Si tình làm sao mà thành

Lời đáp lại của Hạ Tư Dữ giống như một cái tát, tát thẳng vào mặt các phóng viên.
 
Bất kể sự làm sáng tỏ nào cũng không bằng một câu bảo vệ trắng trợn của anh.
 
Nam phóng viên phía trước vội vàng nhận lấy bức ảnh anh ném tới, trong lòng hoảng sợ đến mức nói không nên lời: “Đã thấy... Có thể nhìn ra.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Tư Dữ không nhìn anh ta nữa, ngón tay thon dài khẽ khép lại áo khoác âu phục đang mở ra, cài nút kim loại, bình tĩnh nói: “Tôi không hy vọng có thêm bất kỳ tin đồn nào về cô Tô nữa.”
 
Sự xa cách của anh khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi.
 
Đám phóng viên này chỉ muốn thu hút sự chú ý và cọ nhiệt độ của giới nhà giàu mà thôi. Nhưng nếu vì thế mà đắc tội với Hạ Tư Dữ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, cho nên không ai dám mạo hiểm.
 
Vì vậy mà thái độ của bọn họ nhanh chóng thay đổi mấy lần, đều ồn ào khiếp sợ lên tiếng trả lời.
 
“Với lại.” Hạ Tư Dữ liếc mắt nhìn máy ảnh, ánh mắt lạnh lùng, mơ hồ như đang ngầm cảnh cáo ai đó: “Tôi không có, cũng không có khả năng dính dáng tới những người phụ nữ khác.”
 
Dứt lời, anh cất bước, người ở trước cửa phía sau đều tự giác lui về hai bên, nhường cho anh một con đường.
 
Qua cửa sổ thủy tinh, người bên ngoài và người bên trong xe nhìn nhau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ống kính đi theo bóng dáng của Hạ Tư Dữ để ghi lại một màn kế tiếp.
 
Anh cong ngón tay, gõ vào cửa kính xe hai cái.
 
Người trong xe không biết là đang sợ tình huống bên ngoài, hay là đang sợ anh, do dự hơn mười giây, cửa sổ xe mới từ từ tự động hạ xuống.
 
Khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt, cô khẽ ngửa mặt lên, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn về phía anh, mang theo vài phần u sầu và buồn bã.
 
Cô vẫn còn xấu hổ về việc lợi dụng anh.
 
Hạ Tư Dữ nhìn vào mắt cô, thì thầm nói: “Không sao đâu, xuống đi.”
 
Cũng có lẽ là đã chứng kiến anh đối xử ác liệt với mình cho nên đã để lại bóng ma tâm lý, cho nên Tô Trĩ Yểu theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của anh.
 
Cô mở cửa bước xuống xe, cúi đầu ngoan ngoãn đứng trước mặt anh.
 
Sau đó, mọi người kinh ngạc thấy Hạ Tư Dữ vươn tay, nắm lấy cổ tay của Tô Trĩ Yểu, kéo cô đi về phía chiếc xe thương vụ.
 
Hạ Tư Dữ tự mình mở cửa xe phía sau, đặt lòng bàn tay lên vai cô rồi nhẹ nhàng đẩy cô vào trong, ý bảo cô ngồi vào.
 
Anh xuất hiện bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng, Tô Trĩ Yểu còn hơi bối rối, sợ lại nghe thấy lời lạnh lùng của anh, một đường đi theo anh cũng không nói gì, kết quả anh lại làm động tác thân mật, cho nên Tô Trĩ Yểu mới dám ngẩng đầu lên trong vòng tay anh, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
 
“Lên xe đi.” Anh nói.
 
Giọng nói nhẹ nhàng lại không kém phần kiên nhẫn.
 
Tô Trĩ Yểu không cảm nhận được sự lạnh lùng của anh làm cho cô hoảng hốt, không tự chủ được cúi người, nghe lời ngồi vào trong.
 
Hạ Tư Dữ đóng cửa xe lại, tự mình vòng qua ngồi vào bên kia.
 
Sau đó, chiếc xe rời đi trước mắt mọi người.
 
Ở tuổi này, chú Dương không hiểu được mấy chuyện của đám người trẻ tuổi, thấy Tô Trĩ Yểu đi theo người khác, vừa mờ mịt vừa lo lắng: “Cậu Hạ này sao lại mang cô chủ đi thế, có cần chú đuổi theo không?”
 
Tiểu Nhung hoàn hồn: “Không sao đâu, không sao đâu, chú Dương, chúng ta trở về đi, Yểu Yểu ở bên cạnh ông chủ Hạ rất an toàn ạ.”
 
Tô Trĩ Yểu không biết Hạ Tư Dữ muốn dẫn cô đi đâu, xe anh ngồi luôn yên tĩnh như vậy, không bật radio, cũng không ai nói chuyện.
 
Cô quy củ ngồi ngay ngắn, cô rất muốn hỏi anh còn tức giận nữa không nhưng suy nghĩ này lại bị sự xấu hổ đánh bại.
 
Lại nghĩ, nếu như anh còn tức giận, thì vừa rồi sao còn giúp cô giải vây chứ?
 
Tô Trĩ Yểu lặng lẽ nhìn thoáng qua bên cạnh.
 
Anh tựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau, nhắm mắt dưỡng thần.
 
Đột nhiên cô có cảm giác mình trở lại lần đầu tiên ngồi xe của anh, muốn bắt chuyện, lại bởi vì áp suất thấp quanh người anh mà không dám quấy rầy.
 
Trong lúc cô đang hồi tưởng lại, thì Hạ Tư Dữ từ từ nhấc mí mắt lên.
 
Bốn mắt nhìn nhau.
 
Tô Trĩ Yểu lập tức sinh ra tâm trạng xấu hổ bị bắt gặp, không ngừng chớp mắt để thoát khỏi ánh mắt của anh.
 
Hạ Tư Dữ khẽ nhíu mày.
 
Phụ nữ đều như vậy hay là chỉ có cô  là như vậy thôi? Khi thần trí không rõ ràng thì cái gì cũng dám nói, lúc tỉnh táo thì lại biến thành con rùa nhỏ rụt cổ.
 
Lúc trước, ánh mắt trông mong muốn lên xe anh, lúc anh nói tiếng Quảng Đông cô ngang ngạnh nói không hiểu đi đâu rồi?
 
Hạ Tư Dữ không nói gì, giơ tay ấn nút điều khiển âm thanh ở hàng ghế sau, trong xe bắt đầu phát nhạc.
 
Không chắc chắn có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không, bài hát đầu tiên được phát trên radio là bản piano “Gửi Alice”.
 
 Tô Trĩ Yểu ngẩn ra.
 
… Chính là Alice rơi vào hố thỏ.
 
… Tới nhà cô rồi, cô Alice.
 
Nhớ đến tình cảnh lúc đó, Tô Trĩ Yểu cúi đầu cười nhẹ, cô nghĩ, nếu có thể trở lại thời điểm đó thì tốt rồi, cô vẫn có cơ hội để lựa chọn.
 
Trong tiếng đàn dương cầm, Tô Trĩ Yểu cuối cùng cũng nhịn không được nữa, ánh mắt lại nhìn về phía bên trái, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
 
Giọng điệu của cô không tùy ý như trước kia, bây giờ nói chuyện với anh rất ngoan ngoãn, nói đúng hơn là câu nệ.
 
“Cảm ơn anh vì điều gì?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
 
“Vừa rồi...” Tuy rằng lúc ấy ở trong xe không nghe rõ lời anh nói với phóng viên. Nhưng chắc chắn đều là giải vây cho cô, Tô Trĩ Yểu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Còn có ngày đó anh đã giúp em gọi bác sĩ.”
 
Hạ Tư Dữ nhìn chằm chằm vào mặt cô, đôi mắt đen tối tăm: “Anh chỉ giúp em có những thứ này thôi à?”
 
Tô Trĩ Yểu thoáng dừng lại.
 
Suy nghĩ cô đột nhiên bị những lời này kéo về thời điểm bọn họ vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn, nghĩ lại những từng chuyện trải cùng anh, cô cảm thấy mình chẳng những làm tổn thương anh mà còn nợ anh rất nhiều.
 
Tô Trĩ Yểu rũ mí mắt xuống, ấp úng không nói nên lời. Nhưng thái độ rất chân thành: “Còn có mọi thứ trước đây nữa, tất cả đều phải cảm ơn anh.”
 
Hai người im lặng với nhau.
 
Anh khẽ nói: “Anh là thương nhân.”
 
Cô đương nhiên biết. Nhưng cô không hiểu vì sao anh lại cố ý nhắc nhở nó, Tô Trĩ Yểu khó hiểu ngước mắt lên nhìn vào mắt anh.
 
Hạ Tư Dữ nhìn cô, hời hợt nói: “Cảm ơn của em có thể thực tế hơn chút được không?”
 
Lông mi của Tô Trĩ Yểu khẽ chớp hai cái, muốn nhìn ra đáp án từ trong mắt anh, thế nào mới xem như thực tế.
 
“Anh có một bữa tiệc.” Giọng điệu của anh rất bình thản.
 
Cô mơ hồ lộ ra một tia nghi hoặc, tiếp theo thấy anh thu hồi tầm mắt, từ tốn dựa vào lưng ghế, nói: “Em đi với anh...”
 
Bên tai mãi không có câu trả lời, ánh mắt Hạ Tư Dữ nhìn ngoài cửa sổ hơi trầm xuống: “Nếu không muốn, thì anh đưa em về...”
 
“Được.”
 
Cô như vừa hoàn hồn, sợ anh nói hết lời, giọng điệu có hơi gấp gáp, không chút do dự mà đồng ý.
 
Hạ Tư Dữ dừng lại một lúc vì sự quyết đoán chậm trễ của cô, quay đầu nhìn về phía cô.
 
Đôi mắt của anh vẫn sâu thẳm như trước, bị anh nhìn chằm chằm luôn khiến trái tim người ta hoảng loạn không có chỗ trốn.
 
Tim Tô Trĩ Yểu đập thình thịch, nhìn thẳng vào mặt anh.
 
Anh vất vả mới để ý đến cô, nếu hôm nay cô từ chối, vậy giữa bọn họ có lẽ sẽ không còn khả năng.
 
Tô Trĩ Yểu sợ bị anh nhìn thấu tâm tư, cô hít sâu một hơi, mềm giọng nói: “Nhưng hôm nay em không định đi đâu cho nên ăn mặc hơi đơn giản... Bữa tiệc của anh có quan trọng không?”
 
Cô cười nhẹ lấy lòng, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại, vừa muốn thăm dò nhưng lại có cảm giác khoảng cách, cảm giác này tương tự như lúc mới quen, giống như tất cả đều trở về điểm xuất phát ban đầu.
 
Giọng nói của Hạ Tư Dữ thấp dần: “Quan trọng.”
 
Tô Trĩ Yểu hơi kinh ngạc, sợ khiến anh thêm phiền, nên vội vàng hỏi: “Vậy em về nhà trước, thay quần áo rồi nhé được không?”
 
Cô mặc một chiếc váy hoa, bên ngoài là một chiếc dệt kim hở cổ màu hồng phấn, mái tóc dài buộc nửa đầu được trang trí bằng vòng tay ngọc trai tinh tế, rất có hơi thở lười biếng của mùa xuân.
 
Hạ Tư Dữ nhìn cô trong chốc lát, đã không biết là lần thứ mấy anh nhớ tới đêm ở Las Vegas đó, cô vì anh mà mặc trang phục lộng lẫy đến tham dự.
 
Đôi môi mỏng của anh khẽ động, thấp giọng: “Không cần.”
 
Tô Trĩ Yểu không nghĩ nhiều, gật đầu: “Ồ, nghe lời anh.”
 
Bên tai cô có một lọn tóc xoăn cong vút, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu cũng mềm mại, có vẻ đặc biệt ngoan. Nhưng không hiểu sao lại cho Hạ Tư Dữ một loại ảo giác, giống như khi đó mặc kệ anh nói cái gì, cô đều sẽ nghe lời anh.
 
Quá ngoan ngoãn.
 
Ngoan đến mức châm lửa khiến dục vọng mãnh liệt của anh hồi sinh.
 
Anh không muốn để cô đi, câu anh một lần thì thôi, còn muốn câu anh lần thứ hai, nếu đã như vậy, thì có thích hay không cũng không quan trọng, cô nói không có anh thì không được, ỷ lại cũng là một loại tình cảm, cũng không phải anh chưa từng dùng những thủ đoạn mạnh mẽ, nhiều năm như vậy anh, mọi thứ trong đầu anh chỉ có âm mưu, nhốt một cô gái ở bên người là chuyện nhỏ, anh có rất nhiều biện pháp.
 
Cho dù có muốn hay không cũng không sao cả, cô đã từng ích kỷ.
 
Lần này đến lượt anh.
 
Bữa tiệc của Hạ Tư Dữ diễn ra ở trung tâm thương mại Quốc tế, anh vừa xuất hiện, thì phục vụ đã nhiệt tình nghênh đón, dẫn anh vào phòng riêng.
 
Anh theo thói quen bước những bước rất dài, Tô Trĩ Yểu bị tụt lại ở phía sau, thỉnh thoảng phải chạy hai bước về phía trước mới có thể theo kịp.
 
Phát hiện động tĩnh phía sau, Hạ Tư Dữ dừng lại, quay đầu lại, cô cách hơi xa, khi anh nhìn thấy thì cô lại vội vàng chạy tới gần, cho rằng mình lại chọc anh tức giận, ngay cả giải thích cũng rất nhỏ: “Anh đi nhanh quá...”
 
Hạ Tư Dữ cau mày.
 
Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ túm lấy anh, sau đó vô thức dùng một giai điệu nửa mê hoặc nửa trách anh, nói: “Hạ Tư Dữ anh không nên đi nhanh như vậy.”
 
Bây giờ, cô ngay cả ống tay áo của anh cũng không kéo.
 
Rụt rè.
 
Sợi dây thừng bị đứt buộc thế nào cũng có nút thắt, hai lần đó anh nói quá tàn nhẫn, để lại khoảng cách giữa hai bên, khó trách trong lòng cô có gút mắc.
 
Hạ Tư Dữ nhìn cô, bỗng nhiên hỏi: “Em sợ anh?”
 
“... Sợ anh không vui.” Tô Trĩ Yểu nhẹ giọng trả lời, miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo cũng không dám nói dối trước mặt anh nữa.
 
Cô rất cẩn thận với anh, Hạ Tư Dữ mím đôi môi mỏng, hơi thở dài một tiếng, một giây đó, chút cảm xúc cuối cùng còn sót lại của anh cũng không còn, bởi vì đôi mắt của cô có chút tủi thân.
 
Nhưng anh làm sao lại có thể khiến một cô gái vui vẻ trở thành bộ dạng như thế này rồi?
 
Vẻ mặt Hạ Tư Dữ vẫn vậy, giọng nói trầm thấp ép xuống vài phần, ý vị không rõ: “Em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, thì anh sẽ không mất hứng.”
 
Lời này rất khó không khiến người ta suy nghĩ sâu xa, Tô Trĩ Yểu vẫn đang suy đoán ý tứ của anh, thì anh đã quay đầu đi, cong tay ra hiệu.
 
Tô Trĩ Yểu sửng sốt.
 
Bây giờ cô rất bối rối, không nắm được tình huống giữa hai người bọn họ. Nhưng anh chịu để ý tới cô, vậy cô cứ nghe lời là được.
 
Tô Trĩ Yểu nhẹ nhàng đặt tay lên khuỷu tay anh, ngoan ngoãn đi theo.
 
Tư thế này, trước người mềm mại của cô hơi áp sát cánh tay trên của anh.
 
Cánh tay của anh rắn chắc mà mạnh mẽ, mùi thơm thoang thoảng của gỗ mun trên chất liệu vải âu phục của anh lập tức xâm lược hơi thở của cô, trái tim treo lơ lửng giữa không trung suốt hai tháng của Tô Trĩ Yểu cuối cùng cũng rơi xuống.
 
Cảm giác rất chân thật.
 
Nếu anh không nghe thấy bản ghi âm của Trình Giác, thì đêm đó ở Las Vegas, cô cũng sẽ cùng anh đến bữa tối như vậy.
 
Đáng tiếc, thực tế không có cỗ máy thời gian, chuyện đã xảy ra chính là xảy ra.
 
Tô Trĩ Yểu đang nghĩ đến xuất thần thì người đã bị anh dẫn vào phòng bao.
 
Phòng riêng này tên là Vân Thủy Giản, được bài trí theo phong cách Trung Quốc kiểu mới, tường nền lớn vẽ tranh thủy mặc, mây mực nhuộm sắc, vách tường bên treo mấy bức tranh vân sơn không biết xuất phát từ vị nào, dưới một ngọn đèn chùm kiểu dân tộc sáng ngời là bàn ghế được chạm khắc mô phỏng theo phong cách của nhà Minh và nhà Thanh.
 
Hạ Tư Dữ vừa xuất hiện thì hơn mười người trước bàn tròn đồng loạt đứng lên, lần lượt gọi từng tiếng “Anh Hạ”, gật đầu khom lưng chào hỏi anh.
 
Tô Trĩ Yểu chưa kịp thấy rõ có ai ở đây, Hạ Tư Dữ đã vì cô mà kéo chiếc ghế hoa hồng vàng kia ra.
 
Sau một hồi phản ứng, Tô Trĩ Yểu ngồi xuống theo ý anh, giống như có sự ăn ý không cần nói, khi cô ngồi, anh đẩy ghế dựa tới gần vừa phải, từng bước vào vị trí để cô ngồi được thoải mái.
 
Tô Trĩ Yểu ngẩng đầu, mấy gương mặt quen thuộc bất ngờ rơi vào tầm mắt.
 
Mấy cô gái tìm cô gây rắc rối trong đêm mưa đó, đều đi theo cha mình.
 
Trong mắt cô vừa lộ ra một tia kinh ngạc, hô hấp nóng bỏng của người đàn ông như có như không phả lên làn da sau gáy cô.
 
Trái tim cô đập thật nhanh, bởi sự thân thiết của những gì đã mất từ ​​lâu như đêm đó ở Cảng Victoria.
 
Tô Trĩ Yểu không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được hai tay anh đặt ở phía sau đang khoác lên lưng ghế cô, thân thể anh khẽ cúi xuống, kề môi sát bên tai cô.
 
“Sữa dừa nhé?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng hỏi cô muốn uống gì.
 
Cảm xúc của Tô Trĩ Yểu bị giọng điệu như nước ấm của anh lay động, cô giật mình cảm thấy cuộc tan vỡ trong hai tháng kia chỉ là một giấc mộng không tồn tại, bọn họ vẫn dây dưa không rõ.
 
Nếu như đây là một giấc mơ, vậy thì đừng thức dậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui