Người bên Vu thị dồn dập ngồi xuống, nhiền hơn hai người so với bên Minh Phong. Ngoại trừ Vu Mạc thì đều là người chuyên nghiệp. Nên cái gọi là bàn bạc, người chủ chốt ở Vu thị là Từ Đông, luôn hỏi Chu Minh Khải các vấn đề có liên quan đến “Tiên Ma Lục”. Chu Minh Khải cũng không nhanh không chậm lần lượt giải đáp.
Một hồi bàn bạc, Vu Mạc chỉ dựa lưng vào ghế, vắt chéo hai chân và chơi đùa chiếc nhẫn trên ngón út. Thỉnh thoảng y ngẩng đầu nhìn một chút, giống như không quan tâm lắm. Thế nhưng cho dù kết quả thỏa thuận giữa Từ Đông và Chu Minh Khải là gì, Từ Đông cũng sẽ nhỏ giọng nói với Vu Mạc một lần, thấy Vu Mạc gật đầu mới tiếp tục đề tài khác.
Có thể thấy, Vu Mạc vẫn có quyền quyết định.
Rốt cuộc quyết định xong vấn đề nghiên cứu và sản xuất “Tiên Ma Lục”, xem như đã thương lượng được phương hướng đại khái của giai đoạn thứ nhất. Chu Minh Khải chỉnh sửa tư liệu trong tay rồi đứng dậy, “Trước hết cứ như vậy. Vấn đề hậu kỳ thì đến thời điểm đó lại thương thảo.”
Người của Minh Phong và người của Vu thị đều đứng dậy bắt tay nhau, chỉ có một mình Vu Mạc chưa từng thay đổi tư thế. Y ngước mắt nhìn Chu Minh Khải, cười nói: “Sắp đến giờ cơm tối, liệu tôi có vinh hạnh mời giám đốc Chu ăn một bữa cơm không?”
Mẹ nó… Cậu ta định làm gì?
Tôi nhìn chằm chằm Chu Minh Khải, xem phản ứng của hắn. Kết quả hắn chỉ cười nhạt, “Vẫn là để tôi mời Vu thiếu đi.”
Dứt lời, Chu Minh Khải đưa tư liệu cho nhân viên công tác bên cạnh và bảo, “Mọi người có thể về, đi thả lỏng một chút trước đi. Tôi có thể trả tiền.”
Người của Minh Phong đi rồi, Từ Đông cũng dẫn theo người Vu thị rời đi. Trong lúc nhất thời, phòng khách chỉ còn lại Vu Mạc và Chu Minh Khải, cùng một con quỷ.
Vu Mạc đứng dậy hỏi, “Giám đốc Chu thích đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây?”
“Đồ ăn Trung Quốc đi.” Chu Minh Khải nói, “Vu thiếu mới về nước không lâu, có thể nếm thử thức ăn ngon trong nước, chắc chắn không kém thức ăn ngon nước ngoài.”
Vu Mạc suy nghĩ một chút, “Anh chọn nhà hàng đi.”
Chu Minh Khải lấy điện thoại di động ra và đặt trước một nhà hàng trên mạng, chuẩn bị đưa Vu Mạc đến nhà hàng món Trung Quốc đó.
Ở cửa hội sở, Vu Mạc tìm người lái xe mình về, không chút ngại ngùng ngồi lên xe Chu Minh Khải. Giống như không phải hai người gặp mặt lần đầu vào hôm nay mà vốn là bạn bè rất thân thiết vậy.
Vu Mạc ngồi tại ghế phụ, tìm lời nói chuyện với Chu Minh Khải.
Dựa vào hiểu biết của tôi về Chu Minh Khải, giờ khắc này trên mặt hắn không có biểu hiện dư thừa gì, mà nội tâm chắc chắn đã mất kiên nhẫn. Chỉ là bị vướng bởi thân phận của đối phương nên hắn không tiện nổi giận.
Lái xe khoảng nửa giờ, Chu Minh Khải dừng lại trước cửa một nhà hàng Trung Quốc năm sao. Hắn đưa chìa khóa xe cho người phụ trách đỗ xe của nhà hàng, rồi đi vào với Vu Mạc.
Nhà hàng này khá xa hoa, cũng không phải kiểu mà bình thường Chu Minh Khải sẽ chọn. Tôi dám cá, Chu Minh Khải nhất định coi việc ăn cơm cùng Vu Mạc là công tác xã giao, mọi thứ dựa theo chương trình làm việc bình thường.
Chu Minh Khải và Vu Mạc cùng nhau đến phòng đặt riêng. Nhân viên phục vụ cầm thực đơn vào, đưa mỗi người một quyển.
Vu Mạc khép thực đơn lại, “Không biết chọn món ăn lắm, anh ăn cái gì tôi ăn cái đó.”
Chu Minh Khải bắt đầu gọi món, “Đậu xào Tứ Xuyên, sườn xào chua ngọt, cá kho, thịt heo xào rau…”
“Anh rất thích ăn cay sao?” Vu Mạc cắt ngang, hỏi.
Chu Minh Khải rõ ràng giật mình, tay cầm thực đơn cũng co lại, sau đó mím môi không nói gì.
“Tôi nghe nói vài ngày trước anh mới vào bệnh viện do loét dạ dày.” Vu Mạc nói, “Thấy giám đốc Phùng nói, còn rất nghiêm trọng.”
Chu Minh Khải không ăn được cay, cũng không thích ăn cay.
Cái người không cay không vui kia là tôi. Trước đây chúng tôi cùng nhau ăn cơm, lúc chọn món tôi nhường Chu Minh Khải. Hắn gọi món thanh đạm, tôi sẽ ăn ít, gọi món tôi thích, tôi sẽ ăn rất vui vẻ.
Mấy món vừa gọi, đều là tôi thích ăn.
Quả nhiên, không thể xem thường thói quen con người.
Vu Mạc nhìn chằm chằm Chu Minh Khải, không biết đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, Chu Minh Khải gấp thực đơn rồi đưa cho nhân viên phục vụ. Hắn nói, “Mấy món vừa rồi không cần nữa. Chọn ít món ăn chính ở chỗ này đi, mặn nhạt đan xen một chút.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười, “Xin đợi một lát.”
Đợi nhân viên phục vụ đóng cửa lại, Vu Mạc mới bắt đầu cười đùa, quả thật có chút tính trẻ con, nói, “Giám đốc Chu thật sự làm người nhìn không thấu. Gọi nhiều như vậy, mà một món cũng không muốn.”
“Đồ ăn đó quá cay.” Chu Minh Khải nói, “Ăn hỏng dạ dày Vu thiếu, tôi không phụ trách nổi. Vẫn nên thanh đạm một chút, còn có thể dưỡng dạ dày, tốt cho thân thể.”
Tôi không thích nghe. Tại sao ngày xưa lúc tôi ăn lại không thấy anh nói như vậy?
“Giám đốc Chu chu đáo.” Vu Mạc cười cười, một đôi mắt tròn tròn vô cùng dễ nhìn.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được dọn lên. Rõ ràng đều là mấy món đơn giản, lại được làm rất khéo léo, ngay cả trình bày cũng rất chú trọng, nhìn là khiến người thèm thuồng.
Vu Mạc hình như rất thích ăn, gắp vài miếng liên tục và nói, “Rất không tồi. Trước đây tôi ở nước ngoài không có đồ ăn Trung Quốc. Mỗi ngày ăn bít tết đều sắp ăn đến mức ói ra, thật sự.”
Chu Minh Khải vẫn biểu hiện lịch sự chu đáo, “Vu thiếu thích là tốt rồi.”
Dù Vu Mạc chưa va chạm nhiều, không có nhãn lực, nhưng cũng cảm nhận được sự ứng phó khách khí của Chu Minh Khải. Song y chỉ cười nhạt rồi vùi đầu ăn vui vẻ.
Khi Vu Mạc còn đang ăn, Chu Minh Khải đã đi trả tiền.
Ra khỏi nhà hàng, trời đã hoàn toàn tối lại, đèn đường đã sáng lên. Vu Mạc không tiếp tục mặt dày mày dạn muốn Chu Minh Khải chở y về, mà là gọi tài xế đến.
“Hẹn gặp lại, giám đốc Chu.” Vu Mạc nói.
Chu Minh Khải lái xe rời đi. Chạy đến một khoảng cách rất xa, tôi ngoảnh lại, Vu Mạc vẫn đang đứng im không nhúc nhích, nhìn theo hướng xe của Chu Minh Khải.
Tôi nghĩ, suy cho cùng vẫn là thanh niên hai mươi tuổi, chút tâm tư kia đến con quỷ là tôi cũng nhìn ra được. Chỉ là không biết tại sao lại gặp phải Chu Minh Khải, người có bạn trai cũ mới chết, định trước trong thời gian ngắn có thể sẽ không có tiến triển gì.
Sau đó thì sao?
Tôi nhìn Chu Minh Khải, cái gì cũng không biết.
Sau đó thế nào, có liên quan gì đến tôi đâu?
Chu Minh Khải trở về chung cư, thay một bộ quần áo ở nhà rồi mở máy tính. Tiếp theo, hắn nhìn thấy một email mới trong hòm thư. Tôi đến gần xem, là một tài khoản lạ.
Chu Minh Khải click vào, thấy là Lâm Tuyết.
Cô là lớp trưởng thời cấp ba của chúng tôi.
Trong email, Lâm Tuyết nói cô và không ít bạn học cấp ba vẫn duy trì liên lạc, phát hiện lớp 12/7 có kha khá người phát triển tại thủ đô nên hy vọng mọi người có thời gian để tụ họp một chút. Dù sao cũng đã tốt nghiệp tám năm, rất nhiều người mấy năm nay đều chưa gặp lại.
Ở cuối, Lâm Tuyết ghi địa chỉ một KTV, là địa điểm họp lớp lần này.
Thời gian là cuối tuần sau.
Chu Minh Khải rơi vào im lặng rất lâu. Ánh mắt đờ đẫn đặt trên màn hình máy tính, cũng không nhìn cái gì, chỉ im lặng như thế.
Khi tôi cho rằng hắn sẽ đóng máy tính đi nghỉ ngơi, hắn bắt đầu trả lời Lâm Tuyết, là bốn chữ ngắn gọn.
Đã biết, sẽ tới.
Bốn chữ ngắn gọn này làm tôi sửng sốt vô cùng, bởi vì Chu Minh Khải không phải loại người sẽ đi họp lớp tham gia trò vui. Hắn luôn không thích những trường hợp khách sáo giả tạo. Đến công tác xã giao cũng đều là do thân ở địa vị này không thể không làm mà thôi.
Thật không ngờ, hắn sẽ đi.
Gửi email xong, Chu Minh Khải khép lại máy tính rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Vừa nằm lên giường, tiếng báo tin nhắn của điện thoại đã vang lên. Chu Minh Khải lấy tới xem, là một dãy số xa lạ. Hắn đọc nội dung, là hai câu đơn giản.
Hôm nay ăn rất vui vẻ, hẹn gặp lại.
Là Vu Mạc.
Chu Minh Khải không trả lời. Dường như hắn không có hứng thú muốn biết Vu Mạc lấy số điện thoại của hắn từ đâu, dù sao thì nhiều con đường lắm.
Dường như hắn cũng không có hứng thú quan tâm hành động khác thường này của Vu Mạc.
Tôi nhìn Chu Minh Khải cài đặt chế độ yên lặng trên điện thoại và tiện tay đặt dưới gối.
Hắn có thói quen này, mặc dù tôi đã nói vô số lần, điện thoại di động là không thể đặt dưới gối. Nói rất nhiều hắn đều không nhớ, bao giờ cũng sợ bỏ qua công chuyện.
Hồi trước, luôn là tôi cưỡng ép lấy điện thoại của hắn đi, còn cãi nhau vì việc này.
Mà hiện nay, điện thoại di động đã chuyển thành yên lặng, hắn lại vẫn không thay đổi được thói xấu.
Chu Minh Khải lấy thuốc ngủ từ tủ đầu giường ra, không uống nước mà trực tiếp nuốt hai viên, sau đó ôm chăn nhắm mắt lại.
Tôi không biết hắn hiện tại ngủ hay chưa, thế nhưng dáng vẻ hắn nhìn qua rất yên tĩnh, cũng rất dễ vỡ, tựa như một chút chút động tĩnh cũng sẽ đánh thức hắn vậy.
Chu Minh Khải có lông mi rất dài, trước đây tôi thường nói thế.
Con mắt của hắn không lớn, song hình dáng rất dễ nhìn, khá giống mắt phượng nhưng lại không y hệt hoàn toàn. Với lông mi dài, nó thường khiến người khác rung động, ánh nhìn làm người ta muốn mắc kẹt trong đó.
Thời niên thiếu, trong đôi mắt ấy như ẩn giấu biển sao, bây giờ thì như nhuộm sương mù.
Tôi đưa tay ra, che trên mí mắt hắn. Rõ là không chạm tới thứ gì, tôi lại vì động tác này mà cảm động và đau lòng khó hiểu.
Tôi rõ ràng đã không có tim.
Tôi biết tôi yêu hắn, điều này chưa từng thay đổi.
Sự thật chứng minh, việc Hứa Gia Dương yêu Chu Minh Khải là điều hiển nhiên như mặt trời mọc ở đằng đông lặn ở đằng tây, không thể thay đổi, quả thực giống một hồi số mệnh.
Hiện tại tôi rốt cuộc đã hiểu.
Tôi yêu hắn. Phần tình cảm này không phải trong lòng cũng không phải trong xương, mà là ở nơi sâu xa trong linh hồn tôi. Bây giờ tôi thành một tia vong linh lơ lửng trên thế gian, yêu không nổi, cũng hận không nổi.
Điều duy nhất dằn vặt tôi, chính là Chu Minh Khải.
Tôi nghĩ đến thái độ thân thiện của Vu Mạc cùng với tin nhắn bất ngờ đó. Ý đồ rõ ràng cỡ nào, dù Chu Minh Khải không nhạy bén đến mấy cũng nên phát hiện ra.
Vả lại, Chu Minh Khải thông minh biết bao.
Tôi đây mới chết không bao lâu, đã có người để ý vị trí bên cạnh Chu Minh Khải.
Đúng thế, Chu Minh Khải rất tốt.
Ngoại trừ việc mắt mù, không yêu tôi, mà yêu Lâm Thanh Dật.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay lúc ăn cơm ở nhà ăn, tôi nghịch điện thoại di động, có thấy một câu nói, tưởng niệm một người là cảm giác gì, chỉ cần hàng năm bình an, có thể cả đời không gặp. Khi đó tôi đột nhiên rơi nước mắt. Một bên khóc thành chó một bên vẫn tiếp tục ăn cơm. Sau đó bạn học bên cạnh nhìn tôi không hiểu ra sao. Đúng đấy, mỗi người sẽ không hiểu cuộc đời của một người khác. E rằng chỉ là một câu nói làm ra vẻ, nhưng thật sự sẽ chọc vào tuyến nước mắt. Tôi khóc, là vì tôi nghĩ tới người khiến tôi tưởng niệm rất nhiều năm, nghĩ rằng, một người tốt như vậy, nhưng cả đời tôi cũng không gặp lại được người kia. Nếu có thể lựa chọn, năm đó tôi tình nguyện chết cùng anh ấy, e rằng ngày hôm nay sẽ hơi thoải mái một chút. Cảm giác nhớ một người rất nhiều người sẽ có, vậy biết đến cái gì là tưởng niệm vô vọng sao? Người không có quá nhiều chấp niệm với việc sống chết, nhất định chưa trải qua tử biệt vô vọng nhất, chưa trải qua sự tuyệt vọng là bất luận bạn có bao nhiêu khát vọng, đều sẽ không còn gặp lại người đó. Tôi viết câu chuyện này, kỳ thực ngoại trừ kể chuyện xưa, cũng muốn biểu đạt một loại vọng tưởng, chính là, có thể nào người kia vẫn một mực ở bên cạnh tôi, chưa từng rời đi… Thôi.