Thi học kỳ cuối cùng vẫn tới.
Mỗi đợt thi, tôi đều giậm chân ngồi ở trong phòng thi, cầm bút làm một câu tính một câu. Khi thi đến tiếng Anh thì hơi nghiêm túc hơn chút. Nhưng tôi phát hiện thấy điều đó không có tác dụng gì, vẫn không nhận biết được mấy chữ.
Cuộc thi kết thúc là đến nghỉ đông. Thời tiết quá lạnh còn tôi chẳng muốn rời xa máy sưởi trong nhà. Vì thế, ngoại trừ hai lần cùng Triệu Nhị Hầu đi trượt patin, tôi cũng không muốn ra ngoài chơi chút nào.
Tôi dâng hiến thời gian cho “Tiên kiếm kỳ hiệp truyện”.
Tôi ngồi trước máy tính. Do máy sưởi trong nhà mở đầy đủ nên tôi chỉ mặc một chiếc áo lông. Cạnh máy tính đặt một cốc nước nóng, là tôi dùng để nhuận cổ họng.
Thời gian chơi dài, ánh mắt tôi rất mỏi. Tôi đứng dậy đi mở cửa sổ. Gió lạnh thổi tôi thanh tỉnh một chút, tiện thể thả lỏng đôi mắt.
Tôi nhìn xuống, thế giới bên ngoài một mảnh trắng xóa.
Tôi không kìm lòng nổi, rất muốn gặp Chu Minh Khải. Rõ ràng xa cách chưa bao lâu, lại cảm thấy đã qua cực kỳ lâu. Tôi nhắn tin wechat cho hắn, hẹn hắn đi sân patin chơi. Cũng không quan tâm việc hắn chưa trả lời, tôi cầm một chiếc áo phao ra ngoài, vào thang máy mới mặc áo vào.
Đi nửa đường, tôi nhận được câu trả lời Chu Minh Khải. Hắn muốn tôi chờ hắn ở ngã tư đầu phố.
Tâm trạng tôi rất tốt. Lúc đến ngã tư có lẽ Chu Minh Khải mới vừa ra khỏi cửa. Nhưng mà không sao, có lúc chờ một người cũng chơi rất vui.
Bởi giá lạnh, tôi bắt đầu giậm chân, sau đó chơi đạp tuyết. Chân giẫm thành các kiểu hình thù, chơi vui vẻ vô cùng.
Chốc lát sau, tôi thấy Chu Minh Khải tới đây. Chỉ là một cái bóng rất xa, mặc một cái áo phao đen, đeo một cái khăn quàng cổ xanh đen, chậm rãi đi về phía tôi.
Tôi mỉm cười nhìn Chu Minh Khải cùng khung cảnh trắng mênh mông đằng sau hắn.
Trong tâm trí tôi, thế giới trắng như tuyết đó dần dần lui lại về phía sau. Dường như nó càng ngày càng xa, càng ngày càng không nhìn rõ, mãi cho đến khi nó chậm rãi biến thành hư vô, cái gì cũng đều không thấy.
Y tá đột nhiên đẩy xe trị liệu vào truyền nước cho Chu Minh Khải, cắt ngang hồi ức của tôi.
Xong hết mọi việc, y tá cất ống truyền dịch cùng bình thuốc. Cô rót cho Chu Minh Khải một chén nước nóng, đặt trên bàn ở bên cạnh rồi mới rời đi.
Chu Minh Khải ở bệnh viện một buổi tối. Hôm sau Phùng Đào tới, mang cháo cho hắn. Chu Minh Khải nói, mặc kệ vì cái gì cũng phải xuất viện, không muốn ở lâu thêm tại đây. Phùng Đào không ép được hắn, đành phải làm thủ tục xuất viện cho hắn.
Phùng Đào thấy thân thể trạng thái Chu Minh Khải không tốt, cũng không dám để hắn lái xe. Gã tự mình đưa Chu Minh Khải về nhà, tận mắt thấy người lên giường nghỉ ngơi mới rời khỏi.
Chu Minh Khải lót gối, dựa nửa người vào tủ đầu giường và yên tĩnh ngồi đấy. Không lâu sau, hắn dường như nghĩ đến điều gì bèn đứng dậy trực tiếp tới thư phòng, đến dép lê cũng không đi.
Tôi không biết hắn muốn làm gì. Lúc thấy hắn mở ngăn kéo lấy ra cái khuy măng sét kia, tôi có chút ngạc nhiên hắn tột cùng là muốn làm gì.
Chu Minh Khải chỉ nhìn hình ngôi sao sáu cạnh khắc trên khuy măng sét, hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hắn chợt lại nghĩ tới điều gì, vội vàng cất đi rồi đóng ngăn kéo, giống như là chiếc khuy măng sét làm bỏng tay hắn vậy.
Tôi nghe thấy Chu Minh Khải đang lầm bầm lầu bầu, hình như hắn nói là, “Mình không yêu cậu ta. Mình không yêu cậu ta. Mình làm sao có khả năng sẽ yêu cậu ta? Mình không yêu cậu ta, không yêu cậu ta…”
Không yêu tôi, chuyện này còn cần nhấn mạnh sao?
Chu Minh Khải trở về phòng ngủ. Lúc này, hắn nằm xuống, đắp chăn rồi nhắm chặt hai mắt, như đang cố gắng trốn tránh cái gì đó.
Tôi không biết hắn đang trốn tránh cái gì, hay muốn trốn tránh cái gì.
Quãng thời gian này, Chu Minh Khải bỏ việc, nghỉ phép, nghỉ ốm, xem như đều đã làm. Đợt này còn vì đau dạ dày mà hành hạ vào tận bệnh viện. Dù hắn muốn về đi làm, Phùng Đào cũng bắt hắn nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Từ trước đến giờ, dạ dày Chu Minh Khải quý giá, vẫn luôn nuôi dưỡng. Lần này vào bệnh viện, hắn cũng coi như rút kinh nghiệm, bắt đầu ăn đúng giờ, tuy rằng ăn không được nhiều lắm.
Ở nhà nghỉ ngơi ba ngày liên tiếp, Chu Minh Khải rốt cuộc ra khỏi cửa, về nhà.
Trước đó, mẹ Chu gọi vài cuộc điện thoại giục hắn về nhà ăn bữa cơm. Đoạn thời gian này hắn hầu như là từ chối từng cuộc từng cuộc, đến hiện tại rốt cuộc từ chối không được nữa mới lái xe trở lại.
Hai năm nay cha Chu vẫn làm việc tại cục thuế thủ đô, là trưởng phòng. Công việc này, dù chức danh không cao nhưng quyền lực rất lớn, hơn nữa “mỡ” rất nhiều. Công ty nào làm việc mà không phải cân nhắc vấn đề thuế chứ. Vì vậy đây cũng là chức vị người khác không thể không lấy lòng.
Chu Minh Khải về nhà nên mẹ Chu rất vui vẻ, vội vàng tự mình xuống bếp. Nhưng cha Chu luôn khá nghiêm khắc, cũng nhìn không ra thái độ gì.
Khi tôi và Chu Minh Khải mới ở bên nhau, rào cản lớn nhất chính là gia đình của hắn, là cha mẹ hắn. Cũng may khi học đại học hắn đã come out, cha mẹ hắn không đến nỗi quá hận tôi.
Đương nhiên, cái gọi là lực cản cuối cùng khắc phục bằng việc tôi từ bỏ công việc. Cho nên Chu Minh Khải cũng từng dẫn tôi về nhà. Cha Chu mẹ Chu đối xử với tôi không được tốt lắm, nhưng không đến mức mới gặp tôi đã bảo cút.
Cha Chu ngồi trên ghế sofa xem báo. Chu Minh Khải ngồi ở một bên khác, không nói một lời. Hai cha con giao lưu không nhiều, rốt cuộc cha Chu không nhịn được bèn lên tiếng hỏi, “Đứa bé Gia Dương kia chết rồi, con thấy sao?”
Chu Minh Khải vẫn không nói gì, giả vờ không nghe thấy.
“Là bởi vì con…muốn kết hôn với cô gái tên Giang Ngữ kia à?” Khi hỏi, cha Chu ngập ngừng. Có lẽ ông sợ làm Chu Minh Khải áy náy, dù sao thì, một là con trai, còn một là người qua đường.
Chu Minh Khải rốt cuộc mở miệng, “Con không biết.”
Chu Minh Khải không biết tại sao tôi lựa chọn cái chết. Đúng thế, hắn thì có thể biết cái gì chứ?
“Quá khứ đã qua thì cho qua đi.” Cha Chu nói.
Chu Minh Khải không nói gì. Thời gian trôi qua chừng nửa giờ, cơm nước của mẹ Chu cũng đã lên bàn, lúc này coi như là ăn một bữa cơm trưa, cũng khá phong phú.
Chu Minh Khải ăn ít. Mẹ Chu đau lòng liền múc cho hắn một chén canh gà, nói, “Cái dạ dày này của con phải dưỡng. Đừng không coi thân thể mình ra gì, biết chưa?”
Thấy Chu Minh Khải vẫn mang bộ dáng buồn bực không vui, mẹ Chu cũng sắp khóc, nói, “Minh Khải, qua rồi. Chúng ta không nên nghĩ nhiều. Trước đây mẹ cũng có điểm không tốt. Ngày khác mẹ đến trước mộ Gia Dương đốt cho nó ít tiền giấy và nhận lỗi với nó, về sau cũng sẽ không ép con nữa. Con không thích Giang Ngữ thì không thích.”
Là người mẹ, trong lòng tràn đầy con cái.
Tôi lại đột nhiên tưởng niệm mẹ tôi. Tại sao sau khi tôi chết, tôi vẫn không nhìn thấy bà nhỉ? Tôi rất muốn gặp bà, nhưng tôi cảm giác hình như chỉ có tôi là quỷ thôi.
Mẹ Chu nói tiếp, “Mẹ biết con luôn không buông xuống được, nhưng cũng không thể đùa giỡn thân thể mình. Trước đây Gia Dương yêu thích con như vậy, nó nhất định cũng hy vọng con khỏe mạnh.”
Tôi hy vọng thế sao?
Có lẽ đi.
Luôn có người yêu thích phỏng đoán ý nghĩ của người quá cố, lại không biết, e rằng ngay cả bản thân người đó cũng chưa nghĩ rõ.
Thấy mẹ Chu nói mãi đến mức sắp khóc, cha Chu không nhịn được, mở miệng, “Ăn cơm thì ăn cơm đi, nói những thứ này làm gì? Nó lớn như vậy, sẽ tự mình xử lý.”
Mẹ Chu suy nghĩ một chút, liền đóng “máy hát”.
Chu Minh Khải cố nén sự khó chịu. Hắn uống thêm một bát canh gà rồi đặt bát xuống, nói, “Tự con sẽ xử lý. Cha mẹ không cần lo lắng cho con. Con ăn no rồi, hai người ăn nhiều một chút.”
Khi còn sống, tôi đã cùng Chu Minh Khải tới nhà họ Chu mấy lần. Chỉ cần có tôi tại, trên bàn ăn nhà họ Chu sẽ không có hoà thuận. Người một nhà lại hầu như là chào tạm biệt trong không vui. Cha Chu mẹ Chu đều không thích tôi. Mà cũng không thể nói là không thích tôi. Chẳng ai thích con trai mình ở cùng một người đồng tính cả, trùng hợp cái người kia là tôi thôi.
Cha Chu mẹ Chu không muốn nói về tôi mấy. Bất kể là còn sống hay đã chết, tôi vẫn luôn là đề tài cấm kỵ ở nhà họ Chu.
Chu Minh Khải ngẩn ngơ đến hơn 10 giờ tối mới rời khỏi nhà. Trước khi đi, mẹ Chu đóng gói sườn xào chua ngọt cho hắn mang theo, đặt trong một cái hộp giữ ấm rất tinh xảo.
Chu Minh Khải xách hộp giữ ấm, tạm biệt cha mẹ rồi một mình lái xe về chung cư.
Chu Minh Khải vào phòng, đặt hộp giữ ấm trên bàn phòng khách rồi vào phòng tắm. Tôi thật sự muốn nhắc hắn cần mang hộp giữ ấm tới phòng bếp. Nhưng nghĩ lại, Chu Minh Khải vốn luôn tùy tâm sở dục(1). Trong căn nhà này, người nhất định phải phân loại đồ vật chỉ có tôi.
(1) Tùy tâm sở dục: muốn làm gì thì làm cái đó, theo ý của mình. (Baidu)
Chu Minh Khải mặc áo choàng tắm đi ra. Hắn đeo kính mắt lên rồi nằm dài trên giường. Máy tính xách tay được trên đùi để bắt đầu xử lý một ít công việc, bộ dáng hắn chăm chỉ nghiêm túc.
Tôi không muốn xem hắn suốt 24 giờ. Một mình ngồi trong phòng khách, ngẩn người nhìn màn hình đen của TV LCD cả một đêm.
Hôm sau, Chu Minh Khải dậy rất sớm. Sáu giờ hơn hắn đã rời giường và thay một bộ quần áo thể thao đi chạy bộ buổi sáng. Tôi không đi cùng, vẫn một mình ngồi trong phòng khách. Qua hơn một tiếng, hắn thở hồng hộc trở lại, sau đó đến thẳng phòng tắm.
Trên tóc Chu Minh Khải còn ướt. Hắn tùy tiện lau lau, rồi thay một cái áo sơ mi đen.
Chiếc sơ mi đen này là tôi mua, một nhãn hiệu nước ngoài. Chu Minh Khải ít mua hàng hiệu. Nhưng tôi rất yêu thích, nên tôi mua cho hắn một cái.
Khuy măng sét trong ngăn kéo thư phòng chính là tôi đặt để phối với áo sơ mi này.
Đồ vật tôi đưa cho Chu Minh Khải rất nhiều, nhẫn, thắt lưng, kính mắt, ca-ra-vat, khuy măng sét. Hầu như chỉ cần hắn dùng được là tôi đều mua, hơn nữa chất lượng phải tốt nhất.
Đáng tiếc, sau đó cãi nhau thì đập đập ném ném, có khi thậm chí tại sao không thấy cũng không biết.
Hiện giờ, chắc chỉ còn chiếc khuy măng sét đó.
Tôi nhìn ống tay áo của Chu Minh Khải, luôn cảm thấy thiếu cái gì.
Chu Minh Khải đi nhà bếp đun nóng sườn xào chua ngọt, rồi tùy tiện dùng nồi cơm điện nấu ít cơm, cứ như vậy giải quyết vấn đề bữa sáng.
Mới đặt đũa xuống, chuông cửa đã vang lên.
Vang lên vài tiếng, Chu Minh Khải mới phản ứng được, đứng dậy đi mở cửa, là một chàng trai mặc đồng phục chuyển phát nhanh.
“Xin chào Hứa tiên sinh.” Nhân viên chuyển phát nhanh nói, “Ở đây có một bưu kiện chuyển phát nhanh của ngài, mời ký nhận.”
Tôi ngồi trong phòng khách cũng nghe được tiếng “Hứa tiên sinh”. Có người nào không biết tôi chết rồi gửi đồ cho tôi sao?
Hiển nhiên Chu Minh Khải không nghĩ tới sẽ là chuyển phát nhanh của tôi. Mất một lúc, hắn mới tiếp nhận bưu kiện mỏng manh ấy, sau đó viết tên tôi tại vị trí ký nhận.
Tôi rất tò mò, tại sao hắn không nói thẳng Hứa Gia Dương đã không ở nhân thế, mà lựa chọn dùng tên tôi để nhận chuyển phát nhanh.
Chu Minh Khải trực tiếp mở ra bưu kiện, là một phong thư mời. Hắn lật ra, tôi cũng đã thấy rõ rốt cuộc là thư mời gì.
Là một tấm thiệp cưới với nền màu hồng. Dưới góc phải là ảnh cưới của cô dâu chú rể làm động tác hôn môi, rất thân mật, mang theo hương vị ngọt ngào.
Chu Minh Khải hình như không nhận ra người trong ảnh. Nhìn kỹ tên, chú rể tên Triệu Tuấn, cô dâu tên Chúc Khanh Khanh*, tựa hồ càng thêm xa lạ.
*Theo bản gốc là Từ Lộ, nhưng ‘Từ Lộ’ chỉ được dùng một lần duy nhất ở chương này, sau đó thành Chúc Khanh Khanh, nên tôi đổi lại tên ở đây thành Chúc Khanh Khanh cho thống nhất.
Tôi biết là ai, chú rể trong ảnh là Triệu Nhị Hầu.
Triệu Tuấn là tên cậu thay đổi sau khi lên đại học.
Cậu muốn kết hôn rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Sự tuyệt vọng đến từ thi học kỳ……