của cô nhẹ đi.
Hạ Tư Dữ rũ mắt, trong mắt anh, bóng lưng của cô sạch sẽ xinh đẹp, anh yên lặng trong chốc lát, dường như là đang chờ, chờ cô chạy trốn, nhưng trôi qua vài phút đồng hồ cô vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào anh như vậy.
Tay Tô Trĩ Yểu nắm lấy áo sơ mi của anh cũng đều không có buông ra, chỉ là sau khi hơi thở bình tĩnh lại, mới nhẹ nhàng ngẩng mặt lên khỏi vai anh.
“Hạ Tư Dữ, xin anh bớt giận…” Bởi vì nụ hôn mạnh mẽ của anh, giọng điệu của cô suy yếu, đôi mắt ướt át kia vừa lo lắng lại rụt rè, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh.
Sắc mặt cô phơn phớt hồng, đôi môi hơi sưng lên run rẩy: “Em sợ lắm.”
Cơ thể của cô gái mềm mại không xương tựa sát vào người anh, ngoan ngoãn nhận lỗi với anh.
Hạ Tư Dữ lần nữa bình tĩnh lại, dục vọng điên cuồng trong mắt lập tức biến mất, trở về với bộ dạng biển sâu thăm thẳm không thấy điểm cuối, khéo léo nhưng u tối.
Chẳng phải bây giờ anh cũng đang bắt nạt cô sao.
Nhưng cô cũng không trốn tránh, thậm chí không hề giãy giụa.
Anh không khống chế được suy nghĩ muốn cưỡng ép cô. Mong muốn có được cô chậm rãi lắng xuống sau vài phút đồng hồ, cơn giận đang sôi sục cũng không chút để ý mà tiêu biến hơn phân nửa.
Nhưng cảm giác hưng cảm không tên đó lại chậm chạp khó mà nguôi ngoai.
Một khi anh khôi phục lại lý trí, tất cả cảm xúc chân thật đều sẽ thu vào trong đáy mắt, khiến cho người ta không thể nắm bắt được.
Nét mặt Hạ Tư Dữ không chút thay đổi, một ngón tay móc lấy cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên với điệu bộ buông thả.
Anh nhìn sâu vào trong mắt cô, sau khi cơn hưng phấn qua đi thì giọng nói đặc biệt khàn, lời ít ý nhiều mà thốt ra hai chữ.
“Hôn anh.”
Giọng điệu bình tĩnh mang đến một cảm giác áp bách, ra mệnh lệnh cho cô.
Mi mắt Tô Trĩ Yểu khẽ run lên.
Cách cư xử hung ác của anh làm cho tim cô đập nhanh, cảm giác sâu sắc rằng đây là cơ hội cuối cùng của cô, anh không còn nhiều kiên nhẫn để lãng phí với cô nữa.
Tô Trĩ Yểu cực kỳ hy vọng anh có thể hết giận, tầm mắt cô rơi xuống đôi môi mỏng của anh, cố gắng kìm nén những ngón tay đang run lên của mình, chạm vào khuôn mặt rắn rỏi của anh.
Cô kiễng chân lên, tiến đến gần, đưa môi mình từ từ dán đến gần anh, cô giống như đang tự hỏi hai giây tiếp theo phải làm như thế nào, sau đó cô mới vụng về từ từ ấn về phía trước.
Cảm giác được sự cứng đờ của cô, ý đồ muốn cưỡng ép cô của Hạ Tư Dữ bỗng nhiên mất hết hứng thú.
Anh đặt bàn tay lên gáy cô, kéo cô ra khỏi mặt mình, hoàn toàn buông cô ra.
Tô Trĩ Yểu trở về chỗ cũ, hơi nóng khắp người rút đi, cô thừ người ra, đầu óc vẫn còn trống rỗng, chỉ thấy người trước mặt mình xoay người, kéo lại chiếc cà vạt hơi lộn xộn rồi bước về phía sô pha.
Anh cầm lấy chiếc áo âu phục vắt ở chỗ đó rồi mặc vào, lại từ từ đeo cặp kính gọng vàng lên.
Tô Trĩ Yểu vô thức tiến về phía trước hai bước, váy trên người cũng theo đó tuột xuống một chút, làm cô không thể không dừng bước, dùng một tay nắm lấy bộ lễ phục che ở ngực.
Hạ Tư Dữ sửa sang lại quần áo, hai tay đút trong túi, quay người đi về phía cửa, làm như không nhìn thấy cô đi lướt qua .
Ánh mắt Tô Trĩ Yểu chua xót, vội vàng giữ chặt lấy cánh tay anh.
Anh dừng chân, ngoái đầu lại nhìn cô.
“Anh phải đi rồi sao…” Tô Trĩ Yểu nhỏ giọng hỏi, giọng mũi dày đặc, khiến cho giọng cô có hơi khàn khàn.
Hạ Tư Dữ thở ra một nụ cười nhạt: “Anh ở lại để cho em đùa giỡn sao?”
Chỉ cần anh đeo kính vào, vẻ tăm tối trên khuôn mặt sẽ được thu lại rất nhiều đến cả mắt thường cũng có thể thấy, thay vào đó là vẻ nhã nhặn và kiêu ngạo.
Nhưng khi nói những lời này, mặc dù là anh cười, cũng không hề nghe ra được chút dịu dàng nào.
Anh muốn đi, nhưng bàn tay của Tô Trĩ Yểu kéo lấy cánh tay anh, nắm chặt không buông: “Hạ Tư Dữ…”
“Lúc trước em không biết anh đã phải trải qua những chuyện này, nếu không thì em chắc chắn sẽ không cố ý làm tổn thương anh đâu.” Cô luống cuống, nghĩ được cái gì thì nói cái đó, hai mắt chua xót đến khó chịu.
Hạ Tư Dữ quay đầu đi, mở miệng: “Em đang tội nghiệp anh sao?”
“Không có.” Tô Trĩ Yểu lập tức phủ nhận.
Cả người Hạ Tư Dữ đứng bất động, nhìn chăm chăm vào cô vài giây, rồi đột nhiên anh trầm giọng: “Đùa giỡn anh thì có cảm giác thành tựu lắm sao?”
Tô Trĩ Yểu lập tức lắc đầu.
“Chuyện tình cảm đối với em mà nói thì cứ như trò đùa vậy, hay là nói, ở trong mắt em, tình cảm của người khác là có thể giẫm đạp tùy thích.”
Trong giọng nói anh không hề cười, kể cả cười khẩy cũng không, giống như trong cổ họng đang đông thành một khối băng, đóng băng lại tất cả tình cảm.
Tô Trĩ Yểu run lên vì lạnh, giọng điệu không biết phải làm sao ấp úng thoát ra từ trong cổ họng: “Không phải đâu, Hạ Tư Dữ, hiện tại em đối với anh…”
“Anh thật sự đã đánh giá thấp em rồi.”
Giọng điệu Hạ Tư Dữ lạnh nhạt.
Lời nói bị cắt ngang, lại nghe thấy anh cúi đầu cười nhạo một tiếng, trái tim Tô Trĩ Yểu chợt nhói lên, lồng ngực bị đâm đau nhói.
Ánh mắt Hạ Tư Dữ từ trên cao nhìn xuống, bình tĩnh chiêm ngưỡng thân hình yêu kiều của cô.
Bộ váy công chúa đuôi cá màu xanh lam phác họa ra dáng người hình chữ S của cô, cho dù có lỏng lẻo trượt xuống thì vẫn toát lên một vẻ đẹp mê hồn.
Cô dùng tay che ở trước ngực, trong lúc vô ý còn tạo ra khe rãnh sâu, khung cảnh lúc ẩn lúc hiện khiến cho người xem tâm tình nhộn nhạo.
Ánh mắt anh quay trở lại trên mặt cô, đôi mắt Hạ Tư Dữ hiện lên vẻ thích thú lỗ mảng, giày da khẽ di chuyển, đến gần cô nửa bước.
Anh dùng đầu ngón tay xoa gò má cô, chầm chậm vuốt nhẹ: “Thay vì phí công hoảng sợ, thì không bằng em trực tiếp bò lên giường của anh ngay từ đầu, dù sao thì sắc đẹp của em quả thật rất hợp mắt anh đấy.”
Tô Trĩ Yểu khó mà tin được đón nhận lấy ánh mắt của anh, không dám tin rằng những lời này lại được thốt ra từ miệng của anh.
“Anh rất hài lòng về nụ hôn vừa rồi.” Hạ Tư Dữ dùng lưng ngón tay vuốt dọc theo đuôi mắt cô, dần dần trượt xuống dưới, giống như thể đang đánh giá xem giá trị của một món đồ, anh cong môi thản nhiên nở nụ cười: “Bốn trăm triệu, cô Tô đáng cái giá này.”
Tim Tô Trĩ Yểu bỗng chốc thắt lại, giọng nói của anh giống như con rắn đang uốn lượn trườn trên tấm lưng căng chặt của cô, lạnh lẽo đến mức khiến cô không thể nhúc nhích được.
Cô hé môi, nhưng không cất ra được tiếng nào.
Cứ như vậy ngây người nhìn anh quay người lại, rời đi ngay trước mắt.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Âm thanh nặng nề khiến Tô Trĩ Yểu giật mình run lên, giống như một sợi dây bị đứt ra, nước mắt phút chốc lăn dài xuống.
Anh mang tình cảm của bọn họ ra, nói thành một lần giao dịch…