Cái gì? La nhị tiểu thư đứng đực ra, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, giây lát sau đã chỉ thẳng vào chóp mũi tiểu nhị mà nói: “Người kia đắc tội với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư kêu ngươi cho hắn dùng chút thuốc xổ, sau đó đi gọi đại phu, phán đoán là hắn không hợp thủy thổ, để hắn từ đâu tới đây thì trở về nơi đó… Ngươi làm cái gì? Ngươi dùng dược mạnh gì? Ngươi có biết không hả, nếu người kia chết, bổn tiểu thư sẽ là người đầu tiên đem ngươi đưa ra quan huyện!”
A… trời ơi, may mắn là giả, nếu quả thật đùa giỡn với nhân mạng, vị Nhị tiểu thư này thật sự có bản lĩnh đổi trắng thay đen nha. Tiểu nhị thầm véo bắp đùi mình một cái, nặn ra hai giọt lệ:
“Nhị tiểu thư, tiểu nhân cũng chỉ làm theo phân phó của ngài, hạ lượng nhỏ thuốc xổ thôi à. Thế nhưng người đó sau khi uống vào, bắt đầu chạy mấy lần tới nhà xí. Tiểu nhân nói để gọi đại phu cho hắn, hắn nói bản thân hắn là đại phu, không muốn tiểu nhân tốn công. Tiểu nhân sợ làm cho hắn sinh nghi nên cũng không dám hỏi nhiều. Tiểu nhân bận rộn hai ngày, hôm nay mới nhớ tới hắn, đến phòng kia thì vừa nhìn thấy vị công tử đó nằm trên giường, sắc mặt hiện mấy màu quỷ quái, vừa trắng vừa xanh thấy mà ghê. Ngài mau đi xem một chút đi, tiểu nhân sợ quá.”
“… Thật sao?” La Đoạn hoài nghi nhìn tiểu nhị từ đầu xuống chân, “Tiểu Lâm Tử, chắc người cũng biết hậu quả nếu lừa gạt bổn tiểu thư rồi chứ?”
Trong lòng giật thót một cái, nhưng vì một đĩnh bạc trắng kia, tiểu nhị bèn nghiến chặt răng, gật đầu, “Có cho mượn thêm mấy lá gan tiểu nhân cũng không dám lừa ngài có đúng không ạ?”
La Đoạn giơ tay gõ lên trán một cái, “Được rồi, để ta đi xem thử coi cái dáng vẻ hấp hối của hắn trông như thế nào. Nếu cần, bổn tiểu thư có thể hào phóng cung cấp một bộ quan tài.”
Tiểu nhị xoay người, vừa mới nghĩ gắn thêm cánh vào gót chân để nhanh chóng chuồn mất, cổ đã bị người ta tóm được, hóa ra là thiếp thân nha đầu Hiệt Nhi của Nhị tiểu thư, “Trước khi tiểu thư trở lại, ngươi là nghi phạm giết người, nên ngoan ngoãn ở yên trong này đi.”
Bị Hiệt Nhi điểm huyệt mấy câu, tiểu nhị chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, cổ họng lấp kín, nằm xụi lơ ở cửa sau có người gác cổng của La phủ… Aizz, hối hận không kịp rồi đúng không? Tham tiền ôi tham tiền…
La Đoạn đến khách điếm, thế nhưng phòng lại trống không. Bên trong gian phòng mà Tiểu Lâm Tử chỉ chỉnh tề sáng sủa, không có hơi người, nhưng khách trọ trước khi đi không quên để thư lại ghi rõ ràng:
“Nuôi mà không dạy, lỗi của cha mẹ. Vì cô có lòng hại người, hôm nay bổn công tử đặc biệt tới cửa chào hỏi lệnh tôn lệnh đường, xem như đề phòng cẩn thận, miễn gây ra hậu hoa về sau.”
… Tên ngốc mặt lạnh bề ngoài đần độn bên trong khốn kiếp kia! La Đoạn quay đầu chạy gấp, chui vào xe ngựa trước khách điếm, ngay lập tức thúc giục phu xe ra roi thúc ngựa. Nhưng mới tới trước cửa nhà mình, đã thấy cửa lớn mở, có người từ trong bước ra ngoài, trái có phụ thân đi cùng, phải có mẫu thân đưa tiễn, cái người đang ở chính giữa, không phải là tên mặt lạnh dưa chuột kia thì còn là ai nữa?
“Này, ngươi….” Nàng vén váy nhảy xuống gọng xe, ngón tay chỉ vào chóp mũi người kia…
“Đoạn Nhi, con nôn nóng như lửa đốt lưng như vậy là sao?” Thích thị vặn mày sẵng giọng.
La Đoạn đột nhiên rất ảo não: nhờ tên ngốc này ban tặng, suýt nữa thì lý trí mình mất hết, phát động bão tố ngay trước mặt cha mẹ… “Cha, mẹ, Đoạn Nhi….”
“Lớn rồi mà còn xúc động như thế, không sợ bị người ta cười chê sao hả?” Thích thị điểm trán nữ nhi nhà mình, “Sao còn không bái kiến Lương đại ca đi.”
“Lương… đại ca?” Con ngươi như bồ đào ngâm nước của La Đoạn chợt trợn to, hất đầu trừng về phía tên ngốc nào đó. Người sau trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giờ xẹt qua một tia chế nhạo. Răng trắng thầm cắm, đồ ngốc không sống không quen không mặn không lạt này…
“Không cần phải khách khí, La gia muội tử.”
Ai khách khí với hắn hồi nào? … Đợi chút, La… gia… muội tử? “Ngươi cho bổn cô nương là…” có quen biết…
“Đoạn Nhi?” Nữ nhi nhà mình liên tục thất thố, hai vợ chồng La Tử Kiêm đồng loạt nhíu mày.
La Đoạn hít một hơi, ổn định tinh thần, mặt về như cũ, thi lễ như phép tắc, “Lương đại ca, hân hạnh quen biết.”
La Tử Kiêm lúc này mới hài lòng, mỉm cười nói: “Đoạn Nhi, Lương đại ca của con hiện tai đang ở khách điếm “Khách Như Gia”, con phân phó người bên đó chăm sóc tốt một chút.”
“Tạ La thúc phụ.” Lương Chi Hành thi lễ, “Thật ra thì Nhị tiểu thư đã thông báo qua, mọi người tại khách điếm đối xử với tiểu chất rất là….”
“Lương đại ca.” La Đoạn lập tức cười vô cùng hòa ái lại thân thiện, thiện lương mà lại từ bi, “Đứng ngay trước cửa không phải là nơi để nói chuyện, ngài đường dài bôn ba, tàu xe mệt nhọc, cũng nên trở về khách điếm nghỉ ngơi cho tốt, tiểu muội thay mặt phụ mẫu tiễn Lương đại ca.”
Thích thị nhoẻn cười, “Đứa nhỏ này, giờ này mới coi như hiểu chuyện. Con thay mặt cha mẹ đưa Lương đại ca của con trở về khách điếm đi.”
“Vâng.” La Đoạn đổi giọng nói từ giòn tan thành giọng yếu đuối như tiểu muội, vươn tay ra mời, “Lương đại ca, mời.”
“Ngươi và cha mẹ ta nói gì đó?”
“Nên nói đều nói.”
“Vậy ngươi nói cái gì?”
“Cô chắc biết mà.”
“Ngươi….”
“Lương gia thiếu gia!.” Tiếng chân bình bịch, có người thở vội gấp gáp chạy tới, lúc đến gần, trước tiên chào La Đoạn, rồi nói, “Lương gia thiếu gia, lão gia phu nhân phân phó tiểu nhân theo ngài đến khách điếm để hầu hạ.”
La Đoạn trợn tròn đôi mắt đen, “Tại sao, Khôn thúc?” Cha và mẹ đích thân tiễn hắn ra tận cửa còn chưa đủ sao, còn phái Khôn thúc là người hầu hạ đắc lực nhất của bọ đi hầu hạ tên ngốc này?
“Nhị tiểu thư, Lương gia thiếu gia là hôn phu của đại tiểu thư, chính là cô gia của chúng nô tài, chúng ta đi hầu hạ thì cũng phải thôi. Tiểu thư chắc cũng biết, Lương thiếu gia từ xa đến đây, lại không chịu chuyển vào trong phủ, lão gia phu nhân không yên lòng chút nào.”
“Cô gia?” La Đoạn giọng kinh ngạc, không để ý đến người đi đường đang liếc mắt nhìn, hung tợn trừng mắt nhìn Lương Chi Hành, “Ngươi cầu hôn trước mặt cha mẹ ta sao?”
Lương Chi Hành gật đầu, ung dung, “Có thể nói như vậy.” Nếu không phải hắn vừa nhận được thỉnh cầu của La đại tiểu thư, nếu không phải vì giúp đại ca thực hiện kế hoạch giấu diếm thân phận này, hắn làm gì sẽ bỏ qua niềm vui tranh đấu với cô gái nhỏ này chứ? Nhưng nhìn khuôn mặt xinh như hoa đào này lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn tức giận sinh động như thế, lá thư mà mình để lại chắc đã không làm nhục sứ mệnh của nó, tâm tình hắn như được thêm ba phần vui sướng.
“Tên ngốc mặt lạnh, lời của bản cô nương nói ngươi dù có nghe bằng chân cũng không hiểu phải không?” La Đoạn kê sát khuôn mặt lại, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi không xứng với tỷ tỷ ta, những lời này nói sao ngươi mới chịu hiểu đây!.”
Với một khoảng cách gần như vậy cùng với mùi hoa đào thơm thơm xông vào trong mũi mà vẫn giữ cho mặt không đổi tim không đập tuyết đối không phải là chuyện dễ dàng, nhưng Lương Chi Hanh làm được. Nhưng cũng chỉ có hắn mới hiểu, mạch đập ở cổ tay đã rối loạn thế nào. “… Nhị tiểu thư, nếu tại hạ không xứng với lệnh tỷ hoàn mỹ vô khuyết, xứng với cô được không?”
“… Hả?”
Nói xong lại sợ là mình vốn bình sinh rất ít khi ra giọng ngả ngớn đùa cợt như vậy, Lương Chi Hành liền khẽ lui chân về phía sau, xoay lưng lại thiên hạ có khuôn mặt hoa đào kia, nét mặt lấy lại vẻ lạnh lùng như cũ, nói với người hầu của La phủ: “Khôn thúc, cuộc sống của tại hạ đơn giản, từ nhỏ đến lớn đều tự mình xử lý. Ý tốt của La thúc phụ La thẩm, tại hạ xin ghi nhận trong tim. Mời ngài quay lại đi thôi.”
Mãi cho đến lúc thân ảnh thon dài của hắn rẽ sang góc đường khác không còn nhìn thấy nữa, La Đoạn cũng được nha đầu nhà mình đỡ tay bắt đầu cất bước di chuyển, lại đột nhiên hét lên một tiếng: “Tên đại ngốc mặt lạnh như quả dưa kia, hắn…” dám đùa bỡn bổn tiểu thư? … Có phải hắn nên hỏi thăm xem kẻ đầu tiên năm đó dám lên tiếng trêu đùa bổn tiểu thư giờ đang ở đâu không?
“Tiểu thư, Tiểu Lâm Tử xử lý thế nào giờ?”
“… Tiểu Lâm Tử nào?”
“Chính là cái kẻ bẩm báo với ngài rằng Lương gia thiếu gia bị tiêu chảy ba ngày sắp hấp hối nhưng trên thực tế vẫn sống nhăn, lại còn có biện pháp làm ngài tức giận đến hấp hối đó, Tiểu Lâm Tử đó đó.”
“Đưa đến trại nuôi heo Vạn Hợp Trấn, chuyên trách tắm rửa cho heo. Trong vòng ba tháng, bổn tiểu thư hy vọng không phải nhìn thấy bản mặt hắn ở thành Cao Duyên này.”
“Vâng.”
“… Đợi chút, Hiệt Nhi, ngươi nói rõ cho ta nghe, bổn tiểu thư bị tên ngốc mặt lạnh kia chọc giận đến hấp hối hồi nào hả?”
“… Nô tì lỡ lời….”