Tôi không biết tôi – một vong linh đã ngẩn ngơ trong bãi đỗ xe bao lâu. Thời gian của tôi dường như không có dấu vết, cũng không để lại dấu vết. Không ai có thể nhìn thấy tôi, cũng không ai biết linh hồn của tôi còn lưu lại nhân thế.
Tôi giống như một tia âm hồn bị thế gian lãng quên, đứt hơi khản tiếng trong một thế giới chỉ có chính mình.
Lúc tôi trở lại vị trí Chu Minh Khải dừng xe thì đã không thấy Chu Minh Khải cùng Phùng Đào đâu nữa. Tôi đi ra ngoài, phát hiện trời đã sáng choang, bây giờ hẳn đã sang ngày hôm sau.
Tôi lại dựa vào trí nhớ của mình để đi đến khách sạn Lục Tư Nặc ở.
Dáng vẻ tối hôm qua của Lục Tư Nặc làm tôi rất không yên tâm.
Tôi đến khách sạn, tìm được phòng của Lục Tư Nặc. Thế nhưng bên trong đã là vị khách khác, một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Tôi nghĩ, Lục Tư Nặc chắc đã dọn đi.
Cô mới vừa về nước chưa bao lâu, người quen biết không nhiều. Trong đó, người có khả năng dẫn cô đi nhất cũng chỉ có một mình Vương mập.
Vì vậy, tôi tới nhà của Vương mập.
Nhà Vương mập cách xưởng sửa xe của cậu rất gần. Lúc mua nhà có cân nhắc đến vấn đề sau đó làm sao để đi làm thuận tiện một chút, chứ không suy xét mấy về những điều kiện khác.
Tôi rất quen thuộc nhà Vương mập. Ở thủ đô, nơi tôi quen thuộc vốn chỉ có hai cái, chung cư của Chu Minh Khải, và nhà của Vương mập.
Khi tôi đến nhà Vương mập, trong phòng khách không có ai. Thời gian này Vương mập hẳn là đang làm việc ở xưởng sửa xe. Tôi nhìn xung quanh một lần, cuối cùng tìm thấy Lục Tư Nặc đang ngủ rất say trong phòng ngủ cho khách.
Cô trực tiếp dùng chăn che kín đầu, chỉ lộ mái tóc ra ngoài.
Nhìn cô ấy ngủ an ổn như vậy, tâm trạng tôi khá hơn nhiều. Lục Tư Nặc này, náo loạn buổi họp lớp, chán ghét Chu Minh Khải. Tối hôm qua còn khóc thê thảm như vậy, hiện tại lại ngủ rất bình thản.
Trong ánh nhìn chăm chú của tôi, Lục Tư Nặc mơ mơ màng màng trở mình, lần này chăn rơi xuống một chút, để lộ gương mặt thuần khiết mang mấy phần trẻ con.
Tuy nhiên, cứ nghĩ đến việc cô phải làm cái lễ tưởng niệm gì đó cho tôi là tôi lại bó tay toàn tập. Không thể không nói, cho tới nay, hành động của Lục Tư Nặc luôn nằm ngoài dự liệu của tôi.
Một người cô đơn như tôi còn cần cái lễ tưởng niệm vớ vẩn gì chứ.
Tôi bỗng nghe được tiếng nghiến răng, thấy Lục Tư Nặc lăn một vòng trên giường. Tôi đang lo lắng cô có thể rơi xuống đất hay không, thì cô dừng lại ở góc giường bên phải, ôm chăn ngủ say sưa.
Ngủ cùng Lục Tư Nặc hẳn là rất không tốt…
Kỳ thực tôi càng tò mò Vương mập lừa người từ khách sạn về nhà mình bằng cách nào. Đến cùng thì vẫn là người cậu đã thương nhớ ba năm nay, ra tay thật sự rất nhanh ấy chứ.
Đang nghĩ ngợi thì tôi nghe được tiếng chìa khóa mở cửa. Tôi đi ra ngoài nhìn, là Vương mập trở lại.
Vương mập không chỉ rất gầy, mà còn không cao. Cậu mặc một chiếc hoodie xám nhạt, trông có cảm giác trẻ tuổi, lại thêm làn da đen nên cả người mang dáng vẻ học sinh cấp ba. Hoàn toàn không tương xứng với Lục Tư Nặc có phong cách nữ lang(1) thành thị đang ngủ trong phòng. Nhưng cũng may là cậu biết chăm sóc người khác. Còn không nữa? Tay trái xách xương sườn hành tỏi, tay phải cầm cà chua xà lách, hoàn toàn là bộ dáng người đàn ông của gia đình thứ thiệt.
(1) Nữ lang: chỉ các cô gái hiện đại trẻ tuổi, thời thượng, có sức sống, đã trải qua thời kỳ chưa trưởng thành lúc thanh xuân, có tư tưởng cùng nội hàm. (Baidu)
Không có ai càng hy vọng hai người kia có thể đến bên nhau hơn tôi.
Vương mập rón rén đến phòng cho khách nhìn thoáng qua, thấy Lục Tư Nặc vẫn đang ngủ liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi xách đồ đến nhà bếp.
Tôi tựa vào cửa phòng bếp xem cậu nấu ăn.
Đầu tiên Vương mập rửa sạch xương sườn một lần, sau đó thái gừng nấu canh, bắt đầu ngồi trông bếp. Nhân lúc canh sườn đang nấu, cậu liền đi vo gạo làm cơm, tiếp đến là xào cà và chuẩn bị rau sống, dáng vẻ rất thuần thục.
Tôi biết cậu đã nhiều năm như vậy, số lần ăn cơm cậu tự tay làm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bình thường lúc chúng tôi ở cùng nhau, người xuống bếp đều là tôi, cậu hầu như chỉ chờ ăn chực.
Mãi đến khi canh sườn sắp nấu xong, Lục Tư Nặc đầu tóc rối bù mới đi ra từ phòng ngủ của khách, hình như người vẫn chưa tỉnh táo lắm.
Nhiệt tình trong mắt Vương mập đều sắp tràn ra. Cậu cười lộ hàm răng trắng, nói, “Dậy rồi à? Có đói không? Chờ một chút, cơm đã chín nhưng canh sườn còn phải chờ thêm mười phút nữa.”
“Ồ…” Lục Tư Nặc dường như đã rất quen thuộc bộ dáng này của Vương mập. Cô xoay người đi toilet rửa mặt, mân mê gần mười phút sau mới trở ra. Cô đã thay một bộ quần áo, mặc một chiếc áo gió mỏng màu xanh sẫm. Cả người tăng thêm không ít sức sống.
Vương mập bưng thức ăn lên bàn rồi múc canh cho Lục Tư Nặc, “Tối hôm qua cô uống rượu, hiện tại nên uống chút canh dưỡng dạ dày, nghe nói còn có thể bổ dưỡng làm đẹp đấy.”
Lục Tư Nặc uống một hớp, “Không tệ.”
Vương mập hình như nghĩ đến điều gì đó, cậu mở miệng hỏi, “Cô thật sự muốn tổ chức lễ tưởng niệm cho Dương Tử à?”
Thì ra hai người này còn chưa thương lượng với nhau.
Động tác uống canh của Lục Tư Nặc chậm lại, sau đó gật gật đầu.
“Vậy được rồi. Chúng ta cùng làm.” Vương mập nói.
Lục Tư Nặc bắt đầu xới cơm, xới cho mình rồi xới cho Vương mập. Cô hỏi, “Liên lạc được với cha cậu ấy chưa?”
Vương mập lắc đầu, nói, “Mấy năm qua cha anh ấy đã thành danh, nghe nói ở nước ngoài cũng khá có danh tiếng. Một hoạ sĩ nổi danh như vậy, đâu phải chúng ta muốn gặp là gặp được.”
Đầu tôi đau một trận. Hai người kia không chỉ muốn làm lễ tưởng niệm cho tôi, còn chuẩn bị mời cha tôi tới. Tôi thật sự không biết nên nói gì nữa.
Lục Tư Nặc vừa ăn cơm vừa nói, “Từ từ rồi liên lạc đi.”
Vương mập đẩy thịt băm xào ớt xanh tới trước mặt Lục Tư Nặc, nhìn Lục Tư Nặc vùi đầu ăn cơm, trong mắt ẩn chứa ít cảm xúc kỳ lạ. Hồi lâu sau, cậu dường như đã hạ quyết tâm, mở miệng hỏi, “Tư Nặc, có phải cô vẫn yêu thích anh ấy không?”
Là người trong cuộc, tôi chỉ có thể than thở.
Mà Lục Tư Nặc giả vờ không nghe thấy, tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra. Song Vương mập lại hỏi thêm một lần, “Tư Nặc, anh ấy đã không còn. Cô đừng thích anh ấy nữa, được không?”
Lục Tư Nặc vẫn chưa đáp lại.
Kỳ thực tôi cũng rất muốn nói, Lục Tư Nặc, tôi đã mất, cậu không nên thích tôi. Không, cho dù tôi còn sống, giữa chúng ta cũng không có khả năng. Một Chu Minh Khải như cơn bão thổi quét qua tính mạng tôi. Đến khi tất cả gió êm sóng lặng, tôi mới phát hiện, tôi đã không có sức lực để yêu thêm một người nữa rồi.
Mỗi người đều rất thông minh, nhưng khi yêu lại rất ngốc.
Người yêu bạn thường không phải người trong lòng bạn. Người bạn yêu thường không hề đặt bạn ở trong lòng.
Chu Minh Khải với tôi, tôi với Lục Tư Nặc.
Hình ảnh Vương mập và Lục Tư Nặc ngồi ăn cơm cùng nhau hài hòa như vậy, khiến trong lòng tôi cảm thấy dễ chịu vài phần. Tôi đi tới cửa, quay đầu lại thấy Vương mập đang gắp rau cho Lục Tư Nặc, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Tôi vẫn quyết định đi tìm Chu Minh Khải. Cho dù đã chết rồi thì với tôi mà nói, dường như hắn vẫn quan trọng hơn một chút.
Lúc trở lại chung cư của Chu Minh Khải, hắn vắng mặt, chắc vẫn tại công ty. Một mình tôi được bao bọc trong khung cảnh quen thuộc, tâm lý yên bình hồi lâu.
Mãi đến tận khuya Chu Minh Khải mới trở về. Hắn lập tức bật đèn, xung quanh bừng sáng lên. Tôi đứng ở trung tâm phòng khách nhìn hắn, nhưng hắn không nhìn thấy tôi.
Trong mắt hắn tràn ngập mỏi mệt, trực tiếp xuyên qua tôi rồi đi vào phòng ngủ.
Qua chốc lát, tôi lại thấy hắn đi ra. Không biết tìm được sợi dây đen từ nơi nào, hắn trở lại phòng ngủ, xỏ dây vào khuy măng sét dưới ánh đèn bàn, sau đó đeo trên cổ.
Tôi không biết hắn mang ý nghĩ sâu xa gì.
Làn da Chu Minh Khải trắng nõn như mắc bệnh, tương phản rất lớn với sợi dây đen kia. Viên khuy măng sét này cứ thế rơi xuống giữa cổ hắn, ngay cả cúc áo sơ mi cao nhất cũng không che được.
Chu Minh Khải, anh đang nhớ đến tôi sao?
Nhận thức này khiến tôi cười khổ không thôi, cõi lòng đắng chát vô bờ.
Chu Minh Khải đeo khuy măng sét đi ngủ.
Tối hôm nay hắn không uống thuốc ngủ nên không cách nào nhanh chóng thiêp đi được. Thành ra hắn chỉ ôm chặt chăn, nhắm mắt lại, lông mày vẫn nhíu chặt, nhìn qua thấy không bình ổn tý nào, thậm chí còn là rất bất an.
Tôi đưa tay sờ lông mày của hắn, lại không có cách nào giãn nó ra cho hắn được.
Cuối cùng, tầm mắt của tôi rơi vào chiếc khuy măng sét trên cổ hắn. Không nói rõ được rằng trong lòng đau nhiều hay bi nhiều, nhưng chung quy lại, cứ có một sợi buồn vương quẩn quanh.
Tôi yêu Chu Minh Khải mười một năm, không lâu lắm.
Nhưng cuộc đời của tôi cũng chỉ có hai mươi bảy năm thôi.
Mười một năm kia là chấp niệm nửa cuộc đời tôi.
Tôi dùng mười một năm đi chờ một câu “tôi yêu cậu” của Chu Minh Khải. Cuối cùng, người chết đèn tắt, vậy mà tôi cũng không đợi được. Bây giờ hóa thành một tia vong linh, tôi lại chính tai nghe được câu “tôi yêu cậu” của Chu Minh Khải.
Tôi nên vui vẻ hay là nên bi ai. Cái người tôi dốc cả một đời cũng không có cách nào buông xuống kia rốt cuộc yêu tôi, khi tôi đã chết.
Đây đại khái là truyện cười hài hước nhất trên đời này.
Chu Minh Khải bỗng chuyển mắt, nhìn về phương hướng tôi đứng. Tôi biết hắn không thể thấy tôi. Song có lẽ vì tầm mắt của hắn hướng về phía tôi, tôi sinh ra ảo giác rằng hắn đang nhìn mình.
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng gọi, “Gia Dương…”
Tôi bỗng ngẩn ra, trong lòng hoảng loạn. Khi tôi đang suy đoán có phải hắn thật sự thấy được tôi hay không, hắn đột nhiên ngồi dậy, lại gọi một tiếng, “Gia Dương…”
Hắn thình lình đứng lên rồi tìm kiếm trong phòng. Tôi không biết hắn đang tìm cái gì, chỉ nghe thấy hắn luôn lặp lại, “Gia Dương…”
“Gia Dương…”
Hắn không nhìn thấy tôi, chỉ có một ít hành động điên rồ.
Làm quỷ, lại vẫn có cảm giác bị bao phủ bởi mệt mỏi.
Cuối cùng, Chu Minh Khải đi rót một cốc nước và nuốt thuốc ngủ xuống. Quãng thời gian này, không dựa vào thuốc thì hắn căn bản không có biện pháp đi vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút. Tôi không biết mình còn có thể dừng ở nhân thế bao lâu nữa.
Chết rồi, sớm muộn mọi thứ đều sẽ hóa hư vô.
Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại mỗi ngày sống dựa vào một ngụm tiên khí.