Si Tướng Quân


“Phương Tốn, sao ngươi chẳng chịu nghe lời ta vậy? Ngươi cần gì lãng phí thời gian làm việc này?”
“Nếu nàng nói điều ta muốn nghe, ta đương nhiên sẽ nghe theo. Làm chuyện mình thích, mặc kệ như thế nào, cũng không phải là lãng phí.”
“Ngươi…” La Khởi chán nản. Đứa nhỏ này, qua nhiều năm như vậy rồi, cho dù đã biết được cách xem xét thời thế ở bên ngoài, chú ý đến việc dùng thủ đoạn, sách lược tinh xảo, nhưng tính bướng bỉnh nhiệt tình bên trong cái vẻ ngoài cổ hủ nề nếp kia vẫn chưa thu lại được. Một khi đã quyết định, ắt phải làm cho người khác tức giận đến chết mới vừa lòng.
“Làm sao ngươi chỉ có thể nghe những điều bản thân muốn nghe! Hơn nữa, nếu một việc nhất định không có kết quả mà ngươi còn muốn làm, đó chính là lãng phí!”
“Nàng muốn gả cho Ngọc Vô Thụ sao?”
“… Hả?”
“Nếu nàng không có muốn gả cho hắn, nàng là khuê nữ, ta chưa có thê thất, ta muốn nàng làm vợ thì có ảnh hưởng thế đạo công lý gì đâu. Vì sao ta phải nghe lời nàng mà vút bỏ ý thích của ta?”
“Hả?” Những lời này chỉ là bề ngoài bóng bẩy, đại khái giống như cũng chưa nói cái gì…, mà sao hắn có nhiều thế?
“Nếu như nàng cảm thấy phiền, ta thật sự xin lỗi, nhưng ta phải nói một điều rằng đáng lý ra nàng không nên cứu ta lúc trên thuyền vài năm trước đây. Nếu đã cứu ta, chính là đã trêu chọc phải cái sự phiền toái là ta đây.”
“…”
Nhóc con hư đốn này, nhóc con hư đốn!
“Ta biết sáng nay nàng ra ngoài gặp Ngọc Vô Thụ. Ta chờ ở trong này là vì muốn biết một chuyến đi này có thúc đẩy nàng hạ một quyết định gì đó hay không. Nếu nàng đã quyết định, để không cho nàng khó xử, ta đương nhiên sẽ rời khỏi đây. Trước mắt xem ra không phải là trường hợp này, như vậy, ta sẽ ứng chiến đến cùng.”
Chiến cái gì mà chiến? Nhóc con hư hỏng này học hành thông minh, làm quan khôn khéo, thì cho là mình có thể nói chuyện bừa bãi có phải không?
“Không phải, Phương Tốn, ngươi nghe cho kỹ đây…”
“Ta không thích nghe.”
“Không muốn?”
“Nàng nói tới nói lui đơn giản đều là những lời vừa rồi, ta có thể lập lại lưu loát như nước chảy không sót một từ. Cái mà ta muốn nghe đương nhiên là sẽ không quay lưng lại mà nghe rồi?”
“…” Đây là ngụy biện kiểu gì vậy trời?
“Được rồi, điều ta muốn biết ta đã biết, muốn nói cũng đã nói, trời không còn sớm, nàng đi nghỉ ngơi đi.”
Còn… nghỉ ngơi được sao? Nàng dùng tóc để nghĩ thì cũng biết chắc chắn tối nay không bình yên được rồi? Hai người kia rốt cuộc là yêu nàng hay là hại nàng a?
***
“Nương tử, hôm nay Chi Tâm giúp nhạc phụ kiểm tra sổ sách xong rồi nha.”
“Tướng công ngoan.”
“Chi Tâm còn giúp nhạc mẫu tưới hoa, còn vụng trộm xúi Tiểu Lam tỷ tỷ ngày mai nở hoa nữa.”
“Tướng công thật tốt.”
“Chi Tâm còn giúp Đoạn nhi dệt xong tơ tằm cần dệt trong hai năm, làm cho muội ấy kiếm thật nhiều tiền.”
“Tướng công thật sự là có khả năng mà.”
“Nương tử!” Khoe tài nửa ngày mà vẫn không xin được đường ngọt ngào, ngốc tử nào đó cuối cùng phồng má, mặt cong lên, kháng nghị bằng giọng buồn bực.
“Sao vậy, tướng công?” La Chẩn ra vẻ không hiểu, chớp mắt đầy vẻ vô tội.
“Nương tử nên hôn Chi Tâm!”
“Thật không? Có sao?”
“Trân nhi khi dễ Chi Tâm, Chi Tâm tức giận rồi!” Ngốc tử nào đó xoay đầu sang hướng khác, còn hung hăng hất đầu một cái, cố hết sức để bày ra vẻ tức giận.
La Chẩn buồn cười quá, đã hiểu rõ tướng công bảo bối, cũng đã đùa giỡn rất nhiều năm rồi, vẫn muốn chọc ghẹo hoài không thôi. Bỏ xuống công việc thêu thùa trong tay, luồn tay vào gáy dài của tướng công, trước tiên là hôn nhẹ một cái lên trên cái trán trơn bóng, rồi lại hôn chụt một cái trên cái má đẹp như ngọc, lại hôn lên đường cong duyên dáng của quai hàm, chỉ riêng bỏ qua đôi môi mỏng hồng đang tha thiết mong được đối đãi.
“Hu hu hu, nương tử thật xấu, nương tử đang khi dễ Chi Tâm…” Ngốc tử nào đó ăn không được món đường ngọt nhất, ủy khuất hu hu nức nở trong cổ họng, giả bộ khóc để được yêu thương, “Chi Tâm thật đáng thương, nương tử không thương Chi Tâm…”
“Thối ngốc tử!” Đùa giỡn đã đủ, La Chẩn cười phun một tiếng, che lại hai cánh môi mỏng của tướng công…
Đi tới ngoài hiên, La Khởi vô ý thấy được tỷ tỷ và tỷ phu ân ái triền miên, đã qua bao lâu rồi mà tới giờ nàng vẫn bị bầu không khí ngọt ngào đến mức chỉ nhìn thấy lẫn nhau của hai người này làm dừng bước chân.
Mong ước được một người toàn tâm toàn ý, đường đời không ai có thể bắt nạt. Hồi còn khuê nữ, cả ba tỷ muội nhà nàng từng đến miếu Nguyệt Lão bái cầu lương duyên, khi đó tỷ tỷ vừa đến tuổi cập kê, hăng hái phát biểu, “Tỷ phu tương lai của các muội phải có văn có võ. Có thể không làm tướng quân, nhưng khi muốn làm tất nhiên có thể gánh vác nổi. Có thể không làm Tể tướng, nhưng nhất định phải có điểm tài năng hơn người. Chỉ có như thế, mới tính sánh duyên.”
Khi tỷ tỷ nói những lời này thì con ngươi chợt hiện tia sáng chắc chắn, vì thế, nàng và Nhị tỷ đều tin tưởng rằng người rể hiền tương lai của tỷ tỷ nhất định phải như tỷ tỷ mong đợi. Tuy là trải qua thương tổn do Giang Bắc Hồng gây ra, tỷ tỷ cũng chưa bao giờ từng thiếu đi chút nào ánh hào quang động lòng người, các nàng cũng chưa từng hoài nghi nam nhân tương lai của tỷ tỷ tất nhiên sẽ là nam tử tốt nhất thế gian này. Nên khi tỷ phu xuất hiện đã làm cho các nàng chấn động kinh ngạc, cũng khiến cho nàng hiểu được, cái gọi là tốt nhất, chính là tốt nhất cho ngươi mà cũng trùng hợp là người ngươi yêu.
Người tốt nhất cho tỷ tỷ, chính là tỷ phu. Còn của nàng thì ở đâu đây? Tốt nhất của nàng là như thế nào đây?
“Khởi nhi.” La Chẩn lơ đãng quay đầu thì nhìn thấy muội muội đứng ngoài cửa hiên, đẩy tướng công vẫn đang chưa được thỏa mãn ra, nâng tay gọi, “Vào đây ngồi xuống đi.”
La Khởi liếc liếc Chi Tâm đang tức giận trợn mắt, ráng nhịn cười rảo bước tiến vào cửa, mở miệng khẽ chào, “Tỷ phu.”
“Hừ!” Đường chưa ăn đủ nên Lương Chi Tâm rất mất ứng, mốn đánh nhau với kẻ tới quấy nhiễu nhưng mà không dám.
La Chẩn nhéo lỗ tai ngốc tử một cái, kéo muội muội ngồi xuống, “Có chuyện muốn nói với tỷ sao?”
La Khởi gật đầu, cũng không kiêng dè tỷ phu, nói thẳng: “Khởi nhi bị một việc làm cho khó chịu quá.”
“Ngọc Vô Thụ và Phương Tốn?”
“Dạ.” La Khởi sắc mặt ngưng lại, trong đôi mắt như hồ thu kia như có thêm một tầng mây mưa lờ mờ, “Khởi nhi tự nhận thấy rằng đã nói rõ ràng với từng người bọn họ, chưa từng dùng từ nào lập lờ, thế mà không biết vì sao vẫn bước vào trong mê chướng này, bị hai người bọn họ dây dưa, chợt trái chợt phải, không biết theo ai.”
“Như vậy đã tỏ rõ cho muội thấy rằng bọn họ không phải là muội cho nên mới thờ ơ bỏ ngoài tai như vậy.” La Chẩn kéo tay Chi Tâm, “Tướng công trời sinh có thể tra xét lòng người nhưng cũng không thể nhận ra được lòng muội đang như thế nào. Mọi chuyện đều thể hiện rằng lòng của muội đang rối loạn.
Ngọc Vô Thụ và Phương Tốn đều có ý nghĩa nhất định trong lòng muội nên muội mới có thể khó xử, mới tiến thoái lưỡng nan đến thế. Nếu không, hai người bất kỳ nào ngoài đường mà cứ quấn lấy muội như thế, đảm bảo La gia Tam tiểu thư có mười hai thủ đoạn để ứng phó, làm gì có chuyện khó xử?”
“Nhưng mà, nhưng mà…” La Khởi vỗ trán, mặt nhăn mày nhíu, “Khởi nhi đã tự hỏi bản thân rồi, không tính sẽ có chuyện gương vỡ lại lành với Ngọc Vô Thụ. Đối với Phương Tốn, chỉ xem hắn là người một nhà, tình nghĩa giống như một đệ đệ. Làm sao có thể…”
“Nếu tình yêu có thể thật sự phân biệt rõ ràng trắng đen hiểu thấu triệt để như thế thì năm đó tỷ đã không vì ngốc tử này mà làm cho cha mẹ thương tâm.” La Chẩn lại nhéo vành tai tướng công một cái, “Hồi mới bắt đầu, các người cũng đâu có lý trí kỳ quái như tỷ, sao sau đó lại một đi không trở lại như thế? Nếu đã không có đạo lý nào có thể giải nghĩa tình yêu, làm sao muội có thể khẳng định ngay lập tức được cái nào mới là tình cảm chân chính thật sự?”
“Nếu như ngay cả mình mà cũng không thể khẳng định được tâm tình của mình, ai có thể quyết định rõ ràng?”
“Sự thật.” La Chẩn vuốt ve tóc mai như mây của muội tử, ôn nhu nói, “Có lẽ chỉ có sự thật phát sinh thì muội mới có thể khẳng định được tâm tình của mình. Hiện tại, những người đứng xem cũng không thể kết luận thay muội được. Khởi nhi à, chính muội chỉ cần biết rõ ràng, lúc đêm khuya vắng vẻ thì người chợt hiện ra nhiều nhất trong lòng muội là người nào?”
Đêm khuya vắng vẻ thì xuất hiện nhiều nhất trong đầu là người nào ư?
Đêm đó, La Khởi lật đi lật lại thắc mắc này hoài mà thiếp đi. Mà chuyện đáng buồn là, mở mắt ra là đã thấy thái dương mọc lên ở phương đông, nắng chiếu rực rỡ, đúng là một đêm ngon giấc mà gần đây nàng khó có được. Hai nam nhân vô liêm sỉ một lớn một nhỏ kia đúng thật là không muốn cho nàng sống yên ổn qua ngày mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui