Si Vi Tri Ky


Trong chốc lát cơm canh xong xuôi, Vệ Thanh ngồi ăn cùng bọn họ một lúc rồi quay về trước giờ giới nghiêm trong thành.
Phía trên hai bên đường Các là hai con chim phượng ngậm đèn đồng hai mươi chín nhánh, ánh nến dập dờn, lấp lóe.

Một Hoắc phủ to lớn vậy, ngoại trừ gia phó chỉ có hai mẹ con họ.

Vệ Thiếu Nhi ăn không nhiều, hơn phân nửa thời gian chỉ nhìn con trai ăn cơm, cảm thấy còn ngon miệng hơn chính mình ăn.
“Con cũng nên sớm ngày thành gia đi, sinh mấy đứa bé, trong phủ mới náo nhiệt.” Nhìn đường thượng tuy hoa lệ song nom khá là vắng vẻ, Vệ Thiếu Nhi như nhìn thấy mấy đứa trẻ con đang quanh quẩn chơi đùa bên bàn, đầy than thở.
Hoắc Khứ Bệnh đưa mắt nhìn mắt mẹ, cười cười hiền hòa, không tiếp lời.
Nhìn thần sắc con trai, Vệ Thiếu Nhi giận trách: “Con xem con kìa, là người lớn hai mươi tuổi rồi, thành gia sớm không tốt sao? Có con rồi, trong phủ sẽ không giống như cũ, con còn biết nhớ đến nhà cửa, sẽ không còn năm rộng tháng dài chỉ biết ở trong quân.”
Đã quen nghe mẹ dông dài, Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười nghe, đầu gật gật song ý khó tránh khỏi lộ ra mấy phần qua loa.
“Ta nghe Hoàng hậu nương nương nói, Thánh thượng đã từng thoáng đề cập, bảo tuổi con cũng không còn nhỏ, nên lấy vợ rồi.” Vệ Thiếu Nhi ngẫm nghĩ, “Chỉ là không biết phải chăng trong lòng Thánh thượng đã có lựa chọn, nếu không, ta lựa ngày tiến cung, thăm dò đôi chút…”
“Không cần!” Hoắc Khứ Bệnh vội nói, thấy mẹ sững ra, mới phát hiện mình phản ứng quá kích động, lại nói: “Phía Thánh thượng cứ để con tự đi, hơn nữa việc này cũng đâu cần gấp…”
Xưa nay bàn chuyện hôn nhân với con trai, nó chỉ tỏ vẻ không quan trọng để mẹ làm chủ cả, mà hiện giờ sắc mặt lại cực kỳ khác xưa, đáy lòng Vệ Thiếu Nhi nảy chút lo nghĩ, thử thăm dò: “Con, thế là con có người vừa ý rồi ư?”
Hoắc Khứ Bệnh giật mình, miễn cưỡng cười nói: “Không có, mẹ nghĩ đi đâu vậy.”
Nhìn thằng nhỏ trong tươi cười có mấy phần đắng chát, Vệ Thiếu Nhi thầm thở dài, biết có điều khác thường, song từ nhỏ thằng bé đã quật cường, chuyện nó không muốn nói, không ai có thể buộc nó nói.
Vì mấy hôm nữa là đến đại thọ mẹ của Trần Chưởng phu quân của Vệ Thiếu Nhi, cho dù muốn ở cùng con trai thêm ít lâu, nhưng đại thọ của mẹ chồng sắp tới, nếu bây giờ mình không quay về thu xếp thì ăn nói không đặng.

Hôm sau, Vệ Thiếu Nhi sắp xếp mọi việc ở Hoắc phủ ổn thỏa xong, dặn đi dặn lại gia phó mấy lần, mới bất đắc dĩ quay về Trần phủ.
Hoắc Khứ Bệnh đưa mẹ về Trần phủ, trên đường về nghĩ thầm người đến nhà chúc mừng hôm nay tất nhiên không ít, chàng đang không có tâm trạng xã giao cùng khách khứa mấy, nhớ chuyện nhận lời Vệ Thanh hôm qua, mới đi tới Vệ phủ.
Đến Vệ phủ, Vệ Thanh đang ở trong phủ chờ chàng, chỉ là không thấy công chúa Bình Dương và Vệ Kháng.
“Mợ con đã vào cung hầu chuyện cùng Hoàng hậu nương nương; còn thằng nhóc Vệ Kháng, ta không báo là con sẽ đến, sáng sớm nó đã đi Lâm Uyển.” Vệ Thanh cười nói, “Bây giờ, quá nửa là đang cùng đám Vũ Lâm lang kia khoác lác về chuyến đi Mạc nam rồi.”
Dẫu sao Vệ Kháng cũng còn nhỏ, chuyện từng trải cũng có hạn, đương lúc tuổi trẻ khinh cuồng, Hoắc Khứ Bệnh cười rạng rỡ.
“Con vào bên trong, để ta xem vết thương con trước đã, rồi bôi thuốc luôn.” Vệ Thanh nói.
“Không cần, tự con…”
“Bớt mở miệng, mau tới đây!”
Thấy Vệ Thanh trưng nhãn ông cậu ra, Hoắc Khứ Bệnh không còn cách nào, đành theo vào trong phòng, cởi áo bào nửa người, phơi bày vết thương…
Tháo vải băng vết thương ra, lúc nhìn thấy vết thương, Vệ Thanh hung tợn trừng chàng, cuối cùng không nhẫn tâm mắng, chỉ tỉ mỉ rửa sạch, bôi thuốc, băng bó ổn thỏa cho chàng.
“Trước khi vết thương tốt lên, không được uống rượu nữa.” Vệ Thanh dặn dò, “Con trúng là trúng tên độc, nên khép miệng chậm hơn nhiều, tuyệt đối phải tự mình cẩn thận.”
Hoắc Khứ Bệnh cười cười gật đầu, mặc lại áo, theo cậu chậm rãi ra khỏi phòng.
Rừng lá mai đương độ xanh mướt, gia phó trải một lớp thảm nỉ rất dày dưới bóng cây, xếp bàn trà, chuyển lò trà cụ đến, rồi dọn trà quả các loại lên, mới khom người lui ra.
Vệ Thanh tự mình pha trà, cầm kẹp trúc mộc lấy bánh trà cho vào nước sôi.
“Dùng trà xong nhớ về sớm, hôm nay nhất định người đến chúc mừng con không ít, chớ sập cửa vào mặt họ.”
“Không sao, con đã dặn dò, cứ để bọn họ đón tiếp, có lễ thì nhận, trà bao no, khoản đãi, hữu lễ liền thu, nước trà bao ăn no, dù sao thì để con nhớ ơn bọn họ là được.” Hoắc Khứ Bệnh hờ hững nói, dựa vào thân cây, hơi híp mắt nhìn kẽ lá trên đỉnh đầu, “Con không kiên nhẫn xã giao với bọn họ, dài dòng văn tự, quá phiền phức.”
Nghe vậy, Vệ Thanh vừa buồn cười vừa hết cách, không có cách bắt bẻ, đành đợi nước trà sôi múc ra chén đưa cho chàng.
“Chuyện của Kháng nhi, con đã hao tâm tổn trí phí sức, nhưng lần sau đừng thế nữa.” Ông nói.
“Dạ?!” Hoắc Khứ Bệnh giả ngu, làm như không hiểu.
Vệ Thanh lườm chàng: “Còn giả đò, Kháng nhi nói cho ta biết cả rồi.

Vì nó khinh suất, dê bò bị hạ độc, uổng cho con che giấu thay cho nó.”
“Thằng nhãi này, sao không biết giữ mồm miệng chút nào vậy.” Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu thở dài, “Uổng công con liên tục bảo nó đừng nhắc đến việc này.”
“Nhưng ta là cha nó!” Vệ Thanh tức giận nói.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn ông, không nhịn được cười khặc khặc không ngừng, cười đến vai run rẩy: “… Biết rồi ạ, lần sau tất cả đều nói cho ngài cả, chớ tức giận.”
“Nhóc thối, làm việc một chút phân tấc cũng không có.” Vệ Thanh tiếp đó trách, “Đã là Tướng quân, lòng quân quan trọng cỡ nào, mi lại vì Kháng Nhi để đám binh lính bên dưới hiểu lầm, có đáng không chứ?”
“Cũng chỉ phàn nàn đôi câu thôi, nhiều nhất là thầm mắng trong lòng, con cũng đâu mất đi miếng thịt nào, có gì mà có đáng hay không.” Hoắc Khứ Bệnh hời hợt cười nói, “Lúc con luyện binh ấy à, còn ăn mắng nhiều hơn.”
“Còn cố cãi…” Thấy dáng vẻ không đứng đắn của chàng, Vệ Thanh quả không cách nào bắt bẻ, bèn dặn dò, “Lần sau không được phá lệ nữa!”
“Không được phá lệ, lần sau không được phá lệ nữa!”
Hoắc Khứ Bệnh khôn khéo gật đầu lia lịa, thấy cậu mình không truy cứu nữa, bèn cúi đầu cười cười, vô thức đưa tay mò trong túi tay áo, mò mấy lần, lại không thấy món đồ quen thuộc, hơi giật mình, vội thò đầu tìm, lục khắp trong ngoài một lúc cũng không tìm được, mới đứng dậy tìm trên thảm nỉ…
“Sao thế, tìm thứ gì vậy?” Vệ Thanh nhìn sắc mặt chàng dị thường.
“Một cây bút, con vẫn cất trong tay áo, ” Hoắc Khứ Bệnh dứt khoát bưng cả thố trà quả sang bên cạnh định xem có bị rớt xuống dưới không, giọng nói đã loáng thoáng toát vẻ nóng lòng, “Sáng sớm vẫn còn, sao giờ không thấy?”
Vệ Thanh dĩ nhiên tưởng là thứ cực kỳ quan trọng, cũng cúi xuống tìm giúp.
“Là Thánh thượng ban à?”
“… Không phải.”
Trên thảm không thấy, Hoắc Khứ Bệnh bèn đi dọc theo bãi cỏ tìm, không suy nghĩ nhiều quỳ một chân xuống hết sức chuyên chú vạch cỏ tìm…
Từ nhỏ đến lớn, ăn uống tiêu dùng của Khứ Bệnh không khỏi đều là thượng phẩm, nhưng chưa từng nhìn thấy cậu ta gấp gáp vậy, thấy dáng vẻ đó, Vệ Thanh hơi ngây ra, lập tức nhắc nhở: “Có thể ban nãy cởi áo trong phòng bị rơi mà không để ý chăng.”
“Chắc thế.”
Được cậu vừa nhắc, Hoắc Khứ Bệnh vội vàng chạy về phòng.
Vệ Thanh đuổi theo sau, thầm than, nếu là lúc bình thường thể nào Khứ Bệnh không nghĩ ra, sao tự dưng giờ tấc lòng rối loạn thế?
Về phòng, Hoắc Khứ Bệnh tìm từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một lúc vẫn không tìm được, mày càng nhíu chặt, định quay lại rừng mai tìm.
“Đừng vội, để ta triệu người đến hỏi xem có khi bọn hắn có dọn dẹp cũng chưa biết chừng.”
Vệ Thanh đè vai chàng, ra hiệu yên tâm chớ vội, lập tức gọi gia phó đến hỏi có ai nhìn thấy bút Phiêu Kỵ Tướng quân đánh rơi.
Không biết là cây bút quý giá thế nào, cả đám gia phó đều hoang mang,
“Cây bút ấy đại khái dài thế này, ” Hoắc Khứ Bệnh so tay cho cả bọn xem, “Thân bút làm từ trúc, màu xanh đậm, hơi thô ráp.”
Nghe chàng miêu tả, một gia phó vội nói: “Lúc nãy tiểu nhân dọn giường thấy, do không giống bút trong phủ dùng thường ngày, tưởng là không còn cần nên đã ném đi rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh nghe xong đầy căng thẳng, bước lên túm chặt người hầu, hỏi: “Ném ở đâu?”
“Mặc kệ ném ở đâu, mau tìm về lại.” Vệ Thanh trầm giọng sai, đồng thời giữ chặt Khứ Bệnh.
“Vâng.”
Gia phó chạy biến đi như chớp, chẳng bao lâu, đầu đầy mồ hôi chạy về, trong tay nắm chặt bút, dâng trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, cuống quýt nói: “Là cây bút này ạ?”
Gần như là cùng một lúc, Hoắc Khứ Bệnh giật bút về tay, mở bao bút xem xét có hư hao gì chăng, thấy không có gì mới thở phào, nhẹ nhõm gật đầu.
Vệ Thanh trách nhẹ gia phó: “Sao có thể không hỏi đã tự ý vứt đồ, tuyệt đối không được có lần sau nữa.”
“Tiểu nhân biết sai rồi.”
“Đi xuống đi.”
Một đám gia nô mới theo thứ tự lui ra.
Vệ Thanh xoay qua Hoắc Khứ Bệnh, chàng đang dùng tay áo lau chùi bút một đỗi, đang định cất lại trong túi tay áo.
“Là bút tốt cỡ nào mà con gấp gáp vậy, cho ta xem thử.” Vệ Thanh cười nói.
Hoắc Khứ Bệnh không tiện từ chối, bèn đưa bút cho cậu mình.
Cầm trong tay, Vệ Thanh nhìn kỹ, thân bút thô ráp, đại khái là công cụ chế tác có hạn, cũng không sơn màu sáng, thân trúc được tay vuốt ve lâu ngày thấm mồ hôi, bóng màu xanh vàng.
“Cây bút này…” Ông rất kinh ngạc.
Hoắc Khứ Bệnh cười ngượng ngùng, tìm chút thể diện nói: “Người đừng thấy nó được làm khá cẩu thả, lông bút là tử sương hào đó, dùng rất tốt.”
“Tử sương hào?”
“Chính là loại lông màu tím mọc trên lưng thỏ già trời thu đông, được đặt tên Tử sương hào, là thứ tốt nhất để chế bút, trữ mực nhiều mà không giây ra.” Chàng giảng giải kỹ lưỡng.
“Ồ…” Vệ Thanh chỗ hiểu chỗ không gật gù, ngay sau đó hỏi, “Ai tặng cho con?”
Hoắc Khứ Bệnh ngẩn ra, cảm xúc có chỗ cứng đờ: “Dạ?”
“Ta hỏi, cây bút này là ai tặng cho con?”
Vệ Thanh thả chậm tốc độ, hỏi lại lần nữa.

Cây bút này dù có toàn thân làm bằng vàng ròng cũng sẽ không làm Khứ Bệnh căng thẳng vậy, theo trực giác ông biết người tặng bút mới là điểm then chốt.
“Là… một Trung Lang Tướng trong quân con.”
“Trung Lang tướng? Ta có biết không?”
“Ngài không biết, cậu ấy cũng không phải xuất thân ừ Vũ Lâm Lang, là một cậu bé nghèo thôi, không có gì để nói.” Hiển nhiên Hoắc Khứ Bệnh cũng không muốn nhắc đề tài này.
Vệ Thanh nhìn chàng như có điều suy nghĩ.
Hoắc Khứ Bệnh xấu hổ cười mấy tiếng, lấy lại bút từ trong tay ông cất về trong túi áo, bước ra ngoài: “Đi đi đi, còn phải uống trà nữa, chốc nữa nguội hết.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui