Si Tướng Công

“Ngươi đem ta tới đây liệu có thể thay đổi được cái gì?” Sau khi Phạm
Dĩnh lui ra, nhìn thẳng vào đôi mắt nhiệt liệt sâu đậm của Phạm Trù, La
Chẩn lãnh đạm hỏi.

Phạm Trù không đáp mà hỏi ngược lại: “Trân nhi nhớ ra cái gì?”

“Nhớ lại không ít chuyện.”

Nhìn hai mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời lên, La Chẩn từ từ nói: “Nhưng mà đó là chuyện của người khác.”

Phạm Trù sắc mặt khẽ biến.

“Ta nhìn thấy nữ tử kia vì tình mà khổ sở, vì tình mà tổn thương, mặc dù
cũng có mấy phần thông cảm, nhưng cũng chỉ có thể tỏ vẻ cảm thông,
thương xót cho bất hạnh đó.”

Khí lạnh tràn vào đôi mắt Phạm Trù, “Nếu ta xoá đi tất cả ký ức về La Chẩn trong đầu nàng, nàng nghĩ sẽ như thế nào?”

La Chẩn trong lòng giật thót: nếu thật như thế, hậu quả liền lập tức không thể dự liệu được?

“Nàng cho rằng ta không đoán được tính toán của nàng và Khứ Ác sao? Nếu ta
đây trước đó đã có ý chí kiên định đề phòng, thì cho dù là quỷ sai có
muốn đi tìm hồn phách của một người chưa hết dương thọ cũng không phải
chuyện dễ dàng. Mà lúc ta lấy hồn phách của nàng đi thì nàng cũng không
có chống cự bao nhiêu!”

Thì ra là sơ sót ở điểm này. Hồ ly mấy ngàn năm quả nhiên không phải là hư danh.

“Theo tính tình của La Chẩn, há có thể khoanh tay chịu trói hay sao? Ta đã
đoán được nên cũng vui vẻ muốn tương kế tựu kế, ta sợ nếu dùng thủ đoạn
quá cứng rắn sẽ đả thương nguyên thần của Trân nhi đó thôi.”

Phạm Trù cười lạnh, khiến cho La Chẩn không khỏi nổi giận, “Cho dù là như
thế thì sao chứ? Ngươi cảm thấy lúc trước ta không thương ngươi là bởi
vì trái tim không phải của cùng một người, nhưng sự thật chứng minh,
hiện thời trái tim này của cùng một người đó thôi. Cho dù ta trở lại
trong thân thể của thê tử ngươi, vẫn không phải là thê tử của ngươi.”

Vẻ mặt Phạm Trù cứng ngắc, “Nếu xoá đi ký ức của La Chẩn, Trân nhi lập tức có thể trở lại!”

La Chẩn nhẹ cau đôi mày liễu, bối rối không hiểu, “Vậy tại sao ngươi không xoá?”

“Hả?” Phản ứng của nàng rất khác biệt so với dự đoán của hắn, Phạm Trù thoáng chốc giật mình ngơ ngẩn.

“Nếu xoá đi ký ức của La Chẩn thì có thể gọi về tất cả, ngươi nên sớm làm
như vậy mới phải chứ?” La Chẩn cũng không phải là giả vờ, đúng thật là
không rõ nguyên do nên hỏi, “Ngươi muốn chính là một Tàng Trân luôn
ngoan ngoãn nghe lời ngươi, chứ không phải là một thê tử có bất cứ dấu
vết gì của La Chẩn lưu lại. Nhưng sao ngươi lại không nhân lúc ta đang
ngủ mê man mà làm cho việc này thành sự thật? Ngược lại hiện tại lại nói với ta giống như lên giọng thông báo cho La Chẩn? Không đành lòng sao?
Không có khả năng? Hay là… không làm được?”

Khuôn mặt tinh mỹ của Phạm Trù trở nên tối tăm khó chịu. Không đành lòng, có; không làm được, cũng có.

Cường đoạt hồn phách từ trong cơ thể người còn sống thì không phải chỉ có thể xác bị chấn động, mà nguyên thần cũng có hao tổn. Nếu trong thời gian
ngắn mà lại liên tiếp chịu thêm tác động lớn như thế, thê tử nhất định
sẽ thống khổ không chịu nổi, hắn tất nhiên là không đành lòng.

Không làm được, cũng không phải là không có năng lực để trục xuất, mà là,
chuyện này có liên quan đến kỷ cương âm dương, nếu luân phiên làm phép,
một khi kinh động đến Âm ti, từng việc từng việc phiền toái tất nhiên sẽ tìm đến thân. Nếu Khứ Ác, Phong Thần thừa cơ mà vào, sẽ là trường hợp
“kiếm củi ba năm thiêu một giờ”…

“Hơn nữa, cho dù ngươi xoá đi
ký ức của La Chẩn thì thế nào? Lúc trước, người rời khỏi ngươi và đoạn
tuyệt cuộc sống đã qua là Tàng Trân thê tử của ngươi, chứ không phải là
La Chẩn. Nếu xoá đi tất cả mọi chuyện có liên quan đến La Chẩn mà vẫn
không tìm về được tâm ý của thê tử ngươi, ngươi sẽ tìm lý do gì để ngụy
biện lừa mình dối người được nữa đây!”

Nữ nhân này, xảo trá như
vậy, xảo quyệt như vậy, có khi còn có bản sắc Hồ tộc nhiều hơn mấy phần
so với Trân nhi. “Bất kể nàng nói cái gì cũng không thay đổi được thực
tế là hồn của nàng đã thuộc về cố thể. Nếu ta đã đợi được năm trăm năm,
thì có ngại gì thêm chút thời gian để đợi cho Trân nhi hồi tâm chuyển
ý.” Thấy nàng mở miệng muốn nói, hắn lại nói tiếp, “Nàng không cần hỏi
ta nếu đợi không được thì thế nào, bởi vì ta nhất định có thể đợi được.”

La Chẩn thầm cắn răng ngọc: Khứ Ác lão đạo, nếu ngươi không thể đem bổn cô nương bình yên vô sự đón về, ta sẽ từng sợi, từng sợi nhổ sạch bộ râu
bảo bối của ngươi, khiến chúng nó trọn đời không được siêu sinh!

……

“Tại sao vẫn không thể đón nương tử trở về? Tại sao? Tại sao? Tại sao?”

Khứ Ác đạo trưởng vẻ mặt khổ sở nói: “Bần đạo đã nói với ngươi rằng thời cơ chưa tới, thời cơ chưa tới rồi mà.”

Chi Tâm dí sát mắt vào lông mày dài cả tấc của lão đạo trưởng đang lui dần
về sau, “Lúc nào thì mới đến thời cơ? Nếu nương tử không trở lại, Chi
Tâm phải đi tìm nương tử!”

Khứ Ác cả kinh, “Chi Tâm, ngàn vạn
lần không thể, lúc này ngươi đi chẳng những cứu không được nương tử nhà
ngươi trở về, mà còn có thể xáo trộn toàn bộ an bài của chúng ta.”

“Chi Tâm mặc kệ!” Trên mặt Chi Tâm lúc này không phải là vẻ giận dỗi ngây
thơ chất phác, mà là sự kiên định và kiên quyết, “Nếu nương tử không trở lại, Chi Tâm nhất định sẽ đi, Chi Tâm nhất định sẽ đi!”

“Này…”
Tiểu bằng hữu thật sự làm thế à? Đồ khó bảo, “Chi Tâm, nếu nương tử nhà
ngươi có ở đây, tất nhiên sẽ không để cho ngươi đi, ngươi đã đáp ứng với nương tử nhà ngươi là phải an tâm chờ nàng trở lại mà.”

“…Nhưng mà, nhưng mà… Hiện tại nương tử không có ở đây, nương tử không có ở
đây, Chi Tâm mới muốn đi tìm! Chi Tâm muốn nương tử!”

“… Mẹ mẹ… Bảo ún mẹ!” Một “nhóc tì” nào đó đang ở trong ngực Hoàn Tố phấn khích giương cánh tay, lên tiếng ủng hộ Chi Tâm.

“Bảo nhi!” Chi Tâm đón lấy con trai, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vành vạnh
qua Khứ Ác, “Bảo nhi, cái gia gia râu dài này cũng muốn có mẹ nè, chính
lão làm hại mẹ con không tỉnh lại nữa đó!”

“…Bảo ún mẹ!”

Khứ Ác giãn mặt cười: tên tiểu gia hoả này cốt chất cũng không tồi nha. Nếu Lương Chi Tâm này thành đứa trẻ hư không thu nhận làm đồ đệ được, mình
cố gắng nhịn vài chục năm, đem tên tiểu gia hoả này bồi dưỡng thành tài
cũng được đó chứ. “Hắc hắc, đây là Bảo nhi phải không? Bảo nhi, ngươi
nghe Khứ Ác gia gia nói nha…”

“Bảo ún mẹ!”

“Không được nha Bảo nhi, ngươi nghe gia gia nói…”

“Phụt…”

“Lương Chi Tâm, ngươi thật là một đứa trẻ hư đốn, sao lại xúi nhi tử nhà ngươi phun nước miếng lên mặt gia gia!”

“Làm gì có, tại Bảo nhi chê ngươi làm mất mẹ của Bảo nhi, Bảo nhi tự mình muốn phun chứ bộ…”

“Phụt…”

“Các ngươi một đôi trẻ hư đốn, lão đạo ta thề với trời, lão đạo ta nhất định phải thu một đôi các ngươi làm đồ nhi ahhhhhhhh!”

“Trân nhi, Chi Tâm muốn đi tìm Trân nhi, Bảo nhi, con trông coi mẹ nha.”

“Bảo ún mẹ!”

“Con trông chừng mẹ, mỗi ngày nhớ hôn mẹ nha, mẹ sẽ biết Bảo nhi thật là nhớ mẹ, mẹ sẽ trở lại…”

“Bảo ún mẹ… ún mẹ…”

La Chẩn đột nhiên mở mắt, tim đập dồn dập, nàng… nghe được… Tướng công của nàng, con trai của nàng… “Phạm Dĩnh!”

“Dĩnh nhi đi làm tiên dược cho nàng rồi.” Người mặc bạch y ngồi cạnh bên
giường nhìn nàng ngủ đã lâu, lên tiếng trả lời, “Nàng muốn gì? Ta làm
cho nàng.”

“…Ngươi tới khi nào?” Mới vừa rồi là mộng hay là thật? Mình có từng lên tiếng đáp lời không? Nam nhân này có nghe được gì không?

“Lúc nàng vừa mới ngủ thì ta tới.” Phạm Trù di chuyển sang ngồi bên trên
giường, giơ tay muốn vỗ về chơi đùa gò má mềm mại có lún đồng tiền còn
mang chút vẻ buồn ngủ của thê tử, nhưng lại thấy được ý kháng cự lạnh
nhạt đầy trong đôi mắt đẹp, đầu ngón tay cứng lại giữa chừng trên không
trung. Hắn cố gắng đè nén nỗi tức giận trong lòng một hồi lâu, sau đó
mới cười như không có việc gì, nói, “Nghe Dĩnh nhi nói, mới vừa rồi nàng đi lại được hơn hai khắc trong viện, tình hình càng ngày càng tốt có
phải không?”

La Chẩn nhíu lông mày lại, “Phải nói, ngươi thật sự bảo vệ rất tốt thể xác này.”

“Đâu chỉ là thể xác của nàng, nàng xem, gian phòng của chúng ta chẳng phải
là giống như đúc năm trăm năm trước đó sao? A, cũng không giống hẳn,
nàng có nhớ trước kia nàng từng nói với ta, nàng muốn nhất là có một cây san hô ở Đông Hải không? Ta đã mang tới cho nàng rồi nè, mà không chỉ
có một cây thôi đâu, nàng tới nhìn xem.”

Không cần phải nhìn,
lúc nàng mới tỉnh đã nhận ra ngay gian phòng này, cả các cột của toà
nhà, ngói thuỷ tinh, tường ngọc thạch, quỳnh hoa ngọc diệp, tiên hoa kỳ
thảo, mây vòng vụ lượn quanh, xa hoa như bức hoạ trên tiên cảnh, mặc dù
là mùa đông vẫn ấm áp như mùa xuân… Nhưng thế thì sao chứ? Chẳng lẽ hắn
quên nàng đưa ra yêu cầu hắn lấy về cây san hô đỏ như lửa giá trị liên
thành kia trong trường hợp nào sao?



“Trù ca, chàng để cho ta đi đi, van cầu chàng, còn tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ chết!”

“Trân nhi, Trân nhi, nàng hãy nghe ta nói, sẽ không bao giờ nữa, sẽ không bao giờ nữa, Trân nhi yêu ta như thế, nàng rời ta được sao?”

“Chàng không thể lúc nào cũng như thế hoài được, luôn luôn vét sạch tình yêu
của ta. Trù ca, chàng để cho ta đi có được không? Cầu xin chàng…”

“Ta yêu nàng mà, Trân nhi…”

“A…Tại sao ta lại bất tử chứ?”



Trước đây, những cuộc đối thoại như vậy là tình cảnh mà Tàng Trân gặp phải không chỉ một lần:

Trượng phu ôm trong ngực một nữ nhân không phải là mình… Nhìn gần, là vẻ mặt
tươi cười đắc ý của nữ tử, trượng phu thì ánh mắt áy náy, mạnh mẽ cường
ngạnh ôm nàng lại, dùng lời lẽ bá đạo để dỗ dành… Cũng không phải là hắn ngang nhiên trắng trợn tham hoa luyến cỏ ngoài hôn nhân. Hắn cho là có
thể dấu diếm, nhưng lần nào cũng đều là nữ tử trong lòng hắn thông báo
trước cho Tàng Trân. Điểm này sợ là đến nay hắn cũng không biết được.

Sau mẩu đối thoại, hắn vẫn tiếp tục dỗ nàng, hỏi nàng muốn cái gì làm quà
tặng sinh nhật. Nàng bất đắc dĩ, tuyệt vọng, chán ghét, khinh thường
chẳng thèm ngó tới, chỉ buộc miệng nói với chính mình “cây san hô Đông
Hải”, trong lòng nghĩ đến sẽ có một ngày thân xác nàng nên trầm biển
rộng, hay là nên được thiêu trong lửa niết bàn mới có thể kết thúc loại
dày vò đau khổ liên tục như địa ngục này đây…

Phạm Trù thấy thần sắc nàng, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp, mừng như điên, “Trân nhi, nàng nhớ ra cái gì?”

La Chẩn giương đôi mắt lãnh đạm mỉm cười, “Ký ức của thê tử ngươi vẫn luôn ở đây, không cần ngươi đem bất kỳ đồ vật gì để gọi về. Chỉ là, hình như chung quy chính ngươi không có nhớ đoạn ký ức này thì phải? Đừng nói là ngươi không nhớ rõ cây san hô này được nhắc tới trong tình huống nào
nha, sao ngươi còn có thể lấy ra để khoe khoang?”

Nước sôi gặp
băng, mặt mũi Phạm Trù trở nên lạnh lẽo, “Ta nghĩ, có chọc giận ta bao
nhiêu chăng nữa cũng không thể thay đổi được gì.”

“Phạm Trù,
ngươi không thể trốn tránh mãi được. Chẳng lẽ ngươi sống mấy ngàn năm
cũng không thể chân chính đối mặt với quá khứ của mình sao?” La Chẩn
không nhanh không chậm, không giận không vui, dùng thanh âm mềm mại như
oanh như yến mà cho đến nay vẫn chưa quen này, chậm rãi nói:

“Ngươi bắt ta đến đây, nghĩ rằng chỉ cần hồn phách trở lại trên người thê tử
ngươi thì liền có thể tìm về hiền thê ôn thuận của ngươi, nhưng sự thật
đã chứng minh là không phải như thế. Ngươi sống mấy ngàn năm rồi, vậy mà vẫn ngây thơ mong đợi thê tử ngươi sẽ sống lại như một mẫu thân luôn
bao dung tất cả những sai lầm mà con mình phạm phải để bao dung cho hết
thảy những lỗi lầm của ngươi.

Ngươi khăng khăng mong đợi nàng
khoan dung, mà không nghĩ lại xem mình đã từng lợi dụng sự khoan dung
này để tuỳ ý tổn thương nàng như thế nào.

Trận Luyện Yêu hoả
kia, Tàng Trân vứt bỏ Tị Hoả Châu không dùng, lấy chính thân thể mình để cứu nữ nhi. Nàng dùng cách quyết tuyệt như thế để rời xa, như thế cũng
đủ để nói rõ rằng nàng đã không còn tính lập lại sự bao dung tràn đầy
của nàng cho ngươi, lại để cho ngươi cuối cùng vẫn dửng dưng vô tình mà
thương tổn nàng. Cho tới bây giờ, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu chuyện
này?”

“…Đúng, ta không hiểu, ngươi cũng không cần phải kiên
quyết giảng dạy bắt người ta phải hiểu rõ!” Phạm Trù sắc mặt tối tăm,
bỗng nhiên gầm quát.

“Không, ngươi có hiểu đó chứ, chẳng qua là
ngươi không muốn hiểu mà thôi! Tàng Trân chiều hư ngươi, nàng thật đúng
như một mẫu thân, bao dung cho ngươi tất cả, tha thứ cho ngươi tất cả,
nàng chiều hư ngươi, làm hư ngươi. Ngươi cho rằng, chỉ cần tìm về linh
hồn Tàng Trân, sẽ thấy lại Tàng Trân kia, mở lòng của nàng ôm ấp tiếp
nhận nỗi sợ hãi của ngươi…”

“Sợ hãi?”

“Đúng, sợ hãi. Mất đi Tàng Trân, ngươi như một hài tử mất đi mẫu thân, không biết làm sao, suốt ngày thấp thỏm lo âu. Trên cõi đời này, luôn có nữ tử thoả mãn
được dục vọng nam nhân của ngươi, nhưng lại không có một người thứ hai
như Tàng Trân để có thể thoả mãn khát vọng con trẻ của ngươi. Một Tàng
Trân mỹ lệ ôn nhu không giữ được sự chung tình của ngươi, nhưng một Tàng Trân ôn tồn bao dung lại có thể giữ được tình thân của ngươi, riêng
phương diện này mà nói, bao dung của nàng đối với ngươi thật là không
thể thay thế.”

Bị người khác xé rách lớp vỏ tiên nhân ngụy trang mấy ngàn năm, Phạm Trù nổi giận đùng đùng, “Nếu biết, vì sao nàng không trở lại?!”

“Ta có tướng công, có con trai, đã không về được
nữa.” Đến lúc này, La Chẩn không hề phủ nhận mình cùng Tàng Trân đích
thực là một thể nữa. Nhưng kiếp trước cùng kiếp này ngăn cách rất rõ
ràng, cái chết quả thật như mây khói, đã bay đi thì không quay về được.

“Hơn nữa, cái mà Tàng Trân muốn có từ ngươi chính là tình yêu, không phải là tình thân, tất cả tha thứ và bao dung mà nàng giao ra cũng chỉ là muốn
đổi một ngày nào đó ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng cho đến cuối cùng
nàng vẫn không đợi được. Nàng uống xong canh Mạnh bà, đó chính là buông
tha mọi chuyện trong lòng, cam tâm tình nguyện tìm lại tình yêu từ đầu.
Thế nhưng người đó sẽ không phải là người đã từng thương tổn nàng đến
tận xương, tận tuỷ, tận hồn.”

“Tại sao không được? Nàng đợi ta
lâu như vậy, tại sao không thể chờ thêm chút thời gian nữa. Ngày đó…
ngày đó ta cùng Hồng Hồ bên dòng suối… là lần từ biệt cuối cùng… Ta đã
quyết định chặt đứt với tất cả nữ tử quen biết để chuyên tâm đối đãi với riêng một mình nàng… Nàng chỉ cần đợi ta thêm một ngày thì…”

La Chẩn lắc đầu bật cười, nói:

“Tự ngươi nói còn lắp bắp không đủ hùng hồn, là chột dạ đúng không? Thê tử
của ngươi thương tâm đến chết tâm, từ thất vọng đến tuyệt vọng, là được
tạo thành qua năm này tháng nọ. Hoan lạc của ngươi nơi Mai Khê chỉ là
mũi nhọn hắc ám cuối cùng phá huỷ tâm ý của nàng mà thôi. Nếu không có
lần đó thì nàng vẫn khắp người đầy thương tích, vẫn sẽ tìm kiếm cơ hội
diệt vong như cũ. Huống chi, ngươi dùng một phương thức tổn thương thê
tử ngươi như thế để cáo biệt quá khứ, chẳng phải là quá mỉa mai ư? Ngươi không thể cứ vĩnh viễn không chịu trưởng thành như thế được.”

“Vậy Lương Chi Tâm thì thế nào? Lương Chi Tâm ngây thơ, si ngốc, lẽ nào
không khiến ngươi giống một mẫu thân hơn hay sao? Chẳng lẽ ngươi có thể
có được tình yêu chân chính từ hắn sao?”

“Chi Tâm ư?” Đôi mắt La Chẩn trở nên nhu hoà, môi cong lên ngọt ngào.

“Ngươi…” Vẻ xinh đẹp khác thường như thế lại bởi vì một nam nhân khác mà phát
ra, khiến cho Phạm Trù phát rét, xoay mình không nhìn.

…Nếu
trước mặt ngươi ta lấy diện mạo của La Chẩn để yêu thương tướng công,
ngươi có lẽ còn có thể tự an ủi mình. Nhưng nếu ta lấy diện mạo của Tàng Trân mà yêu thương tướng công, ngươi chịu được sao…

“Cái tên
ngốc kia đúng là giống như một bảo bối trong bảo khố khiến người ta
thương yêu, đã tác động lên tất cả tâm tình mềm mại của ta. Ta cũng
chẳng phân biệt rõ đối với hắn có mấy phần là tình yêu, có mấy phần là
tình thân, nhưng cho dù ta thương hắn, yêu hắn, ta cũng sẽ không bao
dung tất cả các sai lầm của hắn, sẽ không dễ dàng tha thứ trên người
hắn, trừ ta ra, lại có hơi thở của những nữ tử khác. Một nữ nhân, nếu
thích một nam nhân gần gũi, lại không cho phép hắn gần gũi người khác,
không đủ để nói rõ hết thảy sao?”

Thích một nam tử gần gũi lại không cho phép hắn gần gũi người khác…

Lời này Phạm Trù nghe được rất rõ ràng, rõ ràng đến nỗi hắn có muốn tự nhủ rằng mình không nghe thấy cũng không được.

Nữ nhân trước mắt này không phải là một La Chẩn mặt ngoài ôn nhu uyển
chuyển, bên trong sắc bén, cũng không phải là một Tàng Trân mặt ngoài
mềm mại nhưng khí chất cương liệt, mà giống như là dung hợp đan xen cả
hai người lại thành một thể. Không hề hờ hững mà đối đáp với hắn, cũng
không nhu tình lưu luyến, mà dùng giọng nói dịu dàng ôn hoà, câu chữ êm
tai, giống như một vị bằng hữu thân thiết, thế nhưng lại mổ toát vết
thương trong đáy lòng hắn… Nàng xa lạ như thế, hắn nên đối đãi bằng thái độ thế nào đây?

“…Nếu như, tính tình của Trân nhi lúc trước cũng giống như ngươi, hoặc là…”

“Hoặc là ngươi sẽ không yêu nàng. Hoặc là ngay lúc ban đầu, các ngươi đã liền lập tức mỗi người một ngả. Nếu tính tình Trân nhi thay đổi thì đã không phải là Trân nhi. Mà ngươi yêu, chỉ có một Trân nhi kia. Kiếp trước của nàng, kiếp sau của nàng, đều không phải là nàng.”

Phạm Trù im lặng.

Dục tốc bất đạt, uốn quá hoá thẳng, La Chẩn cũng im không nói nữa.

Nhập vào thân Tàng Trân, có được ký ức của Tàng Trân, cũng đồng cảm với nàng ấy từ yêu thương rồi trở nên thống hận mà sinh ra giãy dụa khổ sở. Nếu
không thể ác ôn đối với Giang Bắc Hồng, vậy thì làm sao có thể xấu xa ác độc đối với một người từng quấn quanh mình hơn ngàn năm trời đây? Tàng
Trân trước khi chết còn đổ lỗi hết thảy là do tự bản thân mình ngu dại,
nàng cần gì phải bao biện làm thay?

Nghĩ thông suốt những điều
này, La Chẩn trở nên bình tĩnh hoà nhã, hướng dẫn từng bước cho Phạm
Trù. Nếu thật sự có thể dùng hoà khí để hoá giải hết mọi việc, chẳng
phải là tất cả đều vui vẻ không phải sao?

“Ngươi nói những lời
này, không có gì ngoài ý muốn cho ta cam nguyện thả ngươi rời đi, Trân
nhi, ngươi quả nhiên thật tàn nhẫn. Lúc trước bỏ đi một cách tàn nhẫn,
hiện tại cũng tàn nhẫn như thế.” Phạm Trù trưng ra một nụ cười cay đắng, bế tắc, lảo đảo đứng dậy, cất bước đi ra ngoài. “Trân nhi, ta muốn suy
ngẫm xem nên làm gì với ngươi mới tốt, ta vẫn… không thể nào thả ngươi
đi.”

Hả? Mắt nhìn bóng dáng chán nản của hắn đóng cửa bước đi,
La Chẩn cảm thấy được ý thương xót thuộc về Tàng Trân, nhưng bất kỳ kết
quả gì, nam nhân này cũng phải nên thừa nhận. Hắn tự lừa dối mình mấy
trăm năm, thanh tỉnh sớm một ngày cũng có nghĩa là sẽ được giải thoát
sớm một ngày.

“Chi Tâm đâu?” Bên tai thanh tịnh đã lâu vì không thấy đứa trẻ hư kia
ngày ngày đến đòi thê tử, lão đạo cảm thấy không dễ chịu cho lắm, bèn
chủ động đi vào căn phòng ấm áp được bố trí kết giới, lại thấy chỉ có
mỗi Hoàn Tố ôm Bảo nhi đang ngồi bên cạnh giường La Chẩn.

Hoàn
Tố hành lễ theo như lễ nghi. Nhưng một nhóc con béo mập nào đó lại câng
khuôn mặt nhỏ nhắn lên, phì một tiếng xì xì đầy yêu ma khiến Khứ Ác đạo
trưởng quắc mắt nhìn trừng trừng, “Tiểu tử thúi, an phận một chút cho sư phụ ta coi! Xem ra là nên gọi mẹ ngươi về sớm một chút để nàng giáo
huấn nhóc tỳ không biết tôn trưởng kính sư như ngươi cho thật mạnh tay
vào!”

Bảo nhi bất kính không sợ, nghênh đầu nhỏ không thèm chú ý tới. Lão đạo thiếu chút nữa thì tức đến nỗi bộ râu dài cũng vểnh hết
lên, “Tiểu tử thúi…”

“Đạo trưởng, ngài đến tìm Cô gia sao?” Một
khi đôi già trẻ cách nhau mấy trăm năm tuổi này mà quậy loạn lên thì
cũng không biết đến khi nào mới yên, Hoàn Tố đành lên tiếng cắt đứt. Mặc dù tiểu thư không có ở đây, nhưng dáng vẻ vẫn là đang ngủ yên, nàng
cũng không thể để cho người khác quấy rầy thanh tĩnh của tiểu thư được.

“Đúng nha, Chi Tâm đâu rồi? Từ chiều hôm qua đã không thấy đứa trẻ hư kia trở lại quấy rầy bần đạo, sao hắn cũng không trông coi bên cạnh nương tử
thế? Hắn đi đâu rồi?”

“Đi tìm tiểu thư nhà ta rồi.”

“À,
đi tìm tiểu thư nhà ngươi… Cái gì?!” Lão đạo trợn ngược con mắt, thân
hình nhảy dựng lên, tiếng nói càng thêm cao chói lói đến kinh thiên động địa, “Hoàn nha đầu, bần đạo nhớ rõ, tiểu thư nhà ngươi chính là…”

“Đúng vậy đó, công tử Chi Tâm là Cô gia nhà ta, tiểu thư nhà ta là nương tử của Cô gia…”

“Sao, sao, sao… sao ngươi không ngăn hắn lại?”

“Nếu Cô gia đi tìm nữ nhân khác, ta đương nhiên sẽ cản, nhưng nếu đó là đi tìm tiểu thư nhà ta, vì sao ta lại phải ngăn cản?”

Khứ Ác híp nhỏ con mắt lại, “Hoàn nha đầu, ngươi cũng giỏi quá nhỉ, ngay cả ngươi cũng dám bất kính với bần đạo phải không?”

Hoàn Tố bật cười, con ngươi thông minh đảo quanh, nói nhỏ: “Đạo trưởng, chẳng lẽ ngài không muốn biết sao?”

Khứ Ác hồ nghi nhíu nhíu cặp chân mày trắng dài, “Biết cái gì?”

“Theo cách nói của ngài, tiểu thư nhập vào một thân thể có dung mạo còn đẹp hơn nhiều so với tiểu thư hiện tại, có phải không?”

Khứ Ác gật đầu, “Đúng. Trong Hồ tộc, bất luận là nam hay nữ đều là tuyệt
sắc hiếm thấy trên nhân gian, huống chi ngày xưa Tàng Trân kia là Hồ tộc đệ nhất mỹ nhân, tất nhiên… Mà việc này thì có liên quan gì đến chuyện
Chi Tâm đi tìm tiểu thư nhà ngươi chứ?”

“Trước giờ, tuy có gặp
những mỹ nhân đẹp hơn tiểu thư nhưng Cô gia đều thờ ơ, đó là vì đối
phương không phải là tiểu thư. Nhưng chẳng lẽ ngài không muốn biết, nếu
Cô gia thấy một tiểu thư hiện tại còn xinh đẹp hơn chính tiểu thư lúc
trước, thì sẽ như thế nào?”

Ái chà… ý cười gian giảo xảo quyệt tràn ra trên mặt lão đạo, “Dường như sẽ rất thú vị nha,”

“Ngài để cho tiểu thư cách hồn, chẳng phải là muốn trừ tận gốc tai hoạ ngầm
trong cuộc sống sau này của tiểu thư cùng Cô gia sao? Nhưng nếu có thể
nhân cơ hội này thử nghiệm tình cảm lẫn nhau của bọn họ, chẳng phải là
nhất cử lưỡng tiện đó ư?” Thân là thiếp thân nha đầu của tiểu thư, Hoàn
Tố dĩ nhiên không thể thừa nhận là trong lòng mình nghiêng nặng về hướng muốn xem chuyện náo nhiệt, cho nên phải cố mà tìm ra một lý do đường
hoàng.

“Đúng, đúng, quá đúng! Hoàn nha đầu, ngươi rất hợp tâm ý
của bần đạo. Như vậy, bần đạo lại truyền thụ cho ngươi mấy chiêu Phục Ma Kiếm, ngươi thấy sao?”

“Tạ đạo trưởng, tạ đạo trưởng!”

“Hông… Hông…” Phụ thân, mẹ, bọn họ khi dễ các ngài, Bảo nhi tức giận!

“Ai da, ai da, Bảo nhi, ngươi là tiểu trứng thối, ngươi túm râu bần đạo
thuận tay lắm phải không? Buông tay, buông tay, buông tay…”

***

Lang Hoàn phủ, tuy đẹp như tiên cảnh, nhưng vẫn ở tại trên thế gian, ở trên núi non tại trần thế.

Lúc mới tới đây, La Chẩn phải lập tức xác nhận điểm này với Phạm Dĩnh ngay, xong mới có thể an tâm tạm thời ở lại. Nếu không, một ngày trên thiên
động bằng cả ngàn năm dưới phàm trần, cho dù rằng nàng có thoát ra được
như ý nguyện, về đến nhà cũng không thấy được tướng công thân yêu, chẳng phải là phải tội ư?

Từ sau ngày nói chuyện cùng Phạm Trù, nam
nhân kia liền ít lộ diện. La Chẩn biết rõ, hắn vẫn đang trốn tránh như
cũ. Đối mặt không được thì không đối mặt.

Nàng thân thiết cảm
nhận được bất đắc dĩ năm xưa của Tàng Trân. Một tướng công chưa trưởng
thành như thế, một trượng phu hễ làm việc gì sai đều luôn hy vọng được
bao dung tha thứ như thế, sợ là ngay cả chính Tàng Trân cũng không biết
bản thân mình là thê tử hay là mẫu thân. Ngược lại, tướng công nhà mình
mặc dù thuần khiết, mặc dù trẻ con, mặc dù si ngốc, mặc dù ngây ngô, đối với mình lại châm chước không quên, khắp mọi lúc mọi nơi, lúc nào cũng
không quên chú ý chăm sóc. Vì vậy, nàng càng ở lâu cùng ngốc tử, càng
thương hắn đậm sâu…

“Lại đang nhớ ân công rồi?”

Tiếng
chim oanh đột nhiên phiền nhiễu bên tai, trước mắt là ngón tay đẹp như
ngọc lắc qua lắc lại, nàng thu hồi ánh mắt mờ sương, mặt nhoẻn cười giãn ra, “Phạm mỹ nhân đã nhiều ngày không thấy mặt, đi nơi nào vậy? Đi nhìn oan gia mấy đời của ngươi à?”

“Hắn?” Phạm Dĩnh nhẹ xì một
tiếng, “Nghe nói đương kim Quốc Hậu đang xem xét tuyển chọn công chúa
nước láng giềng làm Vương phi của hắn, bổn cô nương há lại quấy nhiễu
chuyện tốt của người khác hay sao?”

Nếu thật sự việc đó không
liên quan đến mình, sao lại biết rõ ràng như vậy? Mặc dù hiểu rõ trong
lòng, nhưng La Chẩn tự cho mình là phúc hậu, nên không đi vạch trần khúc mắc phức tạp kỳ diệu của Phạm mỹ nhân. “Vậy chắc ngươi không ngại nói
cho ta biết, khi nào thì phụ thân ngươi sẽ thả ta rời đi? Hắn cứ tiếp
tục giam ta không thả, kinh động đến nha môn Âm ti, nghe nói sẽ có phiền toái tìm tới cửa đó.”

“Nghe nói, nghe ai nói?”

“Khứ Ác có nói qua, còn có mẹ ngươi nữa.”

“Mẹ ta?” Phạm Dĩnh vui mừng, “Ngài cảm giác được mẹ ta? Ngài có thể đối thoại cùng bà ư?”

“Cũng không phải tất cả…” Hẳn là ở trong tình huống này, nàng tức là nàng ấy. Thân thể này dù sao cũng là thân thể Tàng Trân, sau khi linh hồn trở về vị trí cũ, tất cả trí nhớ cùng tình cảm cũng có xu thế chậm chạp tỉnh
lại, nhưng cũng không có gì ngoài việc dứt tình cạn yêu không có khả
năng tiếp tục đốt cháy với Phạm Trù, những thứ không hiểu lúc này đối
với cả hai nàng thật rõ ràng.

Nhưng tính tình Tàng Trân không
kiên định như La Chẩn, cho nên chỉ có thể mặc cho người đến sau làm tu
hú chiếm tổ chim khách, vênh mặt hất hàm sai khiến.

“Từ lúc dựa
vào thân thể này thức dậy, nàng vẫn luôn ở đây. Nàng không muốn để cho
các ngươi đoàn tụ một nhà bởi vì nếu một chuyện không cách nào thay đổi
mà lại trở thành sự thật thì sẽ gặp tai hoạ ngập đầu. Nàng muốn ta
chuyển lời cho các ngươi, nàng sớm đã thành quá khứ, không có khả năng
trở về nữa…”

“Vậy ngươi để cho nàng đi ra! Để cho nàng ra ngoài
gặp ta, để cho nàng tự mình nói cho ta biết, nàng không cần ta, không
cần một đôi con trẻ, không muốn cái nhà này nữa!” Phạm Trù phá cửa mà
vào, hai mắt đỏ đậm, rít gào như vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui