Mẹ tôi từng nói, bà muốn ôm danh phận vợ của Hứa Viễn Sơn đi chết. Và bà đã làm được. Sau đó giấy khai tử trong bệnh viện có viết rõ, bà tử vong tại chỗ.
Có người nói, người nhảy lầu sau khi nhảy đều sẽ hối hận nên tư thế chết đều là nằm sấp, tỏ rõ bọn họ đã từng giãy giụa. Khi tôi thấy mẹ, bà đang nằm ngửa. Ánh mắt bà nặng nề, không có màu sắc, cũng không có ánh sáng, đang nhìn đám mây lững lờ trên bầu trời.
Chắc có lẽ bà chưa từng hối hận.
Tôi không khổ sở, thật sự không khổ sở. Cho dù bà nằm an tường ở nhà xác bệnh viện, tôi cũng không có cảm giác khổ sở. Dường như tôi không hề có bất kỳ cảm xúc gì. Đầu óc tôi hỗn độn, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Chung quy là tôi cảm thấy, nhìn bà nhắm mắt, chỉ cần tôi không quấy rầy bà, để bà yên tĩnh ngủ một giấc thật ngon, đến khi chờ bà tỉnh lại thì mọi thứ sẽ tốt lên.
Chuyện về sau là do dì Triệu xử lý. Khi dì Triệu tìm thấy tôi tại bệnh viện, tôi đang ngồi trên mặt đất dưới chiếc bàn đặt mẹ tôi. Tôi cũng không làm gì cả. Tôi chỉ ngồi như vậy, chờ bà tỉnh lại để về nhà.
Dì Triệu không gọi tôi mà chỉ kêu Triệu Nhị Hầu tới, để Triệu Nhị Hầu ở cạnh tôi tại hành lang bệnh viện. Bà thay tôi làm một vài thủ tục tiếp theo. Sau đó là liên hệ nhà tang lễ, liên hệ nơi hỏa táng, liên hệ công ty chuyên xử lý hậu sự, đi mua hộp tro, rồi đi mua nghĩa địa.
Mãi cho đến khi tôi đứng trong nhà tang lễ nhìn mọi người mặc áo liệm, trong lòng tôi cũng vẫn không có cảm xúc gì. Chỉ là tôi nhức đầu lắm, như có sâu đang cắn xé bên trong, khiến tôi không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Ngày mẹ tôi hoả táng chính là ngày thi đại học. Mấy bữa nay, ngoại trừ dì Triệu, không ai nói với tôi. Vào hôm thi đại học, dì Triệu cũng chỉ bảo tôi ngày hôm nay là ngày thi đại học, rồi cũng không tiếp tục nói gì khác. Tôi hơi ngây ra, qua hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng thi đại học là thứ gì.
Tôi không khóc nổi. Lúc mẹ tôi bị đẩy mạnh vào lò hỏa thiêu, tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, đầu óc vẫn trống rỗng. Đừng nói là khóc, tôi thậm chí còn không cảm thấy khổ sở. Vẻ mặt cứng ngắc, không cười nổi, không khóc nổi, giống như tro nguội vậy, khó coi cực kỳ.
Tôi đứng yên thật lâu. Không biết là từ khi nào mà trước mắt tôi bắt đầu tối lại, cái gì cũng nhìn không thấy. Rất lâu sau đó, tôi nghe có người đang hô phía bên ngoài: “Không phải là đập vào bàn đó chứ?”
Thế giới là màu đen, cũng là yên tĩnh.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi có chút khó khăn mở mắt ra. Qua mười phút tôi mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, tôi đang ở bệnh viện. Cha tôi và Lâm Thanh Dật đứng cạnh giường bệnh của tôi. Tôi chỉ nhìn bình thuốc đang chảy, rất nhàm chán mà suy nghĩ không biết đến bao giờ mới có thể chảy xong.
Tôi giơ tay sờ soạng một chút. Trên đầu tôi quấn một vòng băng trắng rất lớn, chắc là đập vào bàn đi, nhưng tôi lại không có cảm giác đau gì cả. Tôi nghe bác sĩ nói với cha tôi, suýt chút nữa là đập vào huyệt thái dương, sẽ mất mạng, đập thành một cái lỗ to, máu thịt lẫn lộn, khâu tám mũi. Nhưng thật sự không đau mà.
Cha tôi nói bên tai tôi: “Gia Dương, cha ở bên con, không sợ.”
Lúc chôn cất mẹ tôi vào xế chiều, cha đi cùng tôi. Lâm Thanh Dật thì không biết đi nơi nào.
Tôi mang bộ dáng này đi xem mẹ tôi chôn cất, luôn cảm giác mình có vẻ thật nhếch nhác. Khi thấy bia mộ, đầu tôi lại bắt đầu đau. Không phải vết thương đau, mà là dây thần kinh đau.
Tôi lại một lần nữa không đứng vững. Dưới ánh nhìn mọi người, tôi đập đầu vào bia mộ, vừa vặn đụng phải vết thương. Nó lại rách ra, máu thấm xuyên qua băng trắng, vẽ thành một vệt máu trên mặt bia.
Tôi hôn mê rất sâu. Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy một giọng nữ trong đoàn người: “Điều này là điềm xấu đó!”
Tỉnh lại lần nữa, đã là hai ngày sau.
Thi đại học đã kết thúc.
Mẹ tôi đã chôn cất được hai ngày.
Cha tôi luôn tại bệnh viện trông coi tôi. Chúng tôi đều ngậm miệng, không đề cập tới cái chết của mẹ tôi. Tôi không biết tại sao ông không nói với tôi. Còn tôi, dường như tôi vẫn chưa kịp phản ứng, vẫn không có ý thức về việc này.
Sau khi xuất viện, cha dẫn tôi về nhà.
Kể từ chuyện hôm đó, tôi chưa một lần về nhà. Thang máy lên dần từng tầng thì tôi lại nghe được trái tim mình nặng nề thêm một phần. Rốt cuộc cửa thang máy vẫn mở. Tôi bị thương ở đầu nên bước đi có phần không ổn định, cha dìu tôi ra khỏi thang máy. Khi ông lấy chìa khóa mở cửa, tôi hơi muốn trốn chạy.
Tôi ngó gian nhà y nguyên như cũ. Tôi đạp rơi giày để thay dép lê. Cha tôi thì đứng ở cửa tìm điều khiển của máy điều hòa. Tôi đi về phía nhà bếp, đứng ở cửa hô: “Mẹ, con muốn ăn sủi cảo.”
Cha tôi cứng đờ, nói: “Gia Dương, chúng ta đi gặp bác sĩ đi.”
“Con mới vừa đi ra từ bệnh viện đấy.” Tôi nói, “Bây giờ con muốn ăn sủi cảo.”
“Chúng ta… đi gặp bác sĩ tâm lý đi.” Cha tôi hơi do dự mở miệng, “Gia Dương, đều là lỗi của cha. Con có thể trách cha, nhưng… đừng như vậy.”
Tôi có chút không hiểu: “Con chỉ…muốn ăn sủi cảo thôi mà…”
Cha tôi đứng ở cửa chính, nhìn tôi với ánh mắt tối sầm.
Tôi tới nhà bếp tìm, bên trong không có ai. Tôi đến phòng ngủ của bà để tìm, cũng không có ai. Tôi về phòng khách, cha tôi vào nhà bếp không biết đang làm gì. Tôi thấy cửa sổ ban công chưa đóng kỹ, chậu lan quân tử mới mua bên ngoài đã rơi xuống đất, đoán chừng là mấy ngày nay có con mèo nhà trên tới chạy loạn qua.
Quỷ thần xui khiến, tôi ra ban công.
Ban công của gia đình ở tầng trên cao có thể phóng tầm mắt rất rộng. Đứng trên ban công nhìn thấy được hồ nhân tạo và thảm cỏ đằng xa, còn có thể nhìn thấy có người đang dắt chó đi dạo. Chậm rãi dời tầm mắt, tôi nhìn thấy mảnh đất trống dưới lầu.
Bảy ngày trước, nơi đó mai táng sinh mệnh của mẹ tôi.
Dưới lầu thật sự trống trải, nhìn không chân thực tý nào. Tôi hoảng hoảng hốt hốt thấy dưới lầu có một người, mặc váy hoa nhí trắng.
Bà đi rồi, đi vào đám sương mù kia.
Lúc trở lại phòng khách thì cha tôi đã làm hai bát sủi cảo. Nhìn qua cũng khá đẹp mắt, rất to, có hai cái sừng đầy đặn.
Tôi ngồi xuống rồi bắt đầu động đũa, cắn một miếng.
Mùi vị này khác hoàn toàn mùi vị tôi ăn từ nhỏ. Rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn giống nhau, dụng cụ làm bếp giống nhau, nhưng mùi vị thì lại một trời một vực.
Tôi bỗng ý thức được, mẹ tôi đã mất.
Tôi thình lình bị sặc. Tôi cảm giác nước ấm chảy vào khí quản khiến tôi thở không ra hơi. Tôi liều mạng ho khan, mặt mũi dần đỏ chót. Cha tôi sợ hết hồn, vỗ vỗ lưng rồi rót nước cho tôi.
Tôi đẩy cốc nước ông đưa ra rồi hất rơi bát đũa trên bàn ăn xuống sàn nhà. Trong ánh mắt kinh ngạc của cha, tôi gần như sụp đổ mà nằm úp sấp lên bàn, khóc nức nở thành tiếng.
“Mẹ con…mất rồi…”
“Bà sẽ không trở lại nữa… Đúng không?”
“Bà, vĩnh viễn, sẽ không trở lại.”
“…”
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên. Đôi mắt ngập tràn đau đớn, nhìn về phía cha tôi, nói: “Cha, có phải cha vui vẻ lắm không? Trên con đường vì tình yêu và tự do này, cha đã tiêu diệt sạch sẽ người ngăn trở cha. Nhưng cũng sẽ không bao giờ có người làm sủi cảo cho cha nữa. Cả đời này của cha, đã hoàn toàn mất đi…”
Cha tôi không nói gì, chỉ nhìn tôi như vậy.
Chúng tôi, đã hoàn toàn, mất đi.