“Vô Thụ, lâu nay ngươi sống ở nước chư hầu, giờ mới quay về, nhìn thấy phong cảnh sơn thủy hữu tình như thế này, có cảm tưởng gì?” Trên một chiếc thuyền sang trọng, Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp rượu vào tai nóng, yến trái oanh phải ỷ ôi dựa sát, cười cười hỏi người đứng ở đầu thuyền.
Ngọc Vô Thụ nhoẻn miệng cười: “Phong cảnh khắp Ngọc Hạ đều xinh đẹp tuyệt trần, chỗ nào cũng đều tươi đẹp cả có gì khác nhau đâu?”
“Chỗ ngươi ở là phương Bắc, một năm có đến tám chín tháng là gió Bấc mạnh mẽ, nữ tử lại thân mình to lớn nhanh nhẹn dũng mãnh, làm sao có thể so sánh với nơi bốn mùa đều là mùa xuân được? Cũng làm sao có thể có muôn hồng nghìn tía như nơi đây?”
Đây mới đúng là Tấn Vương thúc nha, thật đúng là đánh chết cái nết cũng không chừa. Ngọc Vô Thụ lắc lắc đầu cảm thán, nhưng chỉ cười mà không lên tiếng. Nhưng mà cũng phải, gió hồ nhẹ nhàng lướt qua mặt đúng thật là thoải mái hơn gió hàn phương Bắc mấy phần. Hắn nghĩ như thế, đưa mắt nhìn về nơi xa, sóng xanh mênh mông cuồn cuộn chảy phía trước, thuyền hoa bơi nhẹ, khi thì có tiếng trúc leng keng, lúc lại vang lên tiếng ca nhẹ nhàng, thật là một phong cảnh đẹp đẽ độc nhất vô nhị mà chỉ ở thành Cao Duyên mới có được.
“Nhị tỷ, tỷ làm ơn từ bỏ đi thôi, cho dù tỷ có cố gắng bắt chước đến thế nào chăng nữa, tỷ cũng sẽ không học được phong thái uyển chuyển của đại tỷ đâu!”
“Tam muội, tại mắt của muội bị sao đó thôi, chẳng lẽ không thấy Nhị tỷ ta càng ngày càng có khí độ hay sao?”
“Nhị tỷ, nói cho cùng vẽ hổ không giống sẽ vẽ thành chó…”
“Giỏi cho nha đầu nhà ngươi, xem Nhị tỷ giáo huấn ngươi nói năng bừa bãi như thế nào!”
“Cứu mạng nha…. A….”
Chợt có một trận gió thổi tới, đem tiếng cười trong trẻo đi khắp nơi. Cô gái có tiếng cười trong như chuông bạc, Ngọc Vô Thụ không kìm lòng được, đưa ánh mắt đi tìm nơi phát ra âm thanh này.
Một chiếc thuyền nhẹ giữa đám thuyền trên hồ từ từ xuất hiện trước mặt, ngay khi vừa nhìn thấy, hắn liền xác định chính là con thuyền này. Màn lụa treo cao phất phới theo những cơn gió nhẹ, màu sắc tươi đẹp nhưng nhẹ nhàng, phong cách tuy quyến rũ nhưng không mỵ hoặc kiểu tầm thường, khí gió thổi hơi mạnh thì ẩn ẩn hiện hiện hai thân ảnh, thanh âm nhiều lần phát ra từ đây, vậy không nghi ngờ gì nữa mà đích thực là thuyền này.
“Đó là thuyền của La gia.” Người vừa nói câu đó là Ngọc Thiên Diệp, không biết từ khi nào đã ra khỏi khoang thuyền đến đứng cạnh. “Trên thuyền hẳn là hai khuê nữ của La gia.”
“La gia? Tiểu chất nhớ rõ, La gia là hoàng thương, La gia Đại tiểu thư và Thiều nhi là bạn bè thân thiết. Là La gia đó phải không?”
“Ngoài La gia nhiều tiền phô trương thanh thế đó ra thì còn nhà ai có thể lấy tơ lụa làm buồm để cho thuyền đón gió đâu?” Mấy ngày trước mới nghe chuyện La Đại tiểu thư lừa mình một trận nên Ngọc Thiên Diệp mỗi lần đề cập về La gia đều có thái độ không tốt.
Đúng là La gia kia rồi.
“Tam muội muội, muội dám chạy sao, xem mười ngón thần công của tỷ đây!”
“Nhị tỷ, tỷ xem nha, bởi tỷ như vậy nên mới làm cho muội không thể phục tỷ. Tỷ nghĩ lại mà xem, đại tỷ có lúc nào giơ nanh múa vuốt như vậy đâu?”
“Nha đầu chết tiệt kia, xem ra hôm nay ý muội là muốn cho ta sửa trị muội đó nha!”
“Làm gì được nào, muội trốn đây!”
Một hình ảnh xinh xắn nhảy từ trong những tấm màn lụa ra như một chú thỏ con, miệng vẫn còn phát ra tiếng cười như chuông bạc: “Nhị tỷ, nếu tỷ muốn tu luyện khí chất thì không được kiêu ngạo, mời đứng ở chỗ cũ đừng động thủ nha!”
Áo xanh biếc như mùa xuân, mái tóc đen như mực, lông mày giống như trăng rằm, mắt trong như hồ nước mùa xuân, môi như cánh hoa hồng, răng đều như hạt bắp.
Vốn sinh trưởng ở Hoàng gia, nhan sắc như thế này cũng không thể làm cho hắm rung động, nhưng mà thiếu nữ này lại xinh đẹp tựa như khóm hoa đang phấp phới đón gió xuân bên hồ, tươi sáng mà mềm mại, sinh động mà thanh tú, lập tức có thể khiến cho ngàn mỹ nhân rập khuôn như một trong cung giống như là đầu gỗ.
“La gia Tam tiểu thư, khuê danh La Khởi.” Ngọc Thiên Diệp chẳng hổ là kẻ phong lưu nhất hạng từ trước đến nay nên chỉ cần nhìn là đã biết cái nhíu mày của Hoàng chất ý là gì, giải thích nghi hoặc rất đúng lúc.
“La Khởi?”… ‘Khởi’* ư? Giống như lúc này đôi môi như đóa hoa nở rộ để lộ hàm răng trắng lóng lánh, má lúm đồng tiền, rất đẹp.
(* “Khởi” tiếng Trung vừa có nghĩa là lụa vân, lụa hoa đồng thời cũng có nghĩa là đẹp.)
“La gia tuy là thương nhân, nhưng lại có tính xấu là rất kiêu ngạo như người trên kẻ trước. Bổn vương từng thật lòng nhiệt tình mời La gia Đại tiểu thư làm sườn phi, thế mà La gia không nhận lấy thịnh tình này. Nhị hoàng chất Vô Thụ à, nếu ngươi muốn trêu chọc La gia Tam tiểu thư này, tất nhiên là phải chuẩn bị kỹ càng thật tốt bởi ngươi sẽ vấp phải không ít trắc trở có khi phải trở về tay không đấy.”
Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp tự xưng là phong lưu không tiếc lấy chuyện bại trận chốn tình trường kể lại cho người kia nghe, tất nhiên không phải là vì muốn làm việc thiện tích đức gì đâu. Hoàng chất Vô Thụ này, ngoài mặt là vẻ hào sảng phóng khoáng, nhưng kỳ thật lòng dạ thâm sâu, một khi đã thật sự muốn có một vật gì đó thì vật này sẽ rất khó có thể thoát khỏi tay hắn. Để hắn thay mình mưu mô quỷ kế sửa trị La gia kiêu ngạo không hiểu chuyện kia, không phải là sướng khoái hơn việc tự thân mình phải ra mặt sao?
Ngọc Vô Thụ đột nhiên cười: “Tấn Vương thúc, may thật đấy, người mà thúc thật lòng mời không phải La Tam tiểu thư.”
Ngọc Thiên Diệp sửng sốt: Nếu như là La Tam tiểu thư thì sao? Chú cháu tương tàn sao?
***
La gia Đại tiểu thư lấy chồng xa, nên trách nhiệm tự nhiên chuyển tới trên đầu Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư. Hai vị tiểu thư này mặc dù đều thông minh, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, huống chi cũng không có tính tình bình tĩnh nội hàm của trưởng tỷ, nên bắt các nàng phải ngồi cả ngày ở án thư để kiểm tra sổ sách kiểm tra hàng hóa thì thật sự là làm khó các nàng.
Kể từ đó, việc vốn giải quyết trong một ngày phải mất tới hai ngày để làm, thời gian có thể đến đứng tại tiệm vì thế ít đi tương ứng, hiển nhiên là dẫn đến việc thiếu tay người chạy việc trong tiệm.
Vì vậy, hai tỷ muội xin chỉ thị của gia phụ, quyết định mướn vài vị tiên sinh phụ trách phòng quỹ, chăm lo thu vén các khoản tiền từ các phòng trọ báo đến. Rồi mướn thêm hai ba tiểu nhị thông minh khéo tay, gắng sức bồi dưỡng, cho theo học hai ba vị quản sự lâu năm của cửa tiệm để khi họ nghỉ ngơi thì có người để dùng kịp thời. Aiz, ai bảo đại tỷ thông minh khôn khéo hơn người, tinh lực cũng hơn người của nhà mình giờ đã đi mà lo cho nhà người ta rồi thì phải chịu thôi.
“Nhị tỷ, hôm nay có vừa ý không?” La Khởi vừa đi thu tiền về liền cật vấn kết quả trong ngày.
“Tiểu nhị thì hoàn hảo, chỉ rắc rối ở chỗ những vị trưởng quỹ, khôn khéo quá thì không nhận được, hồ đồ quá cũng lại không được, nhìn tới nhìn lui chỉ có thể tạm dùng được một người. Aiz, tỷ thật sự hoài niệm tỷ tỷ vạn năng của chúng ta nha —”
La Khởi tràn đầy đồng cảm. Đại tỷ thật là lợi hại, là một người đa dụng làm cái gì cũng được, lại không hề biết mệt, tinh thần chuẩn xác thật khiến cho người ta hoài nghi không biết có phải giấu sau khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia là vài cái đầu hay không. Còn các nàng hả, muốn chạy đuổi theo bóng lưng này của đại tỷ thì coi bộ đường xá hơi bị xa à nha.
“Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, ngoài cửa lại có một vị tiên sinh muốn xin vào làm tiên sinh phòng quỹ, Chương quản sự đã thử qua khả năng viết và tính toán, cho rằng có khả năng lắm ạ.” Tiểu nha hoàn bên người của Nhị tiểu thư báo lại.
“Mời vị đó vào đi.” La Đoạn hưng phấn kêu lên. “Nhóc Tam Khởi nhi à, muội cứ kiểm tra đi, tỷ muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Nhị tiểu thư nói đi là đi, Tam tiểu thư cũng đành phải nhận lĩnh chức trách, thích thú ngồi ngay ngắn sau án thư: “Hiệt nhi, dẫn người vào.”
Dứt lời, nàng tự rót cho mình một ly trà từ từ vừa thổi vừa thưởng thức, chợt nghe —
“Tiểu sinh bái kiến tiểu thư.”
Khụ… Nếu không có khả năng nín nhịn, La Khởi thiếu chút nữa đã phun hết ngụm trà trong miệng ra. Còn bây giờ thì đang lấy khăn che lên miệng, ho nhẹ vài cái không ngừng.
Người tới tự xưng là tiểu sinh, lại dùng cái kiểu lễ nghĩa lấy hai tay áo bắt quyền cung kính cúi đầu đưa tay lên mặt một cách khoa trương, âm điệu vừa cứng nhắc vừa quái dị như vậy, chẳng lẽ vị này vừa mới bước từ trên sân khấu diễn tuồng xuống hay sao vậy?
“Các hạ là tới xin việc sao?”
“Khởi bẩm tiểu thư, đúng là như vậy.”
“Nếu đã như vậy, mời các hạ ngồi xuống nói chuyện.”
“Tiểu sinh tạ ơn tiểu thư.”
Khụ! La Tam tiểu thư xác định, nếu vị “Tiểu sinh” cứ tiếp tục như thế, chắc nàng sẽ ho khù khụ kiểu này đến tắc thở mà không ngừng lại được mất. “Nếu các hạ đã đến xin việc, vậy có thể bỏ ống tay áo xuống để tiểu nữ xem mặt được không?”
“Tiểu sinh không dám, chỉ sợ khuôn mặt xấu xí của tiểu sinh mạo phạm đến ngọc nhan của tiểu thư.”
Kẻ dở hơi này từ nơi nào đến vậy, kéo ra ngoài chém cho ta!— La Khởi cố nén tức giận trong lòng, trưng ra ba phần nụ cười:
“Cái gọi là mướn người, thì người đi mướn cũng phải xem xét diện mạo, xem phẩm cách của người được mướn. Nếu khuôn mặt các hạ tôn quý như vậy, thứ lỗi cho chỗ của chúng ta chỉ là một miếu nhỏ không chứa được pho tượng đại thần như các hạ.”
“Nếu tiểu thư đã muốn nhìn như vậy, tiểu sinh đành thất lễ.”