Chu Minh Khải ở Liễu thành gần nửa tháng. Hắn tới rất nhiều nơi trước đây chúng tôi từng đi qua. Một mình đi trượt patin, một mình đi Thời Gian Xưa, một mình tới quán net bắt nạt học sinh, ngày ngày sống khá nhàn nhã.
Phùng Đào bên thủ đô lại cuống lên. Gã vẫn luôn không liên lạc được Chu Minh Khải, bèn dứt khoát tự đến Liễu thành để bắt người.
Phùng Đào tóm được Chu Minh Khải ở cửa quán Thời Gian Xưa.
“Cậu thật sự rất biết chạy đấy. Thủ đô không chứa nổi cậu à?”
Chu Minh Khải vào Thời Gian Xưa mua hai chai bia hoa quả rồi ném cho Phùng Đào một chai. Hai người cứ thế ngồi trên ghế dài cạnh Dân Dục. Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, tuyết xung quanh đang hòa tan với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy, rất ấm áp.
“Phùng Đào, tớ không muốn trở về.”
Chu Minh Khải dứt lời, không chỉ có Phùng Đào ngẩn người mà ngay cả tôi cũng trợn mắt há mồm, không thể tin được điều mình vừa nghe.
“Không trở về?” Phùng Đào hỏi, “Không muốn Minh Phong? Không muốn công việc?”
Chu Minh Khải uống một hớp bia hoa quả rồi thở ra một hơi. Vẻ mặt hắn mơ hồ nhìn không hiểu, “Kỳ thực trước đây tớ chưa hề nghĩ mình sẽ làm khai thác game. Cũng chẳng thể nói được là nhiệt tình yêu thương chơi game cỡ nào, chỉ là có chút thiên phú thôi. Đại khái là hồi đến Liễu thành học cấp ba, quen biết thiếu niên nghiện mạng Hứa Gia Dương, mỗi lần chơi game thắng thì được nhìn bộ dáng uất ức của cậu ấy, trong lòng rất thỏa mãn. Cảm giác thỏa mãn đó khiến tớ về sau chọn công việc liên quan đến game.”
Đúng đấy, thắng tôi chẳng lẽ lại không có cảm giác thành công chắc, tôi nghĩ.
“Phùng Đào cậu biết không? Những năm về sau, tớ thắng rất nhiều người, tạo ra rất nhiều game, cũng coi như là có thành tựu nhỉ?” Ánh mắt Chu Minh Khải tối sầm, “Nhưng rốt cuộc tớ không còn cảm nhận được cảm giác thỏa mãn lúc trước nữa.”
“Nó liên quan gì với việc cậu có trở về hay không?” Phùng Đào không hiểu.
Chu Minh Khải cười nhạt, “Có lẽ là ở đây tương đối an tâm đi.”
Phùng Đào im lặng rất lâu, đặt xuống chai bia rồi lấy ra một gói thuốc lá từ túi áo. Gã rút ra một điếu và bắt đầu hút thuốc.
“Tớ rút cổ phần từ Minh Phong.” Chu Minh Khải nói, “Tớ tin tưởng cậu, cho tới nay cậu vẫn làm rất khá. Dẫu Minh Phong không còn tớ cũng có thể càng ngày càng tốt lên.”
Phùng Đào tức giận, “Con mẹ nó cậu muốn rút thì rút, dù sao xưa nay cậu sẽ không nghe tớ.”
“Cảm ơn.”
Phùng Đào đột nhiên đứng dậy, rít hai hơi thuốc mới cưỡng ép bản thân kiên nhẫn ngồi xuống. Gã hỏi: “Không trở về? Cha mẹ cậu thì sao?”
“Cha tớ cũng sắp về hưu.” Chu Minh Khải nói, “Thủ đô cũng không phải là thành phố thích hợp dưỡng lão. Sau đó tớ có thể đón bọn họ tới đây. Có điều, mẹ tớ vẫn luôn mong chờ cha tớ về hưu để đi du lịch.”
“Bây giờ tiểu thiếu gia nhà họ Vu vẫn chạy tới Minh Phong mỗi ngày đấy.” Phùng Đào nói tiếp, “Cậu thật sự không thích cậu ta chút nào à?”
Chu Minh Khải hờ hững, “Tớ và cậu ta là không thể.”
Phùng Đào hẳn là đau lòng Chu Minh Khải, cảm thấy vừa giận vừa tức. Gã nói: “Minh Khải, trước khi chết Hứa Gia Dương để cậu ký thỏa thuận thủ tiết với cậu ta à? Đời này cậu ta đã chết thì sẽ không bao giờ yêu bất kỳ kẻ nào khác sao?”
“Có lẽ vậy.” Chu Minh Khải ôm lấy trái tim mình. Hắn chợt cười khẽ một cái, ngữ khí sa sút, “Chỗ này, thật giống như… bị đào rỗng. Mấy năm nay Hứa Gia Dương biến mình thành trái tim của tớ. Cậu ấy đã chết, trái tim này cũng sẽ không lại đập vì ai nữa.”
Phùng Đào không nói thêm gì.
Thật ra tôi cũng rất khổ sở. Tôi khổ sở vì tình yêu của tôi và Chu Minh Khải quá uổng phí, còn lãng phí tính mạng và thời gian lẫn nhau. Nếu chưa từng bỏ lỡ cơ hội thì có lẽ sẽ sống thoải mái hơn, lại hoặc là, nếu chưa từng gặp gỡ. Về sau rõ ràng là đều yêu, nhưng tôi yêu quá sớm còn hắn yêu quá muộn.
Cơ hội yêu nhau duy nhất giữa chúng tôi đã vuột mất.
Hôm ấy Phùng Đào mua vé máy bay cùng ngày về thủ đô, còn Chu Minh Khải trở về khách sạn một mình. Nhân viên tiếp tân đưa bữa tối tới cho hắn. Hắn đơn giản ăn vài miếng, rồi gọi người thu dọn ra ngoài.
Hắn đứng ở trước cửa sổ sát đất, sân trường xa xa lúc này đã sáng ngời.
Thời điểm này, Dân Dục đã vào học, có học sinh bắt đầu đến lớp tự học buổi tối. Ánh đèn sân trường rất sáng và chói lọi, hắt lên kính cửa sổ tựa ngàn vạn đèn đuốc.
Biểu cảm trên mặt Chu Minh Khải được nhuộm bởi ánh đèn nên đen tối không rõ. Vì không đeo kính, con mắt hắn trông cũng không tập trung, chỉ có thể mơ hồ thấy được, hắn đang nhìn ánh sáng của lớp học tầng cao nhất ở đằng xa.
Tôi thấy thân thể mình dần trong suốt, dần hóa thành mây khói. Tôi muốn chạm vào gò má Chu Minh Khải, lại phát hiện tay mình chậm rãi biến mất khi sắp chạm tới mặt hắn.
Chu Minh Khải, có lẽ tôi không chờ được gió xuân của Liễu thành rồi.
Đợi đến khi băng tuyết tan hết, Hứa Gia Dương sẽ biến mất hoàn toàn trên thế giới này.
Chắc do có điều dự cảm, tại thời khắc ý thức dần mơ hồ, tôi vét sạch khí lực cuối cùng để ôm lấy lưng Chu Minh Khải. Rốt cuộc tôi có thể kề sát vào bên tai trái của hắn, vành tai tóc mai chạm nhau. Chu Minh Khải sẽ không biết, tôi đang dùng chút sức lực còn sót lại của mình để đến gần hắn.
“Chu Minh Khải, tôi yêu anh, lấy cái chết làm kỳ hạn.”
Lúc ý thức sắp biến mất, tôi nhớ đến buổi tiệc hôm tốt nghiệp trung học, tôi thừa dịp giả say rượu mà ôm Chu Minh Khải rồi nói, sẽ không thiếu hắn một năm một ngày một canh giờ. Chu Minh Khải mười tám tuổi rốt cuộc dần xếp chồng lên Chu Minh Khải hai mươi tám tuổi trước mắt. Tình yêu đời này dành cho hắn như một lời nguyền rủa, là mệnh.
Nhân loại gọi việc mình không có cách nào khống chế là mệnh. Yêu Chu Minh Khải chính là mệnh của tôi. Vào thời điểm cuối cùng lưu tại thế giới này, tôi vẫn muốn ôm lưng hắn, muốn bên tai rằng tôi yêu hắn, mặc dù hắn không nghe thấy được.
Chu Minh Khải vĩnh viễn sẽ không biết, Hứa Gia Dương ở sau người hắn, hóa thành hư vô từng chút từng chút một.
Thứ biến mất cuối cùng chính là đôi tay đang vòng thật chặt quanh hông hắn.
Hứa Gia Dương yêu Chu Minh Khải, lấy cái chết làm kỳ hạn.
Chu Minh Khải, tôi yêu anh.
Nhưng nếu có kiếp sau, tôi không bao giờ muốn gặp anh.