“Biểu ca, Y Vân biết biểu ca xưa nay không thích ăn thịt, đặc biệt vì biểu ca làm món Cà tím kho tàu(1), ca nếm thử đi!”
“Biểu ca, nếm thử món Tam tiên diện(2) này đi, Y Hồng tuy dùng tất cả đều là nguyên liệu chay, nhưng bảo đảm biểu ca có thể ăn thấy mùi thịt cá a.”
Lương Chi Hành nhíu mày, “Đều bày vẻ làm gì, ta muốn ăn, thì sẽ tự nhiên nếm thử. Các ngươi ngồi xuống dùng bữa đi.”
“Dạ, biểu ca.” Hai mỹ nhân ngoan ngoãn thuận theo như tiểu bạch thỏ, cùng lên tiếng trả lời, khóe mắt lại không quên ngắm gương mặt anh tuấn của nam tử, rõ ràng là nữ nhi hoài xuân, sinh tâm rồi.
Tình cảnh này, khiến cho La Chẩn ngồi đối diện dùng bữa mà đáy lòng cười đến thất điên bát đảo, trên mặt vẫn bình thản chịu đựng gian khổ, môi anh đào chậm rãi nhai nuốt các món tướng công gắp đến cho mình, tay mềm cầm thìa đút cho tiểu oa nhi trong ngực đang đợi ăn.
Hai vị này, vừa nghe tin Chi Hành trở về là lập tức tới thăm đấy. Vợ chồng Lương Nhị lão gia từ lúc tha hương trốn nợ, trở về đã thấy không nhà không cửa, liền sống nhờ nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân.
Đoạn thời gian trước, Lương gia gặp phải đại biến cố, mọi người tất nhiên là tránh càng xa, sợ bị dính nửa điểm can hệ. Nay gió yên sóng lặng, Chi Tâm theo chỉ thị của Hoàng gia, từ yêu nhân biến thành tiên nhân, Lương gia lại cùng Hoàng gia đi lại thân cận, tất nhiên là tình hình đại biến rồi. Không nói tới buôn bán thịnh vượng chưa từng có, mỗi ngày trong nhà lúc nào cũng có khách đến như Vân Lai cư, hai chị em Ngụy gia này cũng vậy, chỉ có khác là mục đích trong đó thôi. Vấn đề trước mắt là, hai vị tiểu thư này giống như đối với Chi Hành sinh ra kỳ vọng bên ngoài quan hệ biểu huynh biểu muội, chuyện này càng náo nhiệt đây.
“Tỷ tỷ, tỷ còn nhịn nổi hả?” La Khởi bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Trước mắt xem sao đã.” Nhưng mà dục vọng muốn cười quá mạnh mẽ, nhịn được cũng thật vất vả a.
“Nếu Nhị tỷ trở về thấy tình hình này, không biết sẽ như thế nào nhỉ?”
“Đây chẳng phải là điều tỷ và muội mong đợi sao?”
“Lần này, sẽ dạy cho ‘người no bụng không biết nỗi khổ người chịu đói’ – Nhị tỷ cảm thụ được mùi vị dấm chua là như thế nào.” La Khởi trong con ngươi lóe lên ánh tinh quái, lại trông thấy Bảo Nhi trước ngực tỷ tỷ đang chu chu cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai ăn đến là ngon, nhịn không được cúi đầu hôn một cái, “Béo tiểu tử, con đoán xem, dì Hai con sẽ giống như bình dấm chua bốc hỏa tận trời hay là ra vẻ hào phóng nhỉ?”
“… Ha dát… Di khương khương… Bảo hi!” Di di thơm thơm, Bảo Nhi thích!
“Aiz—, không ngờ Bảo Nhi của chúng ta thật khiến người yêu thích nha. Béo tiểu tử, lớn lên đừng giống như cha ngươi, mang tới nhiều hoa đào, khiến cho nương tử tương lai của ngươi hao tâm tốn sức nha.”
Chi Tâm không đồng ý, “Khởi Nhi, Chi Tâm không có nuôi hoa đào, Chi Tâm thích nương tử, nương tử thích hoa gì, Chi Tâm cũng thích hoa đó.”
“Tỷ phu, hiện tại, ngươi bên kia còn có một gốc cây hoa đào nụ hoa chưa nở đấy.” Hướng La Khởi ám chỉ, là người đang ngồi ở vị trí đầu bàn nhỏ đang được cung nữ hầu hạ dùng bữa – Trân Châu tiểu công chúa, “Này, đến cuối cùng, còn không biết như thế nào mới có thể dùng bữa đây.”
“Khởi Nhi ngươi thật ngốc, hiện tại là mùa đông, Hoa đào tỷ tỷ đi rồi a… Hoa mai tỷ tỷ còn chưa ra, không có hoa a.”
“Mặc kệ là hoa đào hoa mai, tỷ phu ngươi mặc dù không tự tay ngắt hoa, trêu hoa là được, ngươi có biết hoa duyên của ngươi làm cho tỷ tỷ phiền lòng không?”
“Khởi Nhi thật kỳ quái nha….” Chi Tâm đút cho nương tử một ngụm cháo, nghiêng đầu hỏi, “Trân Nhi, Chi Tâm không dưỡng hoa, Khởi Nhi sao cứ nói Chi Tâm có hoa duyên?”
La Chẩn đem thìa cháo ngốc tử đưa đến nhét trở lại vào trong miệng hắn, “Khởi Nhi trêu đùa chàng thôi.” Quay đầu nhìn La Khởi đang hứng thú đầy mặt, “Muội có thể thoải mái trêu đùa như thế, tỷ có nên cho rằng, muội quả thật đã nghĩ thông suốt rồi không?”
La Khởi mỉm cười, “Trước kia, nghe người ta nói người sống trên đời, luôn luôn có rất nhiều thứ ngươi nhất định không chiếm được, muội lúc trước còn không rõ. Nay cuối cùng nghĩ thấu rồi. Chuyện giữa muội và Ngọc Vô Thụ, vấn đề lớn nhất không phải thân phận dòng dõi. Hắn kiêu ngạo, muội bướng bỉnh, giống như hai đường thẳng song song, đem muội và hắn mãi chia ra ngăn cách. Muội cũng thực may mắn, vấn đề như vậy đột nhiên xuất hiện lúc muội chưa cùng hắn thành thân, mới có thể kịp rút lui.”
“Tức là, muội không muốn đi giành lại hắn?”
“Giành lại hắn trở về, cũng bất quá lại là một vòng tuần hoàn khác mà thôi.” Trải qua một lần tan vỡ, trước kia khuôn mặt La Khởi nhỏ nhắn tròn như trứng ngỗng nay gầy thành hình dạng hạt dưa, cằm nhọn ra, mắt đẹp sâu thẳm, tươi cười điềm đạm, “Mẹ thường nói, chồng và vợ, là duyên phận lớn nhất thế gian, có vài người không thể trở thành vợ chồng, đều do nhân duyên kiếp trước tích lũy không đủ.”
“Muội thật sự đã nghĩ thoáng, hơn nữa là cân nhắc rồi mới quyết định, vậy thì tốt rồi……”
(1) ‘Cà tím kho tàu’ hay còn được gọi là ‘Cà tím om’, nguyên liệu chủ yếu là cà tím.
(2) Một món mì chay, nguyên liệu từ các loại rau củ được cắt lát mỏng, bày thành 3 mặt, nguyên liệu chủ yếu: nấm, măng, cà chua, rau chân vịt,… tùy vào thị hiếu người ăn.
“Tỷ tỷ, Nhóc Tam!” La Đoạn vẻ mặt hào hứng, đầu mày cuối mắt đều lộ nét cười, sải bước vào phòng, “Đoán xem ta hôm nay bàn được mấy mối làm ăn a? Tấm lụa ‘Đào viên đồ’ của tỷ phu thật hữu dụng a, chỉ cần nhờ vào mặt tiền cửa hiệu Triều gia ngăn ra, một buổi sáng liền tiếp hơn mười đơn đặt hàng, trừ đi vài người ra giá bất hợp lý, thì còn lại mười nơi là có thể…. Hửm?” Một bên huyên thuyên kể lể hiến báo thu hoạch, một bên để cho nha đầu tùy thân hầu hạ rửa tay lau mặt xong, xoay mình phát giác vẻ mặt trêu chọc của tỷ, muội, liền theo ánh mắt hai người tìm ngọn nguồn. “…. Lương Chi Hành, ngươi có khỏe không?”
Chi Hành làm sao không phát giác tâm tư muốn xem diễn của La gia tỷ muội. Trước đây hai vị biểu muội này sợ nhất là khuôn mặt lạnh của chính mình, bây giờ được mẫu thân khích lệ, giống như chưa từng biết sợ mà tiến lên. La Đoạn đã trở lại, hắn tuy biết hai biểu muội này tất sẽ chọc nha đầu kia chán ghét, nhưng hắn không có bất kỳ chỗ nào trái với lương tâm, nên thản nhiên nói: “Y Hồng, Y Vân, vị này là La gia Nhị tiểu thư — La Đoạn, cũng là vị hôn thê của biểu ca, các ngươi nhanh ra mắt đi.”
Ngụy gia tỷ muội lặng lẽ liếc mắt dò xét nhau, cùng duyên dáng đứng dậy, nhẹ cúi người hành lễ, “Y Hồng / Y Vân ra mắt La nhị tiểu thư.”
La nhị tiểu thư? La Chẩn thầm than thở: Đúng là tỷ muội một nhà mà, tuy rằng đấu đá lẫn nhau, nhưng cũng tương tự Diêu mỹ nhân (Diêu Y Y) uy dùng phương thức khác nhưng kết quả lại giống nhau: Lời nói ra liền tự động bỏ qua chữ “Vị hôn thê” rồi.
La Đoạn một ngón tay quấn sợi tóc, thản nhiên ngồi xuống, “Hai vị này là….”
“Y Hồng, Y Vân, là hai hòn ngọc quý trên tay cậu ta, Y Hồng là chị, Y Vân là em.”
“Nha, nguyên lai là biểu muội a.” La Đoạn miệng cười tươi đẹp như hoa đào nở rộ, “ ‘Biểu ca biểu muội’ này, nguyên lai trong ‘Hí văn tiểu thư’ (sách nhỏ về hí kịch) là ngụ ý thủ đoạn bịp bợp a. Nói vậy, hai vị biểu muội thuở nhỏ đã đối với biểu ca các ngươi cũng không phải không có khao khát đúng không?”
“Đoạn Nhi, không thể nói bậy….”
Thanh âm lạnh nhạt của biểu huynh chưa quát xong, đã bị Ngụy gia thứ nữ – Y Vân ngắt lời: “La nhị tiểu thư tuy là lời nói đùa, nhưng là hợp lý. Thuở nhỏ cô cô đã xem Y Vân như con dâu tương lai, biểu ca giỏi về y thuật, vừa vặn Y Vân cũng nhận biết được mấy vị dược thảo, có thể làm hiền thê của biểu ca a.”
“A?” La Đoạn lông mi cong vuốt khẽ giương lên, liếc nhìn trưởng nữ Ngụy gia, “Ngươi thì sao? Ngươi lại có sở trường nào có thể giúp biểu ca ngươi?”
“Y Hồng am hiểu việc bếp núc, biểu ca sau một ngày làm lụng vất vả, có thể nếm được mỹ thực mà Y Hồng dụng tâm chuẩn bị, làm phụ nữ đã có chồng, không phải như thế sao?”
“Làm phụ nữ có chồng, hẳn là như thế sao?” Thật đúng là được mở mang kiến thức, tăng hiểu biết a, nhận được chỉ giáo rồi, “Xin hỏi hai người các ngươi, có từng đọc sách, biết được mặt chữ chưa?”
“Đương nhiên đọc qua.” Hai người tự tin tràn đầy, “Chúng ta không dám xưng Liễu Nhứ tài (1), nhưng phụ thân cũng từng thỉnh danh sư đã dạy chúng ta cầm kỳ thư họa. Đối nội, chúng ta có thể làm hiền thê của biểu ca, đối ngoại, cũng có thể phối hợp chu đáo.”
(1) Liễu nhứ tài: Là một phép ẩn dụ ý nói nữ tử thông minh, có tài năng thi văn.
La Đoạn cầm đũa chấm nước canh, ở trên mặt bàn làm bằng gỗ lê viết hai chữ, “Như vậy, xin hai vị nói cho ta biết, hai chữ này đọc như thế nào?”
Ngụy gia nhị nữ đoan trang quay đầu, chưa kịp nghĩ liền đọc ra: “… Tu… Sỉ(*)… Ngươi ——” hai người mặt mày phi biến, “Ngươi dám chửi chúng ta?”
(*Tu sỉ: xấu hổ, hổ thẹn)
“Coi như các ngươi còn không có ngốc đến bất trị.”
“Ngươi dám chửi chúng ta? Biểu ca, ngươi xem nàng ——”
“Chửi mắng các ngươi thì như thế nào? Không biết cảm thấy xấu hổ, bà đây đánh các ngươi thì như thế nào?” La Đoạn mắt hạnh xinh đẹp trợn tròn, mũi chân đột nhiên đá ra.
Trong ba vị tiểu thư La gia, La Đoạn trời sanh tính tình hoạt bát hiếu động nhất, cũng là người duy nhất học hai ba quyền cước công phu từ nha đầu của mình. Theo chân nàng nhấc lên rồi hạ xuống, là hai cái ghế tròn ngã sấp xuống tấm thảm lông trải trên sàn gạch nham thạch, tất nhiên, hai người ngồi trên ghế cũng không thể may mắn thoát khỏi.
La Đoạn động tác gọn gàng lưu loát, đến nỗi Chi Hành ngồi ở giữa hai biểu muội cũng không cứu kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người ngã ngay tại chỗ, nối tiếp là tiếng khóc nổ lớn.
“… Biểu ca, người này khi dễ Y Hồng… Hu hu hu…”
“… Ngươi trước mặt biểu ca dám khi dễ chúng ta, ngươi nữ nhân này, thật ác độc…. Hu hu hu……”
La Đoạn trên cao nhìn xuống, nheo mắt nói: “Các ngươi cũng không đem bổn cô nương để vào mắt đúng không? Biểu ca các ngươi đã nói cho các ngươi biết ta là vị hôn thê của hắn, các ngươi còn dám trước mặt bản cô nương hướng biểu ca các ngươi đưa tình diễn ý. Lão hổ không phát uy, ngươi cho bổn cô nương là mèo bệnh có phải hay không?”
“… Ngươi vọng tưởng!” Ngụy gia nữ nhi thấy biểu huynh một mực cắm đầu lo ăn, không hề có ý giúp đỡ, mà dưới mông mặc dù có trải thảm dày, nhưng đang là mùa đông cũng không chịu được gió lạnh, đành phải đỡ nhau bò lên, tất nhiên là không quên mở miệng bác bỏ, “Cô cô đã nói, bà căn bản sẽ không thừa nhận cửa hôn sự này. Không có cha mẹ cho phép, ngươi đã tự xưng là vị hôn thê của biểu ca, ngươi mới không biết xấu hổ, làm nhục nữ tắc!”
“Ai da, chuyện này cũng không dễ đâu nha. Biểu ca các ngươi đã bán mình cho bổn cô nương rồi, nếu không thành trượng phu của ta được, liền là nô lệ của ta. Như thế nào, hai vị muốn gả chồng theo chồng, tùy bản cô nương sử dụng sao?”
“Ngươi nói bậy!” Y Vân thân biết ở địa bàn nhà người khác, không thể tùy ý phát huy bản chất đanh đá được, đành phải cố gắng tranh luận, “Biểu ca đường đường là Lương gia Nhị thiếu gia, Lương gia gia sản bạc triệu này ít nhất có một nửa là của biểu ca, biểu ca sao có thể bán thân cho ngươi? Ngươi La gia Nhị tiểu thư này, làm việc lỗ mãng, lời nói không thoả đáng, không sợ khiến người chê cười sao?”
La Đoạn xì bật cười, “Thì ra là thế. Nói vậy biểu ca các ngươi được các ngươi yêu thích như thế, là nhờ gia sản Lương gia có công lao hàng đầu a? Chỉ tiếc, các ngươi tính lầm rồi. Lại nói, luận về gảy bàn tính, không có mấy người có thể đánh thắng được nữ nhi La gia đâu.”
“Ngươi…. Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
“Gia sản của Lương gia, Lương Chi Hành mảy may một chút cũng không được chia, đều là của tỷ phu ta đấy. Nói như vậy, các ngươi đã nghe rõ chưa vậy?”
Ngụy gia tỷ muội giật mình kinh ngạc, sắc mặt trắng xanh lần lượt thay đổi. Đang một mực ngồi bên cạnh xem đến thật thú vị – Chi Tâm lại nóng nảy, “Không phải, Đoạn Nhi, Chi Tâm không……”
“Suỵt, tướng công.” La Chẩn giơ tay ra dấu, “Không nên quấy rầy người ta nói chuyện.”
“Nhưng là, Chi Tâm không thể giành Chi Hành……”
“Không có ai đoạt của Chi Hành. Tướng công nếu như dùng bữa xong rồi, liền đi thêu lụa hoa đi.”
“Trân Nhi……”
“Nhanh đi đi.” Cầm khăn lau lau khóe miệng tướng công, La Chẩn ôn nhu nói, “Tấm ‘Phúc Thọ tinh đồ’ này tiền đặt cọc nửa năm đã nhận trước rồi, nhất định phải hoàn thành trước ngày hai mươi tháng này nha, làm lỡ ngày mừng thọ của người khác cũng không tốt đâu.”
“A—” nhìn vào đôi mắt sáng trong suốt của nương tử vẫn ôn tồn như trước, Chi Tâm yên lòng: Nương tử thương Chi Tâm, sẽ không đi giành cái gì của Chi Hành. Chi Tâm nghe lời nương tử đi thêu lụa, nương tử nói, đã thu tiền, là phải chịu trách nhiệm a.
“Nhìn thấy chưa?” Tỷ phu rời đi rồi, La Đoạn càng không câu nệ, “Tỷ phu nhà ta đối với tỷ tỷ của ta nói gì nghe nấy. Tài sản Lương gia này nếu không có tỷ tỷ của ta, thì từ lúc trước đó vài ngày đã bị xâm chiếm không còn một cắc rồi, nay thuộc về sở hữu của tỷ tỷ ta là chuyện đương nhiên thôi, Lương Chi Hành một đồng tiền cũng không có được. Bất quá, có các ngươi một đôi cam nguyện noi theo tỷ muội Nga Hoàng Nữ Anh(*) này, đem thâm tình gởi gắm cho hắn, hắn chắc hẳn cũng sẽ sống được khoái hoạt tự tại……”
(*Trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại kể rằng vua Nghiêu có hai người con gái, người chị là Nga Hoàng, em là Nữ Anh, cùng gả cho Thuần đế làm vợ. Chi tiết tham khảo: baike.baidu.com)
Nha đầu không biết giữ miệng này! — Lương Chi Hành mi tâm hơi nhíu lại, ngầm trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, tự châm một ly trà chậm rãi uống.
“Các ngươi…. Ngươi thật sự là vô sỉ. Tòa nhà họ Lương này, mỗi cửa hàng trên đường cũng họ Lương, ngươi dám lòng muông dạ thú……” Hai người mặc dù đối với La Chẩn sinh ra đố kị ghen ghét: đều cùng là nữ tử mà nàng lại có được cẩm tú phú quý(giàu sang gấm vóc). Nhưng cũng không không dám lên án mạnh mẽ “Các ngươi”. Thủ đoạn của Lương thiếu phu nhân ngay cả cô cô xảo quyệt của các nàng cũng phải e ngại đến tận xương, các nàng ai dám đụng chạm chứ? Vả lại người ta cùng Hoàng thân qua lại thân mật, chính mình nịnh bợ sợ còn không kịp, nào dám tiện đường tiện thể.
“Biểu ca, ngươi không cần lo lắng, Ngụy gia chúng ta là hậu thuẫn của ngươi, cho dù mạo hiểm liều chết cũng sẽ đến trước kiệu Quốc quân Quốc hậu kêu oan, thay ngươi đem……”
“Ta đương nhiên không cần lo lắng.” Lương Hành điềm nhiên thổi lá trà nổi trên mặt nước trà, mi mắt vẫn không nâng lên, “Tài sản của Lương gia, ta xác thực không có một hào, thì có gì ngạc nhiên?”
“Biểu ca, cô cô nói….”
“Mẹ ta nói cái gì thì các ngươi tìm bà phụ trách đi. Nếu bà thật sự xem trọng các ngươi, hai vị biểu muội gả cho lão nhân gia bà ta cũng không sao.”
“Ngươi ——” mặc dù thuở nhỏ nhiều lần bị vị biểu ca lãnh ngữ ít lời này thường xuyên làm cho nghẹn họng, nhưng vẫn là chịu không nổi a, “Biểu ca, ngươi bị yêu nữ này mê hoặc có phải hay không? Cô cô là mẹ ruột của ngươi, ngươi không thể không hiếu…”
Yêu nữ? La Đoạn nhướng đôi mày như lưỡi đao, lại nâng mũi chân lên, nhắm đúng vào cái mông của kẻ đang huyên thuyên một cước. Y Hồng “Bùm—” một cái, nằm úp sấp xuống đất, tư thế cực kỳ bất nhã.
“Hai nữ nhân họ Ngụy kia, muốn cùng bổn tiểu thư tranh giành nam nhân cũng phải tự lượng sức mình, hai người các ngươi so với Diêu Y Y còn ngu hơn năm phần, chỉ xứng cho bổn tiểu thư khai vị trêu chọc một chút cho đỡ buồn thôi. Tính tình của ta vốn không tốt, lại để cho ta thấy hai người các ngươi ở trước mặt nam nhân của bổn tiểu thư ‘tao thủ lộng tư’(*), bổn tiểu thư sẽ đem các ngươi ném vào lồng heo làm heo nuôi lấy thịt!”
(* tao thủ lộng tư: làm duyên làm dáng, tán tỉnh, õng ẹo)
Nam nhân của bổn tiểu thư? Người nói nhanh miệng, người nghe chú ý. La Chẩn, La Khởi ý vị thâm trường nhìn chăm chú, Lương Hành khóe mắt nhuộm sắc cười, trông thật phi thường hưởng thụ.
Bị người đánh mắng, hai nữ nhân khóc như hoa đào gặp mưa, “Biểu ca…. Nàng…. Nàng ỷ thế hiếp người như thế, ngươi cũng không quản?”
“Luận bối phận, nàng là biểu tẩu, dạy các ngươi một ít đạo lý làm người cũng là phải.” Chi Hành thản nhiên nâng mí mắt, hai mắt tràn đầy nhu hòa dừng trên lệ nhan xinh đẹp của Đoạn Nhi, lại lạnh nhạt quay đầu nhìn về phía hai vị biểu muội hoa dung thất sắc, “Trở về bẩm báo mẹ ta, Chi Hành ở Ngọc Hạ Quốc đợi bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến dưỡng lão.”
“Biểu ca!” hai nữ nhân dậm chân hờn dỗi, Chi Hành bất vi sở động. Nếu là ở nhà, hai người sợ là sớm đã có một phen cuồng phong bão táp, xé gió động trời rồi. Nhưng trước mắt, các nàng còn biết cân nhắc, thanh âm nặng nhẹ. “Biểu ca, cô cô sẽ không cho phép ngươi làm như vậy. Ngươi chờ đi, chúng ta sẽ nhờ bác thay chúng ta xả hận!”
Ngụy gia tiểu thư phẩy tay áo bỏ đi, hai nàng lúc này đương nhiên không ngờ được, tương lai ngày nào đó, ngay cả ở trước mặt cô cô của các nàng, La gia Nhị tiểu thư cũng không một chút do dự, một cước, không, hai cước đem các nàng từ bên người Chi Hành lưu loát đá văng ra. Tuy là cô cô nổi danh gian xảo, nhưng lúc chống lại con dâu mạnh mẽ lại có thể làm gì được đây?
“Lương Chi Hành, ngươi mà cũng biết thương xót sao, nếu bên cạnh ngươi lộ cái loại mặt hàng dây dưa này, bổn cô nương sẽ hoài nghi ánh mắt chính mình nha.” La Đoạn nhún nhún vai, quay mắt lên mâm cơm, “Aiz—, đồ ăn đều lạnh hết rồi. Vì kia hai tiểu nhân kia, làm lỡ bổn cô nương dùng bữa, không đáng giá…. Hả, ngươi làm cái gì?”
“Hiệt nhi, ngươi phân phó phòng bếp, nấu vài món ăn đưa đến Triêu Vân viên cho tiểu thư nhà ngươi.” Chi Hành nắm cổ tay giai nhân rời đi.
“Ngươi làm cái gì?”
“Nàng thật ham kiếm tiền, mấy ngày nay vì buôn bán đi sớm về khuya, ăn xong cơm rồi nghỉ ngơi thật tốt cho ta!”
“Ngươi quản ta…. A, ngươi lo lắng cho ta sao, ngốc mặt lạnh?”
“…. Đừng có nói nhảm nhiều nữa, nhanh chút đi!”
“Xì, thừa nhận lo lắng cho ta sẽ chết sao, ngốc mặt lạnh không hiểu tình thú gì cả.”
“Cho dù ta lo lắng cho nàng thì như thế nào? Nam nhân không thể lo lắng cho nữ nhân của mình sao?”
“Ý ý ý……”
Đôi oan gia vui vẻ này, cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi. La Chẩn mỉm cười nhìn theo, bỗng nhiên trên hàm hơi đau, cúi mắt nhìn xuống đối diện với một đôi con ngươi trong suốt chưa lui ý xấu vì vừa mới làm chuyện xấu xong, “Xú tiểu tử, dám cắn mẹ?”
“.… Cạc cạc.… Cạch cạch.…”
“Tiểu tử bất hiếu, xem mẹ như thế nào đánh ngươi?!”
“.… Cạc cạc.… Ha cạc cạc.…” Bảo Nhi la hét vui vẻ xoay thân mình béo nho nhỏ, ở trong khuỷu tay mẫu thân mặc sức nhõng nhẽo.
La Khởi thở dài, thấy tỷ tỷ cùng tỷ phu chuyên tâm không dời, Nhị tỷ cùng Chi Hành thì ‘tình hữu độc chung’, nàng tin tưởng thế gian còn có tình yêu tồn tại, chẳng qua là, cần vận khí và cần cơ duyên.
Phạm Dĩnh gần đây, có nhiều chuyện phiền muộn.
Chuyện thứ nhất, là Ngọc Vô Thụ cùng La Khởi, một đôi như Kim Đồng Ngọc Nữ được trời đất tạo nên này lại vì chính mình mà sinh ra khoảng cách. Nguyên tưởng rằng theo Nhị hoàng tử ‘ngàn dặm truy thê’ sẽ có kết quả viên mãn, cũng không ngờ tới…. Nàng có gặp qua Ngọc Vô Thụ, cũng đã thử khuyên giải an ủi, nhưng đối phương lại chỉ lắc đầu cười khổ……
Chuyện thứ hai, ân công nương tử…. Phụ thân đối với nương cố chấp nàng là người rõ ràng nhất, bất quá, nếu cha không thể đợi cho ân nhân nương tử dương thọ kết thúc, nàng nên đứng về bên nào đây?
Chuyện thứ ba, Hàng Niệm Nhạn…. Cái tên nam nhân ngu ngốc kia, rốt cuộc muốn như thế nào? Đã muốn nói rõ nói cho hắn biết mình không có lòng dạ nào với hắn, vẫn còn năm lần bảy lượt dây dưa là như thế nào? Hắn không phải trước giờ là tên cổ hủ cố chấp, yêu da mặt thể diện nhất hay sao? Không phải đã vô thanh vô tức biến mất một thời gian sao? Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện……
Nhưng, trong những chuyện phiền muộn này, khiến nàng đau lòng xót dạ nhất, vẫn là chuyện hồn phách của mẫu thân. Nàng muốn gọi mẫu thân quay về để một nhà đoàn tụ, phần này bức thiết tất nhiên là không thể nghi ngờ.
Nhưng ân công nương tử rõ ràng là có tướng công ân ái, có kiều nhi khả ái. Nếu vì chính mình một nhà viên mãn phải trả giá đắt bằng sự chia rẽ của một gia đình hạnh phúc khác, nàng làm sao an lòng được chứ? Huống chi, nếu thật sự mẹ có trở lại, là có thể trở về một nhà viên mãn sao? Năm trăm năm trôi qua, khúc mắc của mẹ, bản tính của cha…. Còn nữa, nếu con dâu trưởng khôn khéo kiên cường của Lương gia biến mất, thay vào đó là mẫu thân u buồn sầu muộn, nàng làm sao có thể vui cười mà gặp lại đây?
“Phạm Dĩnh, ngươi đứng chờ ở chỗ này là có việc tìm ta sao?” La Chẩn đang trở về nội viện, gặp tuyệt thế giai nhân một mình đứng trước cửa.
“Ân công nương tử….” Phạm Dĩnh ngước mắt, trong đôi mắt trong veo như hồ thu lộ vẻ phức tạp khó hiểu.
Aizz—, Phạm đại mỹ nhân dùng loại ánh mắt tràn đầy tình cảm tôn kính như khi Bảo Nhi nhìn nàng, thật sự là làm người ta không thoải mái nha. La Chẩn thản nhiên cười, nói: “Thông cảm, ta là phàm nhân, không chịu nỗi thời tiết rét lạnh này, vào trong phòng nói chuyện đi.”
Trong phòng, phân phó Phinh Nhi pha trà nóng, bưng trái cây điểm tâm lên. Xuyên qua khói trà lượn lờ, La Chẩn nhìn vị tuyệt sắc mỹ nhân này, “Nhìn ngươi mang bộ mặt sầu thảm, là vì chuyện của Khởi Nhi, hay còn có nguyên nhân khác?”
“Tình cảnh hiện giờ của Nhị hoàng tử cùng Tam tiểu thư, Phạm Dĩnh cũng có trách nhiệm, không bỏ qua được.”
“Ngươi nha, trời sinh là một viên Thất Khiếu Linh Lung Tâm(*), tuệ chất tự nhiên. Duy nhất không đủ, đó là quá để tâm vào chuyện vụn vặt. Việc này Khởi Nhi đều đã nghĩ thông suốt rồi, biết rõ ràng giữa nàng và Ngọc Vô Thụ có vấn đề, ngươi bây giờ còn so đo cái gì?”
(* Thất khiếu linh lung tâm: thành ngữ, ‘thất khiếu’ đây là cách nói xưa: tương truyền trái tim có bảy lỗ. Dùng để miêu tả người thông minh, khéo léo.)
Phạm Dĩnh trong ánh mắt thoáng chút ngơ ngẩn.
“Làm sao vậy? Là ta nói quá lời sao?”
“.… Khởi Nhi đã nghĩ thông suốt ư? Nàng, sao lại làm như thế?”
Mặc dù biết rõ Phạm mỹ nhân đang ‘đánh trống lảng’, La Chẩn vẫn nói: “Theo như Khởi Nhi nói, nàng cùng Ngọc Vô Thụ đều có khuyết điểm, là không có cách nào dung hợp với nhau, may mắn là phát hiện sớm, mọi người còn kịp quay đầu lại.”
“Quay đầu lại? Cảm tình đưa ra còn có thể quay trở lại như cũ sao?”
“Bị thương đương nhiên là không thể tránh khỏi, giống như con người sống trên đời không thể tránh khỏi việc ngoài ý muốn, đau khổ, oán hận, khóc lóc qua đi, cuộc sống vẫn còn tiếp tục.”
“Ngài……” Phạm Dĩnh thần sắc lại mê mang, “Đã từng có lúc, mẹ ta cũng từng nói với ta những lời này…. Nàng muốn ta đối với từng việc học cách tự thỏa mãn, học cách buông tay……”
La Chẩn giật mình.
“Kỳ thật, ta biết việc cha muốn làm là nghịch thiên. Nương đã luân hồi chuyển thế, sẽ không có khả năng có một ngày hoàn hồn. Nhưng ta vẫn có một chút tư tâm, hy vọng nương có thể trở về.” Phạm Dĩnh ngước mắt, trong mắt có hơi nhiều loại tình cảm tôn kính, yêu thương làm La Chẩn cảm thấy không được tự nhiên, “Ngài và mẹ rất khác nhau, mẹ dịu dàng u buồn, ngài kiên định tự tin, mẹ mềm mại như nước mùa xuân, ngài lại dẻo dai giống như tơ lụa. Ngài yêu một người, giống như có thể ‘nghĩa vô phản cố’(*), lại không thể dễ dàng tha thứ phản bội. Ngài chưa hề ủy khuất chính mình, ngài so với mẹ sống khoái hoạt hơn.”
(* Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước)
“Cái này……” La Chẩn thật là không biết nên nói từ gì.
“Nếu cùng là linh hồn của mẹ, ta sẽ không so đo là ở trong thân xác nào, chỉ cần mẹ sống được hạnh phúc là tốt rồi.”
Ừ, thật là tốt a…, nhưng mà……
“Cha ta sẽ không từ bỏ ý đồ, ngay cả ta có khuyên, cha cũng sẽ không nghe. Nhưng mà, ân công nương tử xin nhớ kỹ, ta sẽ giúp ngài.”
“Theo ý ngươi nói, phụ thân ngươi không chịu đợi cho ta ‘thọ chung chính tẩm’ sao?” Nàng tất nhiên sợ chết a, nhưng chuyện ‘thọ chung chính tẩm’ như vậy, cho dù sợ cũng sẽ đến a. Chuyện sau khi chết, lúc còn sống không cần lo lắng nhiều quá. Bình tĩnh mà nói thì sau khi linh hồn bị Phạm Trù bắt đi lại như thế nào? Vẫn là linh hồn của nàng, nàng liền sở hữu thôi, đến lúc đó nàng không chọn Phạm Trù, hắn có thể làm gì nàng chứ?
“Ngài rốt cục tin tưởng ngài là mẹ ta chuyển….”
“Ba người phụ tử các ngươi lời nói chính xác như một như thế, sẽ để cho ta không tin sao?” La Chẩn thở dài bất đắc dĩ nói, “Nếu mỗi người đều có kiếp trước kiếp này, ta đối với việc chính mình có được kiếp trước cũng không nên bất ngờ có phải hay không?”
“Ngài mặc dù không giống với mẹ, nhưng trong lúc lơ đãng lại có một ít chỗ tương tự như mẹ khiến ta kinh ngạc. Lời này, mẹ ta từng nói qua không sai một chữ.” Xem xét kỹ điều này, Phạm Dĩnh quyết tâm lại càng kiên định hơn, nếu cha nghịch thiên, cưỡng ép lấy đi linh hồn, nàng tất nhiên sẽ nghĩ cách ngăn trở.
“Cha đi tìm hảo hữu, chính là đạo hữu lúc trước đã giúp hắn tránh được Thiên kiếp – người đã tu luyện thành tiên, hình như là –Duyên Thiện đạo trưởng, đã chỉ cho cha ta một ít pháp thuật huyền môn chính tông, để cha ta gia tăng nội lực thâm hậu, sợ là Khứ Ác đạo trưởng cũng khó đối phó. Nhưng, kiếp trước cha mắc nợ hạnh phúc của ngài, ta chưa từng có một lần tương trợ; kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không để cha phá hỏng cuộc sống mỹ mãn của ngài.”
Phạm đại mỹ nhân nói lời này, có thể nói là cảm động lòng người. Nhưng hồi lâu sau La Chẩn hiểu được, vài lời nói ra nghe thì cảm động đấy, nhưng nếu không thể thực hiện, thì đối với người nghe tràn đầy kỳ vọng lại giống như thành phản bội, chẳng thà lúc trước người nói không nói, người nghe không nghe thấy thì hơn a.
“Chi Tâm, Chi Tâm, Chi Tâm!” Khứ Ác kéo theo chùm râu dài, liên thanh kêu gọi, đuổi theo người nào đó phía trước đang chạy nhanh như gió, “Lương Chi Tâm ngươi vì sao không đếm xỉa tới bần đạo a?”
Chi Tâm ôm con, thở phì phì cắm đầu chạy đi, không để ý đến lão nhân vô dụng không thể giúp đỡ nương tử ở phía sau.
“Lương Chi Tâm, ngươi là hài tử ngoan, không thể học theo lũ con buôn trên đời làm cái chuyện qua sông đoạn cầu a. Huống chi, bần đạo cũng chưa nói là không giúp được nương tử ngươi a…. Ui da! Ngươi đột nhiên đứng lại cũng không thể nói trước cho bần đạo một tiếng sao?”
Chi Tâm đôi mắt to chớp chớp, con ngươi đen trong vắt, sùng bái cùng cảm kích mạnh mẽ tuôn ra. Bảo Nhi trong lòng hắn cũng trừng đôi mắt nhỏ long lanh nước làm như tha thiết lắm. “Khứ Ác gia gia, ngươi có thể giúp nương tử sao?”
Tự xưng là tu thân dưỡng tính, giỏi kiềm chế – Khứ Ác đạo trưởng lúc này chán nản, “Ngươi khi nào học được nịnh hót như vậy chớ? Có thể giúp thì ngươi kêu bần đạo ‘Gia gia’, không thể giúp chính là ‘Lão nhân’?”
“Ngươi có thể giúp hay không nha?.”
Bảo Nhi cũng nhe răng nhỏ, “Cạc cạc!” giơ bàn tay béo nhỏ ra, túm lấy chòm râu dài lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt.
“Có thể giúp, đương nhiên có thể giúp!” Khứ Ác nhảy lùi ba bước, né tránh tiểu ma thủ tàn phá, “Chính là, biện pháp này ngươi phải đồng ý, nếu ngươi hối tiếc, thì không thể thi triển được rồi.”
“Có thể giúp nương tử không?”
“Đó là đương nhiên.”
“Có thể giúp nương tử Chi Tâm sẽ không hối tiếc!”
“Nhìn bộ dạng ngươi đối với nương tử xem như bảo bối thế kia, thật không chắc chắn a.” Khứ Ác lắc đầu, “Biện pháp kia là phương pháp vô cùng đặc biệt, cũng rất nguy hiểm, sai từng bước sẽ…… Tóm lại, hiện tại ta trước tiên nghĩ cách bảo vệ nương tử ngươi đã, cái biện pháp kia khi nào vạn bất đắc dĩ thì dùng……”
“Biện pháp gì?” Nghe thấy tiếng con trai La Chẩn ra cửa nghênh đón, vừa vặn nghe thấy Khứ Ác chốt hạ một câu, “Đạo trưởng hiện tại không thể nói sao?”
“Aizz—, biện pháp này dẫn tới hung hiểm, một cái không tốt sẽ……”
“So sánh với hiện tại La Chẩn lúc nào cũng đề phòng bị người bắt hồn, cái nào hung hiểm hơn nữa?”
“Này…… trước vào phòng, đợi bần đạo thiết lập kết giới, lại nói chuyện tiếp a. Nếu Lương thiếu phu nhân đối với phương pháp này có thể tiếp nhận, còn thỉnh thuyết phục Chi Tâm phối hợp mới được. Sợ nhất là hắn không thuận theo a……”
“Nhị hoàng tử phải đi về sao?” Phạm Dĩnh chân mày đầy lo âu, “Vậy quả nhiên là các hạ cân nhắc kết quả rồi?”
Ngọc Vô Thụ làm như vô sự, cười cười, “Ta lần này, mượn danh nghĩa là tham dự lễ mừng Hàng Hạ quốc đi sứ đến đây. Hiện giờ, tất nhiên là nên trở về, làm sao còn cần cân nhắc mà đi.”
“Nhưng Nhị hoàng tử mục đích chân chính vẫn chưa……”
“Phạm Dĩnh, ngươi đã khuyên ta nhiều lần, đã hoàn thành trách nhiệm của bằng hữu rồi, đa tạ.”
Nghe hắn hiển nhiên không muốn nhiều lời, Phạm Dĩnh nhíu mi hỏi: “Nếu La tam tiểu thư gả cho người khác, ngươi thật sự có thể thản nhiên vô vị sao?”
Giữa chân mày Ngọc Vô Thụ co lại một chút không thể nhìn rõ, lại hé môi cười cười, “…. Nếu, nàng gả cho người khác, liền chứng minh rõ ràng nàng đối với Vô Thụ dụng tình không đủ, ta còn có thể như thế nào đây?”
“Các ngươi làm sao lại đến bước này chứ?” Phạm Dĩnh thở dài ai thán, “Ngươi khởi hành về nước, La tam tiểu thư cũng quay về chỗ cũ… Aizz—.”
“Quay về chỗ cũ?” Ngọc Vô Thụ mâu quang chợt lóe, “Cái gì gọi là quay về chỗ cũ?”
“Chính là trở lại lúc trước a. Coi như chưa bao giờ cùng ngươi quen biết, mỗi người đều trở lại vị trí của riêng mỗi người.”
“Nàng……” Một mạch tức giận nhuộm thấm khóe mắt đuôi mày, “Đây là nàng chính mồm nói?”
“Ân công nương tử nói La tam tiểu thư đã nghĩ thông suốt, cũng xác định mình cùng Nhị hoàng tử nhất định không thể trở thành vợ chồng. Sáng nay khi La tam tiểu thư xuất môn bàn bạc, khí sắc tinh thần cũng tốt hơn nhiều, có lẽ là sự thật.” Phạm Dĩnh ngầm quan sát sắc mặt đối phương, nàng không chắc những lời nói ra có thể khiến Nhị hoàng tử lại nản lòng thoái chí mà hoàn toàn ngược lại hay không. Nhưng việc đã đến nước này, đành phải ‘có bệnh mà chữa loạn’ thôi, thuốc nếu không chữa đúng bệnh, thì cùng lắm cũng duy trì tình hình như lúc này mà thôi.
Ngọc Vô Thụ đột nhiên xoay lưng đi. Cái gì gọi là nhất định không thể trở thành vợ chồng? Nếu không phải nàng cố tình gây sự, bọn họ bây giờ nói không chừng đã là vợ chồng! Cho tới nay, hắn đều là người chủ động, nàng chỉ đứng ở chỗ cũ; nay hắn hơi lui bước, nàng thế mà lại quay đầu bước đi, này tính là cái gì?
“Quên đi.” Phạm Dĩnh trong thanh âm ảm đạm trộn lẫn mỏi mệt, bàn tay trắng nõn che trán, liếc trộm hướng Nhị hoàng tử, quyết định hạ một liều nặng nữa, “Phạm Dĩnh cảm thấy bản thân đã đem hết toàn lực, hai vị nếu không thể quay lại vu hảo, có lẽ thật sự là duyên phận không đủ. Kỳ thật, Nhị hoàng tử có Xương Lương vương Quận chúa thân phận tương xứng, Tam tiểu thư có Triều Ninh công tử môn đăng hộ đối, coi như là mỗi người đều có nhân duyên……”
Ngọc Vô Thụ sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, “Phạm cô nương, ngươi không làm người hoà giải, cũng không cần phải làm Kiều thái thú(2) đâu.”
Ái chà! Thế nào, là đang mắng nàng ‘loạn điểm uyên ương phổ’ sao? “Nhị hoàng tử, ngươi cho tới bây giờ nói chuyện với Phạm Dĩnh chưa từng dùng khẩu khí nặng như vậy đâu.”
Trên mặt Ngọc Vô Thụ chưa trút bỏ sắc lạnh, trầm ngâm không nói.
“Xem ra, ta không nên nhiều lời nữa, Nhị hoàng tử đã rất rõ ràng ở trong lòng của ngươi, Phạm Dĩnh phân lượng cùng La tam tiểu thư căn bản không thể giống nhau mà nói rồi.”
“Ta chưa từng có nói qua ngươi cùng Khởi Nhi phân lượng như nhau.”
Aizz—, vị Nhị hoàng tử này, làm vậy thật không sợ thương tổn ‘trái tim nữ nhi yếu đuuối’ của nàng sao? Phạm Dĩnh mỉm cười xinh đẹp nói, “Vậy chúc Nhị hoàng tử hồi hương một đường thuận gió, cáo từ.”
Khẽ nhún người chào, Phạm Dĩnh nhẹ nhàng trở về. Nàng là một con hồ ly tinh mà thôi, xác thực không thể làm Kiều thái thú được. Tiếp theo, Nhị hoàng tử có vượt qua được kiêu ngạo của Hoàng tộc, Tam tiểu thư có thu liễm được tính bướng bỉnh quý tộc, để hai người nở hoa kết quả hay không, thật sự phải xem duyên phận của chính họ rồi.