Si Tướng Công

Không thể nói rõ ra là ai đang chờ ai, sau khi tan triều về, tại hành
lang ngoài điện, hai người vốn đã biết sự tồn tại của nhau từ trước là
Ngọc Vô Thụ và Phương Tốn lần đầu tiên có một lần gặp mặt thật sự.

“Tìm một chỗ uống mấy chén, thấy sao?” nếu đã lớn hơn mấy tuổi thì đương
nhiên sẽ biểu hiện phong cách cần có, Ngọc Vô Thụ mở miệng trước.

“Được!” Phương Tốn cũng đủ sảng khoái để đáp ứng. Trên tửu lâu, hai người quả
thật cũng đáp ứng uống rượu, liên tục mấy chén nhấc lên hạ xuống mà
không hề đề cấp đến cái chuyện mà lòng dạ hai bên đều biết rõ, cho đến
khi ba phần ý say đã nhuộm rõ lên hai vầng trán rộng.

“Khởi nhi…”

Gần như là hai miệng một lời, thốt ra cái tên ở trong lòng bọn họ, để làm
lời khơi mào câu chuyện. Trong lòng là nụ cười khổ sở bởi tương tư, đồng thời dâng lên một thứ cảm xúc không thể hiểu của những người “cùng một
lứa cuối trời lận đận”(*), cả hai cùng phát ra một tiếng thở dài rất
nhỏ.

(* Nguyên văn: đồng thị thiên nhai luân lạc nhân — cùng là
những người lưu lạc nơi chân trời góc bể; trích trong bài thơ “Tỳ Bà
Hành” của Bạch Cư Dị)

“Khởi nhi thực thông minh, cũng có thể nói là khôn khéo, chỉ bằng dung mạo vô tội mà nàng có thể làm cho nhiều
thương nhân giàu có từng chìm nổi trên thương trường vài chục năm cũng
phải quỳ gối xưng phục. Nhưng mà, nàng thông minh nhưng không đủ kiên
cường, khôn khéo nhưng không đủ lý trí.” Ngọc Vô Thụ nói.

Phương Tốn ngửa đầu rót rượu vào cổ, nói: “Nàng có điểm tùy hứng, có điểm yểu
điệu, cũng có một tia yếu ớt. Nàng bị gai hoa hồng đâm vào tay một lần
liền không chạm vào hoa hồng nữa, bị mướp đắng làm đắng cổ họng một lần
liền dè chừng khổ qua. Mà vì ngươi, nàng phòng bị với tình ái.”

Ngọc Vô Thụ cũng rót rượu vào miệng, nói tiếp: “Nàng có thể đem một việc
phân tích điều nào điều nấy xem ra có lý, nhìn rất rõ ràng, nhưng tự
thân trải qua thì thường thường lại không tỉnh táo như nàng vẫn có.”

“Lúc trước mất đi ngươi, mặc dù nàng thống khổ thương tâm, nhưng cũng không
hề đi níu kéo. Hiện tại nếu mất đi cả ta và ngươi, mặc kệ tâm tình như
thế nào, nàng vẫn sẽ đứng tại chỗ.” Phương Tốn cười khổ, gặp gỡ một tiểu nữ tử khó chịu như vậy, bọn họ còn có thể làm được gì đây? “Nếu không
muốn mất đi nàng, cũng không muốn uổng phí thời gian, chỉ có thể nghĩ
cách bắt lấy nàng, buộc nàng vào chính mình thì nàng mới không thể chạy
mất.”

“Không ngờ ta và ngươi có cùng một ý nghĩ.”

Hôm
nay hai người hẹn gặp nhau, vốn là muốn thuyết phục đối phương cùng mình liên thủ để “ép” người nọ ra một kết quả, mới chỉ nói mấy lời đã có sự
ăn ý, cho nên, chắc cũng chẳng khó hiểu tại sao bọn họ đã cùng yêu một
nữ nhân.

“Tiểu tử.” Ngọc Vô Thụ đập tay lên vai Phương Tốn, “Vốn nghĩ rằng ngươi là dạng thư sinh oắt con trăm voi không được bát nước
xáo, không thể tưởng tượng được rằng đầu óc cũng đủ dùng đấy chứ. Mặc kệ Khởi nhi sẽ lựa chọn thế nào, ta đã xem ngươi là bằng hữu kết giao
rồi!”

Phương Tốn cười, “Cũng vậy. Mặc dù biết ánh mắt Khởi nhi
sẽ không quá kém, nhưng trước khi gặp ngươi thì trước giờ ta vẫn chưa
từng nghĩ sẽ tách ngươi ra khỏi cái đống người Hoàng gia giống như ký
sinh trùng quần là áo lụa kia.”

“Có gan lớn, đủ cuồng vọng, thế mà lại hợp khẩu vị của ta!”

“Nếu đối mặt không phải là các hạ, thì dù lá gan có lớn hơn nữa cũng không dám nói ra những lời này.”

“Ha ha ha…”

Kính trọng lẫn nhau. Khi đó, hai người đều cùng tự nhủ trong lòng: nếu đến
cuối cùng Khởi nhi lựa chọn một người như vậy, ngay cả khó tránh khỏi
đau thương nhưng rốt cuộc vẫn một tia vui mừng.

Mà bại trong tay một người như vậy, cũng sẽ không quá bất mãn.

Mặc dù đều nghĩ như vậy, nhưng ai trong hai người cũng không hy vọng người ôm mỹ nhân về nhà sẽ là đối phương.

***

“Tam tiểu thư, Tam tiểu thư có trong phủ hay không? Mau tìm Tam tiểu thư!”
Trên đầu tổng quản La phủ lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt đầy
hoảng sợ chạy vào trong vườn, giữ chặt một nha hoàn trước cửa, “Nhanh
đi, phải nhanh!”

Nha hoàn còn chưa kịp trả lời, La Tam tiểu thư đã từ bên kia bước tới, “Kinh hoảng cuống cuồng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

“Tam tiểu thư!” Tổng quản quên cả thi lễ, “Mới vừa rồi nha môn Thành Thủ
phái người cấp báo, sáng nay Thành Thủ đang thẩm án thì có tên côn đồ
hung hãn cầm binh khí xông vào công đường, chém bị thương vài nha dịch
không nói, mà còn chém mấy đao trên người Thành Thủ đại nhân…”

“Mấy… đao?”

“Đúng vậy đó, nghe nói Thái Y Viện đã phái đại phu sang, nhưng tình hình
dường không khả quan lắm, lại phái người đuổi theo nhị cô gia đang đi
Hàng Hạ, có chết người không cơ chứ?” Tổng quản xoay như chong chóng tại chỗ, xoa xoa tay, mặt mũi vô cùng lo lắng, “Người nha môn phái tới nói, Thành Thủ đại nhân luôn miệng kêu tên Tam tiểu thư. Tam tiểu thư, ngài
xem, ngài có nên… đi xem đại nhân không?”

Đương nhiên phải đi
rồi! Dù gì đi chăng nữa, nàng coi Phương Tốn như là thân nhân trong nhà, nàng làm sao có thể không để ý tới sự sống còn của hắn cho được? “Nhị
tỷ phu không có ở đây, nhưng còn đệ tử mà huynh ấy thu nhận, nhanh đi
gọi người đi!”

Quên cả việc quay về khuê phòng chỉnh đốn y phục, La Khởi vội vàng bước đi.

Đưa Tam tiểu thư lên xe xong, tổng quản La phủ mới quay người lại đã đụng
mạnh vào một thanh niên cường tráng đang cấp bách hoảng sợ chạy tới,
mạnh đến nỗi muốn đem ngũ tạng lục phủ của tổng quản đại nhân chuyển vị
trí luôn, nên vừa vỗ về ngực vừa thở gấp cho thông khí: “Các hạ quá lỗ
mãng rồi, ngươi…”

Đại hán này cũng biết để ý, liên tiếp lên
tiếng tạ lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, tại hạ vội vã tìm người, đã đắc tội
nhiều!” Nói xong, chạy vào đại môn La phủ, liền bị tổng quản kéo lại.

“Ngươi vào La phủ chúng ta à, muốn tìm người nào?”

“La Tam tiểu thư.”

“Tìm Tam tiểu thư nhà chúng ta có chuyện gì?”

Đại hán vui mừng: “Thì ra các hạ là người trong La phủ, xin nhanh chóng báo cho La Tam tiểu thư biết, Nhị Hoàng tử cưỡi ngựa ngã bị thương, đang
mong Tam tiểu thư đến thăm!”

“Nhị Hoàng tử?” Ánh mắt tổng quản chợt lóe lên, “Nhị Hoàng tử bị thương?”

“Đúng đúng đúng, thỉnh Tam tiểu thư ngọc giá đến phủ thăm.”

“Thỉnh Tam tiểu thư đến phủ thăm…” Tổng quản trầm ngâm, lơ đãng liếc chiếc xe
ngựa đang vượt qua góc đường, “Tiểu huynh đệ chờ chút, tại hạ tiến vào
thông báo một tiếng.”

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, thân ảnh
tổng quản lại một lần nữa xuất hiện, mặt đầy vẻ xin lỗi, phất tay áo vái chào với đại hán đang đứng ngang người gác cổng:

“Xin lỗi, tiểu huynh đệ, Tam tiểu thư nhà chúng ta nghe tin Nhị Hoàng tử bị thương thì đã xanh mặt, vừa mới muốn nhích người thì lại nhận được tin một bằng
hữu đang mạng ở sớm tối, ngay cả cửa chính cũng không kịp đi mà từ cửa
sau xuất phủ đi rồi! Mạng người là quan trọng, không còn cách nào khác
có phải không? Nhưng mà, Tam tiểu thư có chuyện đi trước, đợi bằng hữu
bên kia mọi chuyện ổn định, tất nhiên sẽ đến phủ Nhị Hoàng tử thỉnh tội. Trước tiên tại hạ ở đây thay chủ tử bồi thường đã thất lễ.”

Tổng quản mới bốn mươi đã mang tang vợ, dưới gối không có con trai hay con
gái gì, từ sau khi Phương Tốn đến phụ giúp, một già một trẻ kết tình kết nghĩa, thân thích như cha con với nhau. Vào lúc này, xin tha thứ cho
hắn dùng một thủ đoạn nhỏ để lươn lẹo, chỉ vì đứa nhỏ này si tình chuyên nhất với Tam tiểu thư. Về phần Nhị Hoàng tử bên kia thì đành phải nói
tiếng xin lỗi tận đáy lòng thôi chứ sao, dù sao trong Hoàng gia mỹ nữ cả đàn cả đống, muốn nữ nhân như thế nào mà không có sẵn?

***

“Khởi nhi?”

Từ trong hôn mê tỉnh lại, Phương Tốn chớp mắt vài lần, xác định khuôn mặt
xinh đẹp trước mắt này không phải là ảo ảnh thì lập tức mừng như điên
như sóng to đập mạnh vào lòng dạ, khoảnh khắc này hắn dường như đã quên
rằng trên xương sườn có mấy chỗ đâu, “Nàng… chọn đến bên ta?”

Khởi nhi có thể bỏ Ngọc Vô Thụ mà chạy đến bên hắn, đủ để nói rõ rằng trong
nội tâm nàng, phân lượng của hắn đã vượt qua Ngọc Vô Thụ, đúng không?

Gặp mặt Ngọc Vô Thụ một lần, lấy an nguy bản thân khiến cho giai nhân lấy
tâm lựa chọn, là sách lược mà hai người không mưu mà hợp. Chẳng qua, hắn an bài cho bản thân chỉ là một cơn có hiểm không nguy ngoài ý muốn
khác, chứ không phải là bị kẻ có ý đồ ác tới cửa gây chuyện, nhưng, lại
giống như chó ngáp phải ruồi…

Nhị Hoàng tử sẽ không cho là hắn làm trái với ước hẹn chứ?

Mặc kệ! Nếu có thể kiểm tra xong tấm lòng thật sự của giai nhân, mấy đao
này cho dù Nhị Hoàng tử có thể sẽ chỉ sẽ mắng, hắn đều chấp nhận được.

“Ngươi bị người ta chém đến choáng váng rồi hả? cười cái kiểu gì vậy?” La Khởi cầm khăn mềm trong tay, lau mồ hôi trên trán của hắn.

“Khởi
nhi, nàng yêu thích ta, hóa ra, nàng đúng là yêu thích ta!” Phương Tốn
không để ý xương sườn bên dưới đang đau nhức, cố gắng giãy dụa ngồi dậy
ôm lấy giai nhân, “Ta biết ngay, nàng vẫn còn yêu thích ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui