Do mang tâm tư muốn kéo dài thời gian nên tôi không chú ý đồng hồ mà nói rất nhiều chuyện với Lâm Thanh Dật. Lâm Thanh Dật hình như cũng phát hiện ra. Y đặt cốc cafe xuống rồi hỏi: “Em tìm thầy chỉ để nói những thứ này à?”
“Đều rất đáng giá tâm sự.” Tôi hỏi y, “Không phải sao?”
Lâm Thanh Dật không nói gì. Điện thoại y rung một chút, báo tin nhắn đến. Y trả lời hai câu ngắn gọn. Tôi ngồi ở vị trí này nhìn sang là có thể nhìn thấy tên người liên lạc, là cha tôi gửi tin.
Tôi nhìn thoáng qua điện thoại, chúng tôi đã ngồi trong tiệm cafe hơn nửa tiếng. Nếu là bạn bè trò chuyện rồi hẹn gặp lại thì rất bình thường. Nhưng với tôi và Lâm Thanh Dật mà nói, ở thêm một giây cũng là tra tấn.
Tôi tính toán thời gian không chênh lệch nhiều lắm, “Thầy Lâm, có thể theo tôi đến trường học sao? Tôi muốn về thăm lại lớp học. Vì cho dù có học lại tôi cũng sẽ tới Thất Trung, sau đó sẽ không thấy nó được nữa.”
“Được.” Lâm Thanh Dật do dự một chút mới đáp ứng. Có lẽ y cũng có thể cảm giác được sự khác thường của tôi, chỉ là không nghĩ ra nguyên nhân gì.
Lúc đi ra từ tiệm cafe, trên đường đã không có mấy người. Trời vẫn chưa hoàn toàn bị bao phủ bởi đêm đen, song đèn đường đã sáng. Từ tiệm cafe tới trường Dân Dục thì cổng sau sẽ gần hơn nhiều. Tôi và Lâm Thanh Dật đi vào từ cổng sau của trường, bảo vệ ở đó nhận ra y.
“Thầy Lâm, đã trễ thế này mà còn chưa về à?” Bảo vệ là một bác trai hơn sáu mươi với thân thể rất cường tráng, “Tôi nhớ thầy mới vừa kết thúc một khóa lớp 12, còn có cả lớp 11 nữa à?”
“Tôi cùng học sinh trở lại thăm một chút.” Lâm Thanh Dật luôn ôn hòa lễ độ với người khác. Bảo vệ hay hậu cần ở trường có ấn tượng rất tốt với y.
Lúc này bác bảo vệ mới chú ý tới tôi, cười cười: “Anh bạn này lớn lên thật đẹp trai. Sau khi tốt nghiệp sẽ khó về được, giờ nhìn cũng tốt.”
“Đúng thế.” Tôi nói, “Về sau sẽ không còn cơ hội.”
Chúng tôi đang định đi vào, bác bảo vệ ở phía sau dặn dò thêm một câu: “Chín rưỡi phải khóa cổng trường. Hai người nhớ phải nhanh lên nhé. Giáo viên học sinh trọ trong trường cũng phải đăng ký đấy.”
“Được, tôi nhớ kỹ.” Lâm Thanh Dật quay đầu đáp một tiếng, “Bác đi làm đi.”
Đi vào từ cổng sau là ký túc xá. Nam sinh nữ sinh tổng cộng có bốn tòa nhà, lại đi sâu vào trong chính là canteen lớn, hiện tại đã đóng cửa. Đèn trong sân trường khá ít, chứ không sáng ngời như ngoài đường phố.
Lúc bước ngang qua sân thể dục, Lâm Thanh Dật đột nhiên mở miệng: “Hứa Gia Dương, thầy…rất xin lỗi. Thầy không hy vọng xa vời có thể được em tha thứ. Thầy chỉ hy vọng sau đó, em có thể thuận buồm xuôi gió, trường học tốt nhất, công việc tốt nhất.”
Tôi nghe thấy nhưng lại không biết trả lời thế nào. Tôi dứt khoát giả bộ không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Xin lỗi không có tác dụng, không hề có chút nào. Có vài việc một khi đã bắt đầu, thì không thể quay đầu lại.
Khối 12 của Dân Dục được bố trí ở tòa nhà phía trước. Phòng học thì được sắp xếp theo thứ tự lớp từ thấp đến cao. Lớp 12/7 chúng tôi ở tầng hai. Sau khi kết thúc kỳ thi đại học nó vẫn luôn trống không, đến cái bàn cũng là giữ nguyên dáng vẻ như hồi thi đại học.
Đèn ở hành lang là loại cảm ứng âm thanh. Lúc lên cầu thang, tôi đi trước Lâm Thanh Dật, cố ý dùng chân giẫm rất lớn tiếng, đèn lập tức liền sáng. Tôi quay đầu nhìn Lâm Thanh Dật, trên mặt y xuất hiện màu đỏ ửng bất bình thường như đang bị sốt vậy.
“Hứa Gia Dương, nếu không thì ngày khác lại tới thăm đi. Chỉ là một gian phòng học, cũng không có gì đẹp đẽ.” Lâm Thanh Dật mở miệng, “Thầy không thoải mái lắm. Thầy muốn trở về.”
“Đã đến nơi này rồi.” Tôi nhìn Lâm Thanh Dật, “Thầy cảm thấy, có thể trở về được sao?”
Lâm Thanh Dật dùng sức nắm chặt tay vịn, như là làm quyết định to lớn gì đó. Y hít một hơi, nói: “Vậy thì đi lên xem một chút đi.”
Tôi tiếp tục đi. Phòng học lớp 12/7 ở ngay phòng đầu tiên của hành lang. Tôi đẩy cửa ra. Cửa phòng của lớp khác đều tốt, chỉ có của lớp 12/7 chúng tôi là bị hỏng từ học kỳ trước do tôi và Chu Minh Khải đùa giỡn quá mức. Tới tận tốt nghiệp vẫn không có nhân viên sửa chữa đến xem qua.
Tôi còn chưa bật đèn, liền nghe đến âm thanh Lâm Thanh Dật không đứng vững, trượt ngã lên cánh cửa ở đằng sau. Tiếng vang rất lớn, hình như va đập rất nghiêm trọng. Tôi bật đèn lên, y ngã ngồi nơi cửa. Từ đầu đến cuối ánh mắt của y không có cách nào tập trung lại, dường như ngay cả việc tôi ở đâu y cũng không thấy rõ.
Mặt Lâm Thanh Dật đỏ cực kỳ, tiếng thở dốc rất nặng nề, như kiểu trong phổi có đốt lửa, mang theo khí nóng vô cùng bỏng người. Tôi tới đỡ y dậy, y lại dán sát vào như sa mạc gặp mưa. Y tìm kiếm nhiệt độ dễ chịu ở hõm vai tôi.
Quả nhiên anh Lực không lừa tôi. Thời gian thuốc phát huy không nhanh, nhưng một khi phát huy lại cực kỳ mãnh liệt, từ giữa cầu thang đến tầng hai không vượt quá một phút.
Lâm Thanh Dật đột nhiên trở nên hung ác, cắn lên vai tôi. Cách chiếc áo phông trắng mỏng manh màu, răng nanh lại vẫn có thể cắn vào trong máu thịt. Tôi nhẫn nhịn cắn chặt răng để không kêu thành tiếng. Y vẫn cắn xé mãi đến tận khi áo phông trắng thấm máu. Lâm Thanh Dật đã hoàn toàn mất khống chế, giống như tất cả sự tàn bạo trong cơ thể y đã bị kích hoạt. Quần bò bị y mạnh mẽ xé ra, cúc khóa không biết rơi tới nơi nào.
Máu tươi chảy dọc lưng tôi. Lâm Thanh Dật gặm cắn theo vết máu xuống bên eo. Lúc y ngẩng đầu lên lần nữa, tôi nhìn thấy con ngươi đỏ tươi của y, còn có vết máu nơi khóe miệng, tựa ác ma tới từ địa ngục.
Lâm Thanh Dật muốn mở miệng, lại không nói ra được một câu đầy đủ. Y như là nổi giận, túm lấy tóc tôi. Vị trí kia là miệng vết thương tôi mới vừa tháo chỉ. Y dùng lực làm tôi đau đến mức thét lên. Bị Lâm Thanh Dật đẩy lên chiếc bàn là việc không dự đoán được, phần thân thể phía sau của tôi đập thẳng vào, xương cụt đau tê tái.
Khi Lâm Thanh Dật nằm ở trên người tôi, tôi vòng tay qua cổ y, gần như kề sát bên tai y, nhẹ nhàng nói: “Lâm Thanh Dật, tôi nói rồi, không trở về được.”
Cho dù sẽ phá huỷ chính mình, tôi cũng không có cách nào nhìn thầy sống tốt như vậy.
Lâm Thanh Dật tiến vào mà không có bất kỳ báo hiệu trước nào, cũng chẳng có bôi trơn gì. Y chỉ thô bạo chen vào bằng sức mạnh. Tôi rõ ràng không muốn khóc nhưng lại vẫn có nước mắt sinh lý xuôi theo khóe mắt chảy vào tóc, ướt đẫm. Loại đau đớn khiến người muốn hủy diệt tất cả làm tôi sụp đổ. Tôi có thể nhạy bén cảm nhận được máu tươi chảy ở bắp đùi, dọc theo hai bên đùi mà nhỏ giọt trên sàn nhà.
Tôi hy vọng nhường nào, mình nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra là có thể nhìn thấy những gương mặt trẻ tuổi kia, nhìn thấy thầy giáo hói ném phấn lên trước bàn học, còn có Chu Minh Khải ngồi cạnh cười xán lạn với tôi. Tôi khát vọng cỡ nào, sau đó tất cả những thứ này chỉ là một giấc mộng của tôi trên lớp mà thôi. Nhưng khi tôi mở mắt lại chỉ thấy gương mặt tôi căm hận đến mức bất chấp hết thảy của Lâm Thanh Dật.
Nơi này đã từng là vùng đất thiêng liêng trong lòng tôi, mà bây giờ tôi lại ở đây làm việc hèn hạ nhất. Song tôi sẽ không hối hận, bởi vì chúng tôi thì sạch sẽ hơn ai khác chứ.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Trong quá trình, tôi đã hôn mê một lần, tiếp theo là bị đau đớn dằn vặt tỉnh lại. Tôi thấy Lâm Thanh Dật vẫn đang hoạt động, mà mặt y đã chuyển từ đỏ sang xanh mét. Tôi biết tác dụng của thuốc này rất mãnh liệt. Anh Lực bảo tôi, thuốc này có thể lấy mạng người.
Tôi nhìn máu và tinh dịch trên người. Khi bác bảo vệ kinh hãi hô lên thì ý thức của tôi bắt đầu trôi đi. Tôi dùng hết chút sức lực cuối cùng để kề sát bên tai Lâm Thanh Dật, chợt mừng rỡ nở nụ cười, “Lâm Thanh Dật, thầy xong.”
Nói xong, tôi rơi vào hôn mê.